Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 147: Đấu võ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Đông Tú nói: “Gấp cái gì, anh em chúng ta hồi lâu không ngồi bên nhau như vậy.”

Trong lòng Lâm Cẩm Đình bốc lửa, cười lạnh nói: “Thật là kẻ có thủ đoạn, tuy Dịch Phi trúng hai bảng tiến sĩ nhưng gia nghiệp cũng vơi hơn phân nửa, nào so được với con đường làm quan thênh thang, tiền đồ rộng lớn của Đại ca, chậc, tâm kế như vậy, đáng tiếc cho vẻ ngoài xinh đẹp này.” Nói xong liếc Lâm Cẩm Lâu, “Nữ nhân như vậy mà anh cũng dám giữ bên người?”

Lâm Đông Lăng hừ một tiếng nói: “Anh Ba nói đúng lắm, người như vậy mà Đại ca cũng dám giữ lại bên người ư? Trông cũng bình thường, em thấy còn không bằng Loan Nhi.” Nói xong liếc mắt nhìn Thư Nhiễm, nói: “Chị thấy có đúng không?”

Thư Nhiễm hận không thể bịt miệng Lâm Đông Lăng, nhìn Lâm Cẩm Lâu, cười làm lành: “Nàng là nha hoàn nhỏ không hiểu chuyện, không phải mỹ nhân gì.” Mượn cớ đi bưng trà, lui xuống.

Hương Lan đờ đẫn cúi đầu, giống như bình hoa bày trong góc phòng.

Lâm Cẩm Lâu giống như không nghe thấy, vẫy tay với Hương Lan nói: “Tiểu Hương Lan, đến nơi này.”

Hương Lan cúi đầu đi qua, Lâm Cẩm Lâu lấy miếng bánh hoa quế đưa cho Hương Lan, nói: “Cái này ăn ngon, mùa hạ mà có bánh hoa quế không dễ đâu.”

Hương Lan nhỏ giọng nói: “Tôi muốn về buồng.”

Lâm Đông Khởi đứng lên nói: “Trùng hợp thế, em cũng mệt mỏi, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một lát, để Hương Lan dẫn em đi, mượn giường nằm một lúc.” Nói xong bước lên kéo tay Hương Lan, đẩy nàng qua buồng phía đông.

Lâm Đông Khởi biết tên Hương Lan, lúc trước nàng bị Tào Lệ Hoàn hãm hại, nhờ Hương Lan tố giác, vì vậy trong lòng rất cảm kích, hôm nay thấy Hương Lan chịu chèn ép thì không đành lòng, nói nhỏ với Hương Lan: “Bọn họ luôn không lựa lời, nói gì đó chị đừng quá để ý.”

Hương Lan ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Đông Khởi, nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt ngân ngấn hồi lâu trong mắt rốt cuộc rơi xuống, nàng vội dùng tay lau, gượng cười với Lâm Đông Khởi nói: “Để tôi trải giường chiếu cho cô Hai.”

Lâm Đông Khởi ngẩn ra, thấy nàng đáng thương, biết giữa nàng và Lâm Cẩm Lâu có sự tình, môi giật giật, lại không biết nên nói gì.

Trong phòng, Lâm Cẩm Lâu “Choang” một tiếng quăng chén trà trên bàn, sa sầm mặt nói: “Thế nào? Một đám uống lộn thuốc chạy tới chỗ ta rối loạn tâm thần đúng không?”

Mọi người sợ hãi, thấy mặt Lâm Cẩm Lâu đen như đít nồi, vẻ mặt tàn nhẫn, Lâm Đông Lăng vội vàng đặt chén trà xuống, Lâm Đông Tú cố nuốt mứt hoa quả. Lâm Cẩm Đình không tự giác ngồi thẳng người, một đám nín thở ngưng thần, không dám thở mạnh.

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh nói: “Nói chuyện đi! Vừa rồi nói chuyện hăng hái lắm kia mà, giờ thành người câm à?”

Ba người Đình, Lăng, Tú cúi đầu, ngươi nhìn xem ta, ta xem ngươi, đều không lên tiếng.

Lâm Cẩm Đình hắng giọng nói: “Đại ca, Hương Lan kia...”

Lâm Cẩm Lâu lạnh lùng nhìn hắn, Lâm Cẩm Đình cảm thấy trong lòng phát lạnh, chậm rãi ngậm miệng lại. Lâm Cẩm Lâu rất có uy danh bên ngoài, trong nhà cũng không có ai dám trêu chọc. Từ nhỏ, các em đều sợ hắn, chỉ là sau lớn dần, Lâm Cẩm Lâu cũng bận việc chung nên rất ít khi ở nhà, nếu gặp mặt cũng cười như gió xuân, đối các em thì phần nhiều đều yêu thương, lúc này mới khiến bọn họ quên mất sự đáng sợ của Lâm Cẩm Lâu, dám nói càn rỡ.

Lâm Cẩm Lâu mặt trầm như nước nói: “Nha hoàn hầu hạ cô Ba, cô Tư là ai?”

Người trong phòng im như ve sầu mùa đông, không người dám trả lời.

Lâm Cẩm Lâu đập bàn nói: “Nói chuyện! Là ai?”

Đại nha hoàn Nam Ca và Hàn Chi của Lăng, Tú đang ở đại sảnh nhỏ. Nghe Lâm Cẩm Lâu hỏi vậy thì biết không tốt, nhưng hết cách, đành phải đi ra ngoài, quỳ xuống đất khấu đầu nói: “Là nô tỳ.”

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh nói: “Giỏi nhỉ. Các em gái ta nên là tiểu thư tôn quý, ấy vậy mà lại học người đàn bà đanh đá chợ búa nói những lời vu cáo vô sỉ, ta biết ngay là do đám nô tài chó má các ngươi nói bậy xúi giục, người tới, kéo xuống đánh cho ta!”

Nam Ca, Hàn Chi hoa dung thất sắc, khấu đầu “cồm cộp” nói: “Đại gia tha mạng, Đại gia tha mạng, nô tỳ không dám nữa! Không dám nữa!”

Lâm Đông Lăng, Lâm Đông Tú cũng thay đổi sắc mặt, Lâm Đông Lăng đứng “Vụt” lên, nói: “Em nói những lời đó, đâu liên quan gì tới các nàng!”

Lâm Đông Tú chảy nước mắt, khóc ròng: “Vì một nữ nhân, anh định sinh hiềm khích với bọn em sao?”

Lâm Cẩm Lâu nhìn chằm chằm Lâm Đông Lăng và Lâm Đông Tú một hồi, sự kiên cường của Lâm Đông Lăng bay đi một nửa, lại chậm rãi ngồi xuống, Lâm Đông Tú cũng không dám khóc nữa, chỉ thút tha thút thít.

Hai vυ" già lập tức tiến vào kéo Nam Ca và Hàn Chi xuống, đánh ngay trong viện, nghe tiếng kêu thảm thiết của hai người, sắc mặt Lăng, Tú trắng bệch, cả người phát run.

Trước đây khi Triệu Nguyệt Thiền ở Tri Xuân Quán, việc đánh đập trách phạt nha hoàn là chuyện thường ngày, thái độ của bọn nha hoàn Tri Xuân Quán rất thản nhiên. Tần thị tuy thưởng phạt phân minh, nhưng quản gia nhân hậu, không thường dùng hình phạt, Vương thị cũng là người dễ mềm lòng không biết giận, cho nên hai cô nương chưa từng gặp hình phạt tàn nhẫn như vậy, càng không ngờ Lâm Cẩm Lâu lại trở mặt như thế, trực tiếp đè rồi đánh nha hoàn bên người các nàng, không những không nể mặt mà còn có ý gõ sơn chấn hổ.

Lâm Cẩm Lâu lạnh lùng nói: “Các cô đều lớn, nô tài thích sinh sự bên người cũng nhiều, phải cẩn thận không mất đức hạnh, người làm anh như ta giúp các cô quản người bên người, nếu không phục thì phản đối một tiếng.”

Lúc này, Lâm Đông Tú không dám khóc, cúi đầu ngồi, Lâm Đông Lăng thì như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Lâm Cẩm Đình muốn nói lại thôi.

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh nói: “Đều có bản lĩnh nhỉ? Nói đến nhìn chị dâu mới, kỳ thật tới Tri Xuân Quán để đánh mặt ta, để la lối khóc lóc, nếu mặc kệ, chắc các người định phản doanh!”

Lâm Đông Khởi ở buồng phía đông nghe thấy hết. Nếu trưởng bối trong nhà muốn khiển trách, còn lấy lý phục người, nhưng nếu chọc Lâm Cẩm Lâu, Đại ca lười giảng đạo lý, trực tiếp giang tay, đánh tới khi ngươi chịu phục xin tha mới thôi. Nhiều năm trước, sủng thϊếp dì Doãn của Lâm Trường Chính mách lẻo về Tần thị, Tần thị tức giận cãi nhau với Lâm Trường Chính. Năm đó Lâm Cẩm Lâu chẳng qua chín tuổi, nghe việc này, xông vào phòng dì Doãn, nắm tay đổ ập xuống đánh. Dù vẫn là đứa trẻ nhưng Đại ca rất cao khỏe, ba tuổi đã tập võ, như con nghé con, mọi người không kịp ngăn cản, dì Doãn chảy máu mũi, mắt bầm tím, mặt trắng toát. Đám nha đầu bà hầu không ngăn được, Lâm Cẩm Lâu túm kiếm trừ tà treo trên tường, kêu đánh kêu gϊếŧ dì Doãn, nha hoàn của dì Doãn tiến lên chắn, bị kiếm kia chặt một đầu ngón tay, máu tươi đầm đìa không ngừng khóc thét. Dì Doãn bị Lâm Cẩm Lâu cắt một ít tóc, thế mới biết Lâm Cẩm Lâu muốn lấy mạng nàng ta thật, sợ tới mức chạy vội, Lâm Cẩm Lâu cầm kiếm đuổi theo, mồm mắng: “Tiện nhân, mau tới đây nhận lấy cái chết! Hôm nay ai dám ngăn ta, đến một cái gϊếŧ một cái, toàn bộ gϊếŧ sạch sẽ!” Đuổi theo dì Doãn chạy nửa hoa viên, mới bị Tần thị nghe tiếng tới đây ngăn cản.

Lâm Trường Chính tức điên, mệnh Lâm Cẩm Lâu quỳ dưới đất, cầm thước đánh, Lâm Cẩm Lâu gân cổ nói: “Chẳng qua là đứa nô tài tiện nhân, dám có gan chó ức hϊếp mẹ con, hôm nay không đâm chết nàng là may cho nàng, nếu về sau còn đầy miệng phun phân nữa, tiểu gia sẽ cắt nàng thành tám khúc, ném vào trong ao cho cá! Cũng làm những đứa lưỡi dài loạn xúi giục nhớ đời!”

Lâm Trường Chính tức giận đến tay run run, chỉ vào nói: “Phản, phản! Nàng là thứ mẫu của mày!”

Lâm Cẩm Lâu trợn trắng mắt nói: “Con nàng sinh là anh em con, nhưng một đứa nô tài tiện nhân gặp con phải theo phép tắc mà khom lưng kêu một tiếng ‘Đại gia’, sao giờ lại thành thứ mẫu con, nàng cũng xứng à? Đứa nô tài không biết trời cao đất dày dám cưỡi lên đầu con, cưỡi lên đầu lên cổ mẹ con, con không gϊếŧ chết nàng thì gϊếŧ chết ai? Nếu cha vì đứa nô tài tiện nhân ấy mà giận chó đánh mèo con, không màng tình cha con thì cũng không xứng làm cha con!”

Lâm Trường Chính là người nghiêm chính cẩn thận, vạn lần không ngờ mình sẽ có đứa con trai hỗn láo như vậy, bực đến ngã ngửa, giơ thước lại đánh. Đúng lúc này Lâm Chiêu Tường tới, Lâm Cẩm Lâu vội bò dậy từ dưới đất, “Tạch tạch” chạy đến trước mặt Lâm Chiêu Tường, ôm eo Lâm Chiêu Tường, gào: “Ông ơi…ông ơi mau tới cứu con! Cha con vì đứa tiện nhân kia mà định hưu mẹ con, còn muốn đánh chết con!”

Lâm Trường Chính nghe Lâm Cẩm Lâu đổi trắng thay đen, tức giận suýt nữa thì ngất xỉu. Lâm Chiêu Tường xụ mặt, “Thê thϊếp có khác” răn dạy một phen, thấy trên người Lâm Cẩm Lâu có vết máu do thước đánh thì đau lòng, trách mắng: “Lâu ca nhi mới bao lớn! Chịu nổi anh ra tay mạnh như vậy sao? Lâm gia xưa nay con nối dõi không nhiều, nó là cháu trưởng trong nhà, anh đánh nó bị thương nên như thế nào! Vì một tiện nhân xúi giục mà khiến vợ chồng bất hoà, chuyện nhà còn không xử lý nổi, làm quan bên ngoài định thế nào!”

Lâm Trường Chính thõng tay nghe mắng, vô tình đảo mắt, thấy Lâm Cẩm Lâu đứng sau Lâm Chiêu Tường làm mặt quỷ với hắn, thiếu chút nữa phát bệnh tim.

Hôm sau, Lâm Cẩm Lâu ngoan ngoãn đi nhận sai với dì Doãn, lúc gần đi, nhân lúc không người để ý, tàn nhẫn nói với dì Doãn: “Tiện nhân! Còn dám bày trò sẽ gϊếŧ chết ngươi!” Sợ tới mức dì Doãn bệnh nặng một trận, thấy Lâm Cẩm Lâu đều hận không thể đi đường vòng. Nếu dùng thủ đoạn của nữ nhân, dì Doãn tất nhiên không sợ, nhưng Lâm Cẩm Lâu muốn mạng người, hắn lại là cháu trai trưởng được Lâm gia sủng ái, nếu gϊếŧ nàng, Lâm gia cũng chẳng có vấn đề gì, nàng lại mất mạng, tội gì như thế! Lúc sau, dì Doãn kinh sợ vài thủ đoạn lôi đình của Tần thị, từ đó thành thật, không còn suy nghĩ gì khác.

Lâm Chiêu Tường cũng bởi vậy mà càng coi trọng Lâm Cẩm Lâu, cố ý mang theo bên người tự mình dạy dỗ.

Lâm Đông Khởi đã nghe Tần thị kể việc này vài lần, mỗi lần đều nói: “Tính Đại ca con trời sinh đã thế, chín tuổi mới bao lớn? Đã có can đảm gϊếŧ người, may mà có ông nội con dạy dỗ, mới khiến nó kìm chế tính tình chút, không thì đúng là chạy lên giời. Không phải mẹ nói ngoa, Lâu ca nhi sớm hay muộn là châu báu, con còn muốn dựa vào nó nhiều.”

Hiện giờ mấy đứa không bớt lo bên ngoài kia ăn gan báo chọc giận bá vương này, Lâm Đông Khởi ấn huyệt Thái Dương, lại phải giảng hòa, đi ra ngoài nói: “Các em đều biết sai rồi, cam tâm chịu phạt, về sau không dám nữa.” Lại nói với mấy người kia: “Có phải không nào?”

Lâm Đông Tú vội nói trước: “Vâng, biết sai rồi, biết sai rồi...” Nói xong túm Lâm Đông Lăng, Lâm Đông Lăng cũng mất tự nhiên nhận sai, Lâm Cẩm Đình cúi đầu không lên tiếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »