Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 148: Hỏi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Đông Khởi lại bưng chén trà nhỏ qua, nói: “Đại ca ngàn vạn đừng chấp nhặt với bọn em, đều là con khỉ bướng bỉnh.”

Lâm Cẩm Lâu đặt “Cộp” bát trà trên bục, lạnh lùng nói: “Ta nói lần cuối cùng, Hương Lan là người trong phòng ta, về sau các cô cậu tốt nhất đều kính nàng, nếu lại có tin đồn nhảm nhí gì truyền ra, đừng trách ta không nể tình. Giờ chẳng qua là đánh nô tài, lần tới sẽ đánh mấy đứa, cùng lắm đánh xong ta tự mình đến trước mặt ông nhận phạt. Chuyện hôm nay, ta nể tình các em còn nhỏ không hiểu chuyện, để lại cho các em một đường.” Thấy ba người cúi đầu nhún vai, lạnh lùng nói: “Nghe rõ chưa?!”

Đình, Lăng, Tú sợ tới mức giật mình, vội vàng gật đầu liên tục.

Lâm Cẩm Lâu hừ một tiếng: “Biết còn không mau cút đi!”

Mấy người kia như được đại xá, đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Cẩm Lâu nói: “Từ từ, Tiểu Tam Nhi đừng đi, lại đây với ta.”

Lâm Cẩm Đình chạy nhanh theo sau Lâm Cẩm Lâu vào phòng ngủ. Lâm Cẩm Lâu ngồi xuống nói: “Lần trước cậu nói với anh về chuyện Hàn Quang Nghiệp, anh châm chước mấy ngày, trước mắt thiếu chức Quản lý bát phẩm, không nhiều nước luộc, nhưng có chút bổng lộc.”

Lâm Cẩm Đình vội nói: “Hắn tất nhiên vui mừng, cha con Hàn thị đều biết hiện giờ mưu chức khó khăn, Hàn Quang Nghiệp còn chưa nhận hết mặt chữ to, chẳng qua thông minh có đầu óc làm việc, cũng nên thấy đủ với chức quan bát phẩm.”

Lâm Cẩm Lâu khẽ cười một tiếng nói: “Hắn thông minh, biết đi tìm cậu.”

Lâm Cẩm Đình nói: “Hắn khẩn cầu em vài lần, em cũng không chịu nổi, thấy hắn đáng thương. Nếu hắn không đảm đương nổi, Đại ca cứ đá hắn đi.”

Lâm Cẩm Lâu nói: “Nghe nói gần đây cậu không đọc sách tử tế, mỗi ngày bè bạn cùng một đám con cái nhà phú quý, nếu không nghĩ khoa khảo, chi bằng làm thuộc hạ của anh, quyên một chức quan, công việc cũng béo bở, cũng là con đường đứng đắn.”

Lâm Cẩm Đình lắc đầu nói: “Thôi, đọc sách viết văn chương tốt xấu còn có chút bản lĩnh, quơ đao múa kiếm em dốt đặc cán mai. Ông còn mong mỏi em trúng cử đây này.”

Lâm Cẩm Lâu nghe vậy thì bật cười, nói: “Với cái bộ dáng ăn no chờ chết mỗi ngày của cậu, nếu khảo được cử nhân, Lâm gia phải mở từ đường tế tổ, lại nắn kim thân cho Phật Tổ, ông nội vui mừng cũng có thể sống lâu hai mươi năm.”

Lâm Cẩm Đình gục đầu xuống, nói: “Chẳng phải em thi đậu tú tài rồi đấy thôi, lúc trước anh Dịch Phi ở chỗ này, mỗi ngày em cũng “dùi đâm đùi” “cột tóc lên xà nhà” (1), gần đây mới chậm trễ chút, ngày mai em sẽ đi thư viện đọc sách tiếp.”

(1)Điển tích điển cố về sự khắc khổ học tập. Câu chuyện “Dùi đâm đùi” về Tô Tần thời Chiến quốc, khi học cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, ông sẽ dùng một cái dùi đâm một nhát vào đùi để tỉnh táo học tiếp.

Câu chuyện “Cột tóc lên xà nhà” kể về Tôn Kính, ông dùng dây thừng cột vào tóc của mình và buộc đầu dây kia lên xà nhà. Nếu ngủ gật, đầu ông sẽ gục xuống và sợi dây sẽ kéo tóc của ông lên khiến ông đau đớn và tỉnh lại.

Lâm Cẩm Lâu nói: “Nếu không thành thì đi hỏi thăm giám khảo xem sao, chủ khảo năm trước cùng năm với cha anh.”

Lâm Cẩm Đình lắc đầu nói: “Vẫn nên thử lại lần nữa.” Định quay sang hỏi Lâm Cẩm Lâu về chuyện của Hương Lan, nhưng môi giật giật, chung quy không dám mở miệng.

Lúc Lâm Cẩm Đình ra cửa thì thấy Thư Nhiễm đứng trong viện, bèn tới gần nói: “Chị Thư Nhiễm bận à?”

Thư Nhiễm cười nói: “Tôi thấy hoa phượng tiên nở đẹp, ngắt mấy đóa nhuộm móng tay.”

Lâm Cẩm Đình thấy trái phải không ai, hỏi thăm: “Chị tốt ơi, mau nói cho ta biết, Hương Lan trong phòng anh trai ta là chuyện thế nào?”

Thư Nhiễm nói: “Không biết nàng vào bằng cách nào, cậu Ba tự hỏi thăm đi.”

Lâm Cẩm Đình cợt nhả nói: “Chị ơi, chị là ‘thuận phong nhĩ’ của Tri Xuân Quán. Chị không biết thì ai biết?”

Thư Nhiễm mím môi cười nói: “Đề cao tôi quá đấy, tôi không biết chuyện của nàng thật. Chính là ngày đó Đại gia phân phó thu dọn nhà ở, còn nâng xiêm y trang sức tới, thế mới biết trong phòng muốn thêm người mới.” Thở dài, “Hương Lan kỳ thật...cũng không dễ dàng, mới đến một ngày đã bị Đại gia đánh, tôi thấy nàng cũng không vui sướиɠ.”

Lâm Cẩm Đình ngẩn ra, cười nhạo nói: “Anh Dịch Phi có chuyện, nàng ra vẻ liệt nữ băng thanh ngọc khiết, một chân đạp ra, khó khăn leo lên cây đại thụ là anh trai ta. Về sau hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận, còn có thể có cái gì không vui!”

Thư Nhiễm giận liếc mắt nhìn Lâm Cẩm Đình, nói: “Cậu Ba của tôi ơi, vừa rồi không thấy Đại gia phát hỏa à, ngài nói ít đi vài câu.”

Lâm Cẩm Đình sờ cổ, hồ nghi nói: “Đại ca mê nàng thật à? Coi trọng nàng như vậy?”

Bởi vì Lâm Cẩm Đình thẳng thắn, thoải mái, nên ngày thường Thư Nhiễm quan hệ khá tốt với hắn, có tâm chỉ điểm, nhìn bốn phía, nói nhỏ: “Tôi không rõ có say mê không, tôi chỉ biết, nữ nhân có bản lĩnh vào ở chính phòng, ngoài Triệu Nguyệt Thiền ra thì còn chưa có người khác! Nữ nhân hầu ngủ Đại gia, cô nào không vào ở sương phòng, chỉ có mỗi cô này, vội vã đặt tại bên người, cậu xưa nay huynh đệ tình thâm với Đại gia, nhưng đừng ngớ ngẩn trong chuyện này, về sau nhiều kính Hương Lan, không có chỗ hỏng.”

Đôi mắt Lâm Cẩm Đình trừng lớn, lẩm bẩm nói: “Sẽ không a...Ôi cha mẹ ơi, cô nàng này đúng là kẻ tai họa.”

Thư Nhiễm cười nói: “Cậu bận tâm cái gì chứ, dạng nào mà Đại gia chẳng thấy rồi? Cô nào mà chẳng được dăm ba bữa là lại ghét.” Khẽ cười một tiếng rồi đi.

Lại nói Hương Lan, trở lại buồng phía đông thì lại ngồi bò trên bệ cửa sổ, ngây người nhìn bên ngoài. Lúc này giữa hè, Tri Xuân Quán có một chỗ núi chồng núi, cũng có núi đá tinh xảo độc đáo, trên đó trồng đầy danh cỏ dị thảo, dây leo um tùm, lá xanh phấp phới, đủ loại hoa lan nở rộ, nhiều đóa lớn như chung trà, khoe sắc tỏa hương, còn có ngọc lan trắng như tuyết mịn, tường vi điểm xuyết trong đó, trông đến tươi đẹp.

Hương Lan si ngốc nhìn, muốn đè sự chua xót trong lòng xuống. Nàng sớm biết hai người Lâm Đông Lăng, Lâm Đông Tú sẽ châm chọc mỉa mai, sẽ khiến mình khó xử, nàng an ủi mình cứ cho là gió thoảng bên tai, qua đi là xong. Nhưng Lâm Cẩm Đình tới, nhìn nàng bằng ánh mắt kinh ngạc và khinh bỉ, Tống Kha biết là chuyện sớm hay muộn, tưởng tượng đến đây, nàng cảm thấy ngực nhói lên đau đớn, lúc ấy nàng khăng khăng cùng Tống Kha tách ra, chính là vì thể diện và tự ái, bây giờ ngược lại thành trò cười. Nàng lại nghĩ, Tống Kha đã cưới vợ, nàng đã thành bóng dáng quá khứ, Tống Kha biết thì có gì phải vội vàng? Có khi chàng chẳng có chút rung động nào.

Xuân Lăng đi tới nói: “Dù cảnh bên ngoài có đẹp, nhưng đừng ngồi lâu trước cửa sổ, trời đen sì, chắc sắp mưa đấy, cô ngồi nơi này rồi lại ra bệnh.” Nói xong thấy Lâm Cẩm Lâu cất bước đi vào nên vội lui xuống.

Lâm Cẩm Lâu thấy một bóng lưng nhỏ yếu ngồi quay lưng trên giường La Hán, ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, cũng không nhúc nhích, hắn cười lạnh một tiếng, ngồi xuống một sườn khác, cầm quả anh đào trong đĩa trên bàn, bỏ vào miệng nhai nhai, nhổ hạt ra, nói: “Còn nghĩ chỗ tốt của tình nhân cũ hả? Có bao nhiêu chuyện xưa tình chàng ý thϊếp, nói để gia nghe một chút?”

Hương Lan quay mặt nhìn Lâm Cẩm Lâu trong chốc lát, nói: “Đại gia muốn nghe đoạn nào?”

Lâm Cẩm Lâu lạnh lùng nhìn thẳng mắt nàng, môi giật giật, nói: “Được đấy, nhìn không ra là người đa tình. Về sau hầu hạ gia cho tốt, làm gia vui, chờ đến lúc ghét cô thì sẽ thả cô ra ngoài đoàn viên với Tống Kha, thế nào? Chỉ là không biết lúc đó hắn còn nhớ cô không.” Nói xong, thở hồng hộc đứng dậy đi, sai Liên Tâm lấy quần áo tới, vừa thay vừa đè nén cơn giận, nghĩ thầm Hương Lan này quá không biết điều, lúc trước cảm thấy nàng xinh đẹp, dáng người thủy linh, giọng nói ngọt ngào, uyển chuyển, văn nhã, khẳng định là người dịu dàng làm người yêu mến. Ai biết làm người tức thế. Hắn nhìn qua buồng phía đông, thấy Hương Lan vẫn lẻ loi trơ trọi tựa vào cửa sổ thì cười lạnh, thầm nghĩ: Tìm đường chết à, khiến gia không thoải mái, cô có thể được yên ổn chắc?

Hắn vốn dĩ về nhà để thay quần áo đi ra ngoài xã giao, sửa sang xong sẽ ra cửa. Liên Tâm vội vàng dâng đao của Lâm Cẩm Lâu lên, Lâm Cẩm Lâu đột nhiên hỏi: “Ta có một túi tiền xanh lá, bên trong có mấy viên mát lạnh hoàn, để chỗ nào rồi?”

Liên Tâm nói: “Đại gia đúng là có một cái, nhưng không nhìn thấy trong phòng, nhớ rõ là bốn hay năm ngày trước có đeo, thời gian trước Đại gia vẫn luôn ngủ ở thư phòng, có lẽ ở thư phòng, nô tì sẽ đi tìm.”

Lâm Cẩm Lâu nói: “Không cần.” Nói xong đi ra ngoài, lại dừng chân nói: “Các ngươi dọn đệm chăn đồ dùng trong thư phòng, từ hôm nay ta sẽ về đây ở. Mành treo trong phòng quá tối, nhìn buồn đến hoảng, đổi sang cái khác thoải mái khoan khoái hơn.”

