Chương 149: Tiếp khách

Trong phòng, đám người Noãn Nguyệt vây quanh Hương Lan nói chuyện, thấy nàng hứng thú không cao, biết sáng nay nàng bị vài vị ca nhi, tỷ nhi Lâm gia làm bẽ mặt, có lẽ đang không thoải mái buồn bực trong lòng, bèn thức thời cáo lui. Đinh Lan cọ tới cọ lui, đi tới cửa lại lộn trở về, đi tới trước mặt Hương Lan, cười nói: “Nghe Xuân Lăng nói, váy của cô thiếu một chiếc dây đeo hồng, tôi được nhàn cũng làm mấy cái, đeo trên quần áo cũng được, thắt trên eo cũng tốt, còn có mấy cái nhỏ hơn, xỏ ngọc thạch, hạt châu là có thể làm trang sức, cô nhìn một cái xem có thích không.” Nói xong lấy ra một túi tiền, đổ xuống giường.

Hương Lan nhìn qua, quả nhiên thấy mấy chiếc dây đeo rất tinh xảo, có màu đào hồng, màu lá thông, xanh non, có đỏ thẫm, màu sắc đa dạng, rất tươi sáng.

Hương Lan ngẩng đầu, thấy vẻ mặt lấy lòng của Đinh Lan thì trong lòng sáng tỏ, nghĩ thầm: “Lúc trước ta bị Triệu Nguyệt Thiền nhốt rồi bán đi, Đinh Lan tới đưa đồ ăn cho ta, ta cầu nàng báo tin cho Tống Kha, nàng sợ hãi nên từ chối, chuyến này ta lại về Lâm gia, nàng sợ ta ghi hận đây mà. Kỳ thật lúc trước nàng chịu tới đưa thức ăn cho ta, ta đã nhận ân tình của nàng, vô cùng cảm kích, đều là người kiếm ăn trên đời, ai chẳng có khó xử, nàng cần gì phải như vậy.” Nàng ngẩng đầu, thấy quầng mắt Đinh Lan thâm đen, son phấn cũng không che được, biết hai ngày này nàng đốt đèn làm mấy dây đeo này, trong lòng không đành lòng, dù không muốn nhận cho lắm, nhưng nàng biết nếu mình không nhận, Đinh Lan sẽ càng miên man suy nghĩ. Giữ vững tinh thần cười nói: “Đều là đồ tốt, chút việc nhỏ như vậy còn nghĩ đến em, thật khiến lòng em bất an.” Chỉ vào một cái màu tùng hoa, nói: “Cái này rất đẹp, lát nữa em sẽ buộc ở túi tiền.”

Đinh Lan thấy Hương Lan cười nói thích, không giống giả bộ, vẫn thân thiết với nàng, nhẹ nhàng thở phào, cười nói: “Nếu để buộc túi tiền, tôi sẽ làm mấy cái tua rũ mới đẹp.”

Hương Lan thấy trái phải không có người, nói nhỏ: “Chị không cần vội như vậy, lúc trước em vừa vào phủ, được chị chiếu cố chỉ điểm nhiều, lúc Triệu Nguyệt Thiền muốn bán em, chị còn mạo hiểm đưa thức ăn cho em...lòng em đều hiểu rõ.” Nói xong nắm tay Đinh Lan.

Đinh Lan hiểu ý, trong lòng có chút hổ thẹn, còn có chút ấm áp, nói: “Hương Lan, cô là người phúc hậu. Nói vậy khiến tôi không biết nên nói gì...”

Chưa hết câu, một nha hoàn thể diện mặc áo giáng hồng sau vai viền chỉ, bưng hộp bát giác tiến vào, cười nói: “Cô Hai tống cổ tôi tới đưa đồ cho Hương Lan cô nương.”

