Chương 150: Chung sống

Hương Lan ngẩn ra, ngay sau đó hiểu được, mặt “Xoát” thành vải đỏ, sắp nhỏ ra máu, khó tin ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Cẩm Lâu.

Lâm Cẩm Lâu như người không có việc gì, nói: “Mau ăn đi.” Gắp thêm đồ ăn, ngẩng đầu thấy Hương Lan trợn mắt há hốc mồm, lại cười ha ha, không tốn sức túm lấy Hương Lan, ôm vào ngực, cầm chung rượu hoa hướng dương mình đang uống đưa đến miệng Hương Lan, Hương Lan chán ghét, quay đầu tránh đi.

Lâm Cẩm Lâu cau mày, bóp chặt cằm Hương Lan, trên tay dùng lực, Hương Lan đau đớn, hé miệng, Lâm Cẩm Lâu rót hết chung rượu, cay đắng xông lên yết hầu, Hương Lan bị sặc, mềm người trên gối dựa, ho khan không ngừng.

Lâm Cẩm Lâu nhìn nàng khụ đến chết đi sống lại, thản nhiên nói: “Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Tiểu Hương Lan, gia nói gì với nàng, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, hôm nay nàng đã chọc gia hai lần, lại chọc lần nữa, chỉ sợ sẽ không thoải mái như vậy, đã hiểu sao?”

Hương Lan quay đầu, thấy đôi mắt Lâm Cẩm Lâu lạnh lẽo, nghĩ thầm, đúng vậy, hiện giờ mình bị hắn nắm trong tay, cần gì phải không thức thời như thế? Giả bộ tươi cười khiến hắn vui, mình cũng có thể thoải mái chút? Coi như diễn một vở diễn, thật thật giả giả, nhân sinh không phải như diễn sao.

Nàng không ngừng trấn an mình, nhưng không biết vì sao nước mắt lại nhỏ giọt từ gương mặt tuyết trắng như ngọc của nàng xuống, không ngăn được.

Lâm Cẩm Lâu túm nàng lên, xoa tóc và lưng nàng như dỗ mèo con, nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, mỗi ngày đều đáng thương như vậy, nàng ngoan ngoãn không phải thiên hạ thái bình sao?”

Hương Lan trợn to đôi mắt đẫm nước, Lâm Cẩm Lâu cười không chút để ý, cầm một chiếc khăn tay màu xanh lá lau nước mắt cho Hương Lan, Hương Lan nhỏ giọng nói: “Tôi tự lau.” Lấy khăn từ trên eo lau nước mắt.

Lâm Cẩm Lâu lại gắp gà lên, đưa đến bên miệng Hương Lan. Hương Lan trừng mắt thấy thịt béo ngậy, không muốn ăn, lại không dám trái ý Lâm Cẩm Lâu, đang muốn há mồm, Lâm Cẩm Lâu lại bỏ thịt gà xuống, gắp cá, chấm vào đĩa gia vị, đặt trên đĩa, đẩy đến trước mặt Hương Lan, nói: “Ăn món này đi, cá không có xương rất thơm ngon.” Nói xong thì nhét miếng gà vào miệng mình.

Hương Lan chậm rãi cầm đũa, gắp một chút cá, cá tươi ngon, vào miệng là tan, mỹ vị khó được.

Lâm Cẩm Lâu lại gắp mấy đồ ăn cho nàng, nói: “Đều ăn đi, gia thấy nàng gầy yếu, phải tẩm bổ cho tốt. Xuân Lăng nói trưa nay nàng chỉ ăn một cái bánh, uống một chén canh, ăn như mèo thế còn chưa đủ nhét kẽ răng, ăn ít như vậy, ngày nào lại bị bệnh.” Nhìn quần áo trên người Hương Lan, thấy là áo lụa bông lót màu vàng, phía dưới là váy hoa hồng tím, càng tôn vòng eo tinh tế của nàng lên, cười nói: “Đây là y phục gia bảo người làm cho nàng hả? Gia biết ngay, eo nàng thon, mặc đồ này đẹp.”

Y phục này nằm trong hai rương xiêm y bốn mùa mà Lâm Cẩm Lâu làm người chuẩn bị, Xuân Lăng lấy ra để nàng mặc, nàng thấy quần áo này trong khuôn khổ nên mới thay. Không ngờ Lâm Cẩm Lâu làm xiêm y này là vì ngắm eo nàng. Hương Lan thầm mắng trong bụng: “Không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ.” Cúi gằm mặt chậm rãi dùng bữa.

Lâm Cẩm Lâu tự rót tự uống, lại ăn một hồi, mãi đến khi Hương Lan ăn xong cháo, mới sai người dọn, hai người súc miệng lau tay, bọn nha hoàn mang lên hoa quả, hai chén trà nóng.