Liên Tâm vội vàng đồng ý, hỏi: “Đại gia muốn thay màu gì?”

Lâm Cẩm Lâu thuận miệng nói: “Đi hỏi Hương Lan, để nàng chọn.”

Liên Tâm chấn động, lại vội giấu vẻ kinh ngạc trên mặt đi, liên thanh đáp ứng.

Hương Lan tựa cửa sổ nhìn nửa ngày, Xuân Lăng tới thúc giục nàng dùng cơm trưa. Hương Lan nhìn lên bàn trên bục, thấy tất cả đều là món đơn giản làm theo khẩu vị của nàng, xốc tinh thần ăn chút. Ăn cơm xong, Xuân Lăng ngồi thêu thùa may vá trên giường La Hán, Tiểu Quyên thắt dây đeo, câu có câu không dẫn Hương Lan nói chuyện. Hương Lan vẫn tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Không bao lâu, Thư Nhiễm tới, đầu tiên là mặt mày hớn hở vấn an, lại hỏi ngày thường ăn ở có quen không, có chỗ nào cần đến nàng không, khuyên giải an ủi Hương Lan vài câu. Hương Lan khẽ gật đầu tương ứng, thái độ hiền lành, lại cũng xa cách, Xuân Lăng giỏi ăn nói, nói giỡn một chút cùng Thư Nhiễm, không khí cũng hoà thuận vui vẻ.

Thư Nhiễm thấy hỏa hậu không sai biệt lắm, cười nói: “Lại nói tiếp, còn phải xin lỗi cô nương, cô em Loan Nhi kia của tôi, từ nhỏ bị người chiều hư, nói chuyện không nhẹ không nặng, có vài câu mạo phạm, cô nương đại nhân đại lượng, ngàn vạn đừng chấp nhặt với nàng, còn thỉnh tha thứ, tôi ở chỗ này nhận lỗi thay nàng.” Nói xong thì uốn gối làm lễ.

Hương Lan nói: “Chị Thư Nhiễm khách khí rồi, tôi biết nàng bộc tuệch.” Nghĩ thầm: “Thư Nhiễm làm việc ổn trọng thoả đáng, nghĩ mọi thứ đều chu toàn, là người thông minh tháo vát biết đại thể, chẳng biết sao lại có cô em họ như Loan Nhi. Hai chị em từ diện mạo đến tính tình đều chẳng có chỗ tương tự.”

Đang nói, Noãn Nguyệt, Như Sương, Đinh Lan và mấy nha hoàn có thể diện trong Tri Xuân Quán vào phòng, cả đám tươi cười rạng rỡ đến gặp Hương Lan, hỏi han ân cần, lộ ra mười phần thân thiết và kính cẩn nghe theo. Hương Lan âm thầm ngạc nhiên, tuy không có tâm tình xã giao nhưng trên mặt vẫn phải miễn cưỡng tươi cười, hàn huyên khách sáo cùng mấy người kia.

Xuân Lăng từ buồng phía đông ra tới, cách cửa sổ thấy Liên Tâm, vội vàng gọi lại, đi từ trong phòng ra hành lang mới hỏi: “Hôm nay làm sao vậy? Đại thần tiểu tiên các lộ đều qua buồng phía đông thế này.”

Liên Tâm cười nói: “Đương nhiên là có nguyên do.” Nói nhỏ: “Hai ngày trước Hương Lan vừa tới, các nàng gió chiều nào theo chiều ấy còn phải nhìn xem nàng có nổi bật không. Ai ngờ đến ngày thứ ba, Đại gia vì nàng mà khiến vài vị ca nhi tỷ nhi mất mặt, vừa rồi còn phân phó về sau sẽ về Tri Xuân Quán ngủ, bảo dọn đệm chăn và một ít sách trong thư phòng về đây, em nói này đều vì ai nha?”

Xuân Lăng cũng cười nói: “Thể nào giữa trưa có mấy nha hoàn nhỏ muốn hiếu kính em đồ vật, thì ra thấy nha hoàn bên người Hương Lan ít, cũng ẩn giấu tâm tư.”

Hai người lại nói vài câu, tạm thời không đề cập tới.
« Chương TrướcChương Tiếp »