Hương Lan nhận ra nàng ta là đại nha hoàn Đạp Toa của Lâm Đông Khởi. Vội vàng đứng dậy nói lời cảm tạ. Đạp Toa mở hộp ra, bên trong là hai bình trà mới, một mâm trái cây tươi, còn có một đĩa điểm tâm nhỏ, đều là đồ bình thường nhưng thắng ở mới mẻ. Hương Lan hiểu thứ này không để bụng đắt rẻ sang hèn, Lâm Đông Khởi làm vậy là vì tăng thể diện cho nàng, để trả nàng ân tình ngày đó. Hương Lan cười khổ, nghĩ thầm: “Ban đầu ta ở Lâm gia không nơi nương tựa, chỉ ngóng trông có thể có người làm chỗ dựa, có thể sống nhẹ nhàng chút, kết quả đưa than ngày tuyết ít, chà đạp đấu đá nhiều. Hiện giờ ta vô ý vào đây, một đám tới tăng thể diện cho ta, nhưng có ích lợi gì đâu.” Chẳng qua vẫn cảm kích Lâm Đông Khởi, đang lo không có đồ vật đáp lễ, chợt nhớ trong ngăn kéo có hai hộp cung phấn, bèn lấy ra đưa cho Đạp Toa, nói: “Đúng lúc chị tới, thỉnh cầm về để cô Hai dùng, thay em cảm tạ cô ấy.”

Đạp Toa vừa thấy thì cười nói: “Chà, đây chính là phấn ngọc trâm Dương Châu tiến cống trong cung, rất khó tìm, lúc trước cô nương chúng tôi có một hộp, dùng hết thì không kiếm được nữa, không ngờ bữa nay có thể thấy vật hiếm lạ này.” Nàng Tạ ơn Hương Lan, Xuân Lăng lại thưởng tiền nàng, mới đi rồi.

Lâm Cẩm Lâu nói về ở Tri Xuân Quán, khiến đám người vội đến người ngã ngựa đổ, đầu tiên là dọn quần áo và đệm chăn của Lâm Cẩm Lâu trong thư phòng về, lại đổi mành, bàn ghế, đệm giường sang màu sắc tươi sáng. Liên Tâm, Noãn Nguyệt đưa mấy bức màn, khăn trải giường các màu thỉnh Hương Lan xem qua.

Hương Lan nhìn, thấy không phải lụa dệt hoa chính là gấm, đều là đồ sang quý thêu bằng chỉ vàng, bèn hỏi: “Để em nhìn mấy thứ này làm gì?”

Liên Tâm cười nói: “Đại gia nói phòng u ám, bảo đổi sang diễm lệ, để cô nương quyết định.”

Hương Lan ngẩn ra. Hôm nay Lâm Cẩm Lâu hỏi việc giữa nàng và Tống Kha, nàng không nhịn được nên đâm một câu, vốn tưởng rằng Lâm Cẩm Lâu sẽ lại tát nàng một cái, ai ngờ hắn thở phì phì đi rồi, hiện giờ lại bảo nàng chọn màu sắc rèm. Thật là trò cười, nàng không phải chủ nhân của Tri Xuân Quán, bảo nàng chọn, chẳng phải là vượt qua? Nàng ngẩng đầu thấy Liên Tâm ân cần cười lấy lòng thì thở dài, lười nghĩ Lâm Cẩm Lâu muốn làm gì, tiện tay chỉ tấm lụa màu xanh chỉ vàng thêu hoa văn thị đế (1), nói: “Cái này đi.”

(1)Hoa văn giống quả hồng, khoảng giữa đại diện vòm trời, cánh hoa đại diện 4 phương 8 hướng, ngụ ý mọi chuyện như ý.Lan Hương Duyên - Chương 149: Tiếp kháchLiên Tâm liên thanh sai người treo lên.

Noãn Nguyệt chiều lòng nói: “Cái này đẹp, nhìn thanh nhã thoải mái, sạch sẽ, chỉ vàng lấp lánh như lay động.”

Như Sương cười nói: “Đúng vậy, ngụ ý cũng tốt, từ xưa nam cưới nữ gả đều có đồ vật có hoa văn thị đế, có ý kiên cố vững chắc, con cháu thịnh vượng.” Nói xong liếc mắt nhìn Hương Lan, mấy người đều biết Hương Lan tốt tính, cũng không sợ trêu nàng, đều cười ha ha.