Lâm Cẩm Lâu uống trà, ném một chiếc chìa khóa bên hông sang chỗ Hương Lan, tựa vào gối nói: “Đây là chìa khóa ngăn kéo trong cùng tủ đầu giường phòng ngủ, bên trong có một bao bạc vụn ba trăm lượng, còn có mấy chục xâu tiền, nếu nàng cần dùng thì cứ lấy trong đó. Nếu hết bạc, gia lại bỏ thêm vào.”

Hương Lan cúi đầu không nói lời nào. Lâm Cẩm Lâu cũng không thèm để ý.

Một chốc, Cát Tường cầm một phong thư đến có việc bẩm báo, Lâm Cẩm Lâu vào trong phòng xử lý công sự, Hương Lan thở phào một hơi, rót một chén trà. Lâm Cẩm Lâu vui giận thất thường, tính tình bạo ngược, nàng ở cùng chỗ với hắn thì luôn lo lắng đề phòng, nàng âm thầm cân nhắc, về sau rảnh rỗi nên đi hỏi thăm Thư Nhiễm xem nàng ta làm thế nào để sống tường an không có việc gì với Diêm Vương này.

Không biết qua bao lâu, Hương Lan tựa vào gối mơ mơ màng màng sắp ngủ, Lâm Cẩm Lâu về, cao giọng gọi nha hoàn bên ngoài, nói: “Xuân Lăng, thu dọn đồ vật của chủ nhân ngươi, từ tối nay nàng ngủ ở phòng ngủ buồng trong.”

Hương Lan kinh hãi, lập tức ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, bàn tay lạnh lẽo.

Lâm Cẩm Lâu đến trước mặt nàng, cúi người, véo mặt nàng, nói: “Lúc trước bởi vì bà nương Triệu Nguyệt Thiền kia nên gia mới dọn qua thư phòng ngủ, hiện giờ nàng đi rồi, gia sớm nên trở về, bắt đầu từ hôm nay nàng phải hầu hạ gia cho tốt, nằm cùng gia trên một chiếc giường, vui mừng không? Hôm nay bảo nàng chọn mành và đệm chăn, gia vừa đi nhìn, rất thuần tịnh lịch sự tao nhã.” Nói xong ngồi dậy đi ra ngoài, quay đầu ném xuống một câu: “Thu dọn xong thì qua phòng đấy.” Liền đi rồi.

Hương Lan không biết mình rửa mặt chải đầu vào phòng ngủ nhà chính thế nào. Phòng kia rất lớn, dù đã bày rất nhiều đồ trang trí quý báu, gia cụ xa hoa, nhưng vẫn có vẻ trống trải. Lâm Cẩm Lâu nằm tựa trên giường, sau lưng lót mấy chiếc gối dựa. Hắn để trần nửa trên, phía dưới đắp một chiếc chăn mỏng, hẳn là trần như nhộng.

Hương Lan đột nhiên thở dồn dập, chân tựa như rót chì, không thể cử động.

Lâm Cẩm Lâu thấy Hương Lan vào, tóc đen rối tung, trên người mặc áσ ɭóŧ trắng, càng tôn lên mặt như đào hoa, da thịt như tuyết, hắn nuốt nước bọt, vẫy tay nói: “Lại đây.”

Đây vốn là chuyện “trốn được mùng một, không tránh được mười lăm”, Hương Lan nhắm mắt, nhận mệnh đi qua. Lâm Cẩm Lâu vỗ chỗ trống bên người, Hương Lan ngồi xuống, run rẩy cởi giày, bò lên giường.

Màn giường buông xuống, Lâm Cẩm Lâu ôm nàng bằng một tay, Hương Lan ngửi được mùi rượu và hơi thở đàn ông, hồi ức đêm ấy ập tới như hồng thủy. Người nàng cứng đờ, nằm thẳng trên giường.

Lâm Cẩm Lâu ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, da thịt hắn nóng bỏng, cởϊ qυầи áo Hương Lan, môi đè xuống môi nàng, vừa mυ"ŧ mát lại gặm cắn, hơi thở phả lên mặt nàng, hắn dồn dập thở dốc. Hắn lột áσ ɭóŧ của Hương Lan, lộ ra làn da nõn nà như tuyết, chẳng khác gì tơ lụa thượng đẳng nhất. Hắn hôn lên, bắt đầu cắn nhẹ nhàng, ngậm lấy quả đỏ rung động, xoa bóp bầu mềm mại còn lại.

Hương Lan trợn to mắt, cảm thấy phía dưới đã có một chỗ cứng rắn như lửa nóng đứng vững vàng. Nàng sợ đến cả người phát run, cầu xin: “Không, đừng...”