Chương 145: Khóc nháo

Thư Nhiễm hận đến cắn răng, túm Loan Nhi đánh hai cái, mắng: “Con nhãi không biết tốt xấu chỉ biết tìm đường chết này, em cho rằng mình là ai? Chẳng qua thể diện hơn đám nha hoàn chút, còn tưởng mình là mợ chủ chắc!”

Thốn Tâm vội khuyên nhủ: “Chị đừng nổi giận, có chuyện từ từ nói.”

Loan Nhi nhào xuống đệm gấm kim tuyến òa khóc. Gương mặt Thư Nhiễm lộ vẻ mệt mỏi, thở dài: “Đã sớm nói với em, ít trêu chọc Hương Lan, em lại cứ không chịu nghe lời, giờ mất mặt là do em tự tìm, có thể oán ai? Nếu chọc giận Đại gia, đuổi em ra ngoài, thì biết làm thế nào.”

Loan Nhi lăn long lóc bò dậy, lau nước mắt nói: “Em không tin, dù tính nết Đại gia không tốt, nhưng vẫn thật lòng với em, nếu tức giận với em, cũng do con da^ʍ phụ kia ở sau lưng trị em.”

Thư Nhiễm tức thở, ngón tay run rẩy chỉ vào Loan Nhi: “Mày…mày…thật là…thật là tức chết chị!”

Thốn Tâm vội tiến lên thuận khí cho Thư Nhiễm, nhỏ giọng nói: “Chị Thư Nhiễm, cô nương nhất thời chưa ngộ ra, chị cứ từ từ bảo ban cô ấy.”

Thư Nhiễm nhíu mày nói: “Cái gì ‘từ từ bảo ban’? Nàng bao tuổi rồi! Ban đầu còn có thể nói ‘hồ đồ tùy hứng’, hiện giờ lại náo loạn như vậy, sớm hay muộn cũng ăn lỗ nặng! Hương Lan còn tính dày rộng, chẳng qua chỉ nói vài câu, nếu gặp phải người có lý không tha, khuyến khích Đại gia đuổi nàng ra ngoài, chị cũng không có mặt mũi lại năn nỉ Đại gia cho nó trở về!” Tức giận chỉ vào Loan Nhi nói, “Chính em tự ngẫm lại đi, có phải lý lẽ này không!”

Loan Nhi nghe Thư Nhiễm nói nghiêm trọng thì kinh hãi, cẩn thận suy nghĩ một hồi thì đi nắm tay Thư Nhiễm nói: “Đại gia sẽ không đối xử với em như vậy, chị cũng nói, chẳng qua Đại gia thấy Hương Lan mới mẻ. Em đàn tốt xướng hay, Đại gia coi em...”

Thư Nhiễm bực bội ném tay Loan Nhi ra, lạnh lùng nói: “Em cẩn thận ngẫm lại, ngoài biết đàn biết xướng em còn có cái gì? Em xinh đẹp hơn Hương Lan à, hay ăn nói khéo như Họa Mi, hay thành thật tinh ý như Anh Ca? Về sau em tuân thủ phép tắc cho chị, đừng phát cáu vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này nữa.”

Loan Nhi nghe xong lời này thì càng ấm ức, khóc nháo: “Tôi làm sao? Tôi là con mụ xấu xí hay là kẻ điếc người câm, điểm nào kém người khác? Chị đi ngay cho tôi, đi ngay! Về sau tôi thăng chức rất nhanh, đừng lại đây cầu tôi!”

Thư Nhiễm giơ tay hung hăng đánh Loan Nhi hai cái, nghiêm khắc nói: “Đều do cha mẹ mày nuông chiều mày từ bé. Nói mày là cái gì mà nương nương đầu thai, kiếp này ba chín phong tặng, tất mang châu quan, dung túng mày không biên giới. Vào phủ không mấy năm, ở trong phòng lão phu nhân thì tao quan hệ tốt với Tuyết Trản, lại chuẩn bị bạc lót đường cho mày, trên dưới không người trêu chọc mày. Ngày lễ ngày Tết còn để mày xướng khúc mừng thọ trước mặt lão phu nhân xin thưởng, lão phu nhân nhìn trúng mày biết đàn hát, mới chuyển sang phòng Đại gia, tao tưởng rằng mày chỉ có ít tật xấu, lớn rồi sẽ hiểu chuyện, không ngờ càng ngày càng không ra gì. Là tao sơ sẩy, không dạy dỗ mày sớm, nếu biết mày thế này, dù thế nào tao cũng không cho mày làm người trong phòng Đại gia!”

Loan Nhi vừa e thẹn vừa mắc cỡ, nàng rốt cuộc có vài phần kính sợ Thư Nhiễm, nghe vậy khóc rũ trên giường.

Thốn Tâm còn muốn khuyên, Thư Nhiễm xua tay ngăn lại, trầm khuôn mặt nói: “Mày nhìn bộ dạng của mình đi. Đầu bù tóc rối, điên điên khùng khùng, nào phải tiểu thư thể diện, rõ ràng là đứa tiện tì, còn định nhúng tay quản chuyện trong phòng Đại gia à, cũng không nhìn lại thân phận mình đi, đúng là làm tao mất hết thể diện. Nếu mày còn như vậy, tao sẽ cầu Đại gia tống cổ mày đi ra ngoài gả chồng, không thể chờ mày gặp tai hoạ lớn hơn, không thể vãn hồi lại mới run tay!”

Tất nhiên Loan Nhi biết Lâm Cẩm Lâu coi trọng Thư Nhiễm thế nào, chợt hoa dung thất sắc, tưởng năn nỉ Thư Nhiễm lại không bỏ được sĩ diện, nước mắt lăn như mưa. Thư Nhiễm đưa mắt ra hiệu cho Thốn Tâm, Thốn Tâm hiểu ý, nói: “Em đi lấy chậu nước nóng để cô nương lau mặt.” Nói xong đi ra ngoài.

Thư Nhiễm lấy khăn từ trên eo xuống, lau mặt cho Loan Nhi, thản nhiên nói: “Ngừng nước mắt đi, chị có lời muốn nói với em...” Thấy Loan Nhi thút tha thút thít nức nở ngồi dậy, nói: “Nếu không phải thân thích chị sẽ không nói với em những lời này, chị tám tuổi vào phủ, chịu đủ oan uổng thua thiệt ngậm bồ hòn, có thiệt thòi nào chưa chịu, gặp bao nhiêu tính kế, sau lại hầu hạ Đại gia. Em cũng biết tính tình Đại gia rồi đấy, há là người dễ đối phó, chị nghiêng ngả lảo đảo sờ soạng cho tới hôm nay, cực cực khổ khổ mới có điểm thể diện này, hiện giờ muốn nói mấy câu với em.”

Tiếng khóc của Loan Nhi nhỏ đi, vừa dùng khăn lau mắt vừa vểnh tai nghe.

Thư Nhiễm nói: “Chẳng qua em là nha hoàn thông phòng, con gái do nô tài trong phủ sinh, coi mình lớn hơn chủ nhân là tìm đường chết. Nhưng trước mắt là nô, còn chưa biết chuyện sau đó thế nào, hay là em cam nguyện cả đời làm nha hoàn thông phòng?”

Loan Nhi lập tức trợn tròn hai mắt nói: “Tất nhiên không thể! Vậy thì còn thú gì!”

Thư Nhiễm gật đầu nói: “Đúng vậy, Đại gia sớm hay muộn sẽ lại cưới mợ chủ vào cửa, tương lai cũng sẽ tam thê tứ thϊếp, em chỉ cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, học Hoạ Mi nhiều vào, nói ngọt chút, dỗ Đại gia vui mừng, lại sinh một đứa con, lên làm di nương, có con cái dựa vào, dù không phải mợ chủ, cũng có thể sánh vai.”

Loan Nhi chần chờ nói: “Người đoán mệnh đều nói cả đời em không lo ăn mặc, hô nô gọi tì, về sau có thể làm cáo mệnh phu nhân kìa, nếu em không làm mợ chủ, chỗ nào tới cáo mệnh phu nhân?”

Thư Nhiễm bực mình, mắng: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Phi! Làm mợ chủ, thế mà mày cũng nói ra mồm được, cũng không sợ mỗi người phun một ngụm nước bọt lên mặt mày, nhạo báng mày không biết xấu hổ! Đại gia thân phận gì, cháu trai trưởng của Lâm gia, đường đường tướng quân tứ phẩm, qua trung thu sẽ đề tam phẩm, với quyền thế phẩm mạo như vậy còn có thể cưới con gái Hoàng đế, dựa vào cái gì muốn một đứa xuất thân nô tài như mày? Hồ đồ, mù quáng! Nếu mày lại si tâm vọng tưởng, tao sẽ lập tức bẩm Đại gia và phu nhân, đuổi mày ra ngoài, đỡ phải mất mặt xấu hổ!”

Loan Nhi chảy nước mắt nói: “Đều xuất thân là nô tài, chị cần gì phải chà đạp tôi?”

Thư Nhiễm cười lạnh nói: “Xuất thân giống nhau, nhưng tao muốn thể diện, nào giống đứa không biết liêm sỉ như mày! Lời này của mày mà lan truyền ra ngoài, sẽ làm người ta cười rụng răng!”

Loan Nhi là người để ý thể diện nhất, chưa bao giờ bị quở trách nhục nhã như thế, bụm mặt ngã vào trên giường đất khóc lớn, đạp chân nói: “Chị đi đi! Chị đi mau!”

Thư Nhiễm đứng lên nói: “Tao tất nhiên phải đi, con nhãi không biết xấu hổ nhà mày, nếu lại hồ đồ, không nhận rõ thân phận mình như thế, tao sẽ nói lại những lời này cho Đại gia biết! Đỡ phải nghe từ miệng người khác, mệt đến tao cũng không có thể diện, bị người nhạo báng. Còn muốn làm mợ chủ à, cũng không đánh giá bản thân từ đầu đến chân xem có khí phái đoan trang của nương tử chính phòng không, đúng là oan nghiệt kiếp trước, để một đứa báo đời như mày vào Tri Xuân Quán!”

Loan Nhi nghe xong lời này thì khóc đến trời đất u ám.

Thư Nhiễm nửa ngày mới nguôi, lúc này mới đẩy cửa ra ngoài, thấy Thốn Tâm đang canh giữ ở bên ngoài, chào đón: “Chị đừng tức giận, cô Loan Nhi còn nhỏ, hơn nữa Hương Lan tới quá nhanh, Đại gia lại là người có người mới quên người xưa, lúc này mới giận dỗi, ghen tuông thôi.”

Thư Nhiễm khóc: “Em ơi, nàng thông minh được nửa em thì tốt.”

Thốn Tâm nghe trong phòng còn truyền đến tiếng khóc, hỏi: “Cô nương...”

Thư Nhiễm cau mày nói: “Cứ để nàng khóc! Có thể khóc cho hiểu ra thì tốt! Không biết về sau đồ khốn nạn này còn muốn gây ra bao nhiêu chuyện nữa.” Lại lắc đầu nói: “Lòng dạ cao không phải chuyện xấu, nhưng không thể si tâm vọng tưởng, nói câu sự thật mà mất lòng, dù có làm di nương mà Đại gia thấy Loan Nhi hết mới mẻ, chưa chắc đã nhìn trúng đâu, chứ đừng nói cái khác. Em còn nhỏ, còn chưa gặp mấy người trước kia của Đại gia, đều bị Triệu thị đuổi ra ngoài, bộ dáng tính tình hơn hẳn Loan Nhi, không nói đến lúc trước, chính là Hương Lan mà Đại gia nhớ thương, lớn lên xinh đẹp quyến rũ, Loan Nhi mà so thì đều thành hoa dại. Loan Nhi còn ầm ĩ như vậy, chẳng phải là tự tìm mất mặt sao? Nàng không có tâm hại người, nhưng đầu óc không thông minh, chỉ sợ về sau tuổi già sắc suy càng khó an thân ở trong phủ, còn không bằng thừa dịp tuổi trẻ mỹ mạo, nhiều xin chút ân sủng, sinh một đứa con, nửa đời sau cũng có cái trông cậy vào.”

Thốn Tâm đồng tình, mím môi cười nói: “Chị là người biết xem xét thời thế, lại hiểu chuyện, chả trách Đại gia coi trọng như vậy.”

Thư Nhiễm thở dài: “Đều là chịu thiệt thòi mới rút được kinh nghiệm. Em thấy tính Đại gia không tốt, nhưng ngài ấy lại là người có bản lĩnh, mọi việc cũng có đảm đương, mấy năm trước bảo chị không động lòng, đó là lừa quỷ, nhưng nhìn ngài ấy thay nữ nhân như thay quần áo, bên ngoài còn có vài thân mật, suy nghĩ kia