Hương Lan nghe vậy thì đỏ mặt, cúi đầu, trong lòng cũng phiền não, đúng rồi, nếu nàng vô ý có hài tử của Lâm Cẩm Lâu thì nên thế nào? Chẳng phải là càng khó thoát thân? Hiện giờ Lâm Cẩm Lâu chưa có vợ kế, gia quy của Lâm gia nghiêm ngặt, hẳn là không cho phép thứ trưởng tử xuất hiện nhỉ? Nhưng cũng không biết chừng, Lâm Cẩm Lâu là cháu trưởng, đến nay vẫn chưa có con, Lâm lão phu nhân và Tần thị đều gắng sức nhét người vào phòng hắn, còn không phải để hắn sớm ngày khai chi tán diệp sao, hôm trước nàng và Lâm Cẩm Lâu có việc phu thê, thế nhưng không thấy ma ma già bưng thuốc tránh thai cho nàng...

Hương Lan hoang mang lo sợ, Liên Tâm cho rằng nàng da mặt mỏng, bị người trêu thì có chút bực, vội vàng dẫn mấy nha hoàn kia ra ngoài.

Ai ngờ đám người Liên Tâm vừa đi, Họa Mi lại tới, đứng ở cửa bảo Tiểu Quyên truyền tin. Hương Lan nghĩ thầm: “Họa Mi là người miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Lúc trước nàng chỉ cần mồm mép tép nhảy là có thể lừa gạt dì Lam làm vô số chuyện ngu xuẩn, cuối cùng chẳng những toàn thân mà lui, còn đạp lên xác chết Thanh Lam để bò lên làm di nương, ngay cả Triệu Nguyệt Thiền cũng chẳng làm gì được nàng ta, có thể thấy được thủ đoạn ghê gớm. Ta vốn không thích phẩm hạnh của nàng ta, loại người này nên cách càng xa càng tốt.” Bèn nói với Xuân Lăng: “Hôm nay thật là kỳ quái, người đến phòng như đèn kéo quân, chẳng lẽ là coi nơi này là họp chợ? Cứ nói tôi mệt mỏi, đã ngủ rồi.”

Xuân Lăng do dự nói: “Như vậy không ổn đâu...Họa Mi dù gì cũng là di nương, là người có chút thể diện, cô cũng biết thủ đoạn tâm kế của nàng rồi, công nhiên khiến nàng mất mặt như vậy, chỉ sợ nàng ghi hận, hơn nữa cũng không hợp lễ nghĩa.”

Hương Lan cười lạnh nói: “Nếu nàng không nguyện ý thì cứ tìm Lâm Cẩm Lâu cáo trạng, để Lâm Cẩm Lâu không hài lòng rồi đuổi tôi ra ngoài. Vài vị ca nhi tỷ nhi đều là tổ tông, nên tôi phải hầu hạ, chẳng lẽ Họa Mi cũng là tổ tông? Lại nói nàng nào phải người tốt, gặp mặt cũng là khẩu phật tâm xà, ngoài miệng kêu đến thân thiết, trong lòng hận không thể gϊếŧ chết tôi, tôi không có nhẫn nại giả tình giả ý có lệ nàng.”

Xuân Lăng “Xì” cười nói: “Cô nói thật thống khoái, nếu dì Lam hiểu rõ được nửa cô, cũng không đến mức mơ màng hồ đồ mà chết như vậy.” Nói xong lại than một tiếng, lắc đầu, xoay người đi ra ngoài từ chối Hoạ Mi.

Hương Lan dựa vào gối tựa chỉ cảm thấy phiền lòng, mải miên man suy nghĩ chẳng mấy chốc đã đến lúc lên đèn.

Trong viện một trận ầm ĩ, một lát sau, Lâm Cẩm Lâu đẩy cửa đến. Lâm Cẩm Lâu hiếm khi về nhà đúng giờ, người Tri Xuân Quán vô cùng kinh ngạc, mọi người vội vã vây quanh hầu hạ Lâm Cẩm Lâu lau mặt, thay quần áo, uống trà.

Lâm Cẩm Lâu đổi quần áo ở nhà, đến buồng phía đông, thấy Hương Lan vẫn tựa vào cửa sổ, ho khan một tiếng. Hương Lan cũng không quay người.

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh, ngồi xuống giường La Hán, duỗi cánh tay dài, nắm cằm Hương Lan, vặn mặt nàng lại đây, nói: “Cùng gia nói xem, bên ngoài có gì đẹp mà nhìn suốt thế?”

Hương Lan nhắm chặt miệng, cũng không nói lời nào, hàng mi dài rủ xuống.

Xuân Lăng vội đi rót trà cho Lâm Cẩm Lâu, nhẹ giọng nói: “Đại gia, đây là trà lạnh hạ hỏa.”

Lâm Cẩm Lâu nghĩ thầm, đúng là lão tử cần hạ hỏa, nếu không sớm hay muộn bị con lừa ngang bướng này tức chết, đúng là cục đá nhà xí vừa cứng vừa thối, đến lúc này còn không rõ thân phận mình, bướng bỉnh với gia à, được, để gia xem hai ta ai quật hơn ai. Hắn buông tay, phân phó: “Dọn cơm đi.”

Phòng bếp nhỏ đã chuẩn bị từ lâu, lúc này nghe Lâm Cẩm Lâu phân phó, bọn nha hoàn bưng khay theo hàng tiến vào, trên bàn giường đất bày đầy đồ ăn. Có món chưng phách phơi gà, sườn rán, chân giò thủy tinh, món cá hấp, ngoài ra còn có bánh bao cuộn chà bông hương tỏi, rau trộn thịt và dầu vừng. Như Sương mang tới một chiếc ấm bạc đựng rượu, hai chung rượu trắng hoa hướng dương, hai đôi đũa, đặt lên bàn.

Lâm Cẩm Lâu khoan thai cầm đũa ăn uống. Hương Lan len lén liếc Lâm Cẩm Lâu, hắn mặc y phục lụa mềm màu xanh, ống quần buông xoả, trên đầu chỉ dùng một cây trâm vàng búi tóc, ngồi xếp bằng trên giường, tựa lưng vào hai cái gối đầu. Hắn mặc đồ ở nhà như vậy, dưới ánh nến càng có vẻ cao lớn cường tráng, Hương Lan lại nghĩ đến đêm hôm đó, trong lòng lo sợ bất an, lòng bàn tay ra mồ hôi.

Lâm Cẩm Lâu đói quá mức, ăn ngấu ăn nghiến như hổ đói hết một đĩa xương sườn. Hương Lan lẳng lặng cúi đầu ngồi một bên, Xuân Lăng sốt ruột đưa mắt ra hiệu cho nàng, để nàng rót rượu cho Lâm Cẩm Lâu, thấy Hương Lan vẫn không nhúc nhích, đành phải tự mình rót đầy rượu cho Lâm Cẩm Lâu.

Lâm Cẩm Lâu ăn một hồi, bọn nha hoàn dọn đi một số đĩa hết, đưa lên chút rau quả tươi mới. Lâm Cẩm Lâu vẫy lui phải trái, nhìn Hương Lan chốc lát, nói: “Nàng ăn chút đi, từ hôm trước đã không ăn tử tế cái gì, chỉ ăn rau xanh, ăn như thỏ vậy, hôm nay thấy cằm đều có chút nhọn.” Gắp thịt ức gà đặt trên chiếc đĩa trước mặt nàng.

Hương Lan nghĩ thầm, thì ra Lâm Cẩm Lâu cũng biết nói hai câu mềm mại. Đang thầm kinh ngạc, lại nghe Lâm Cẩm Lâu bình tĩnh nói: “Ăn chút thịt đi, không thì người gầy, ngực cũng nhỏ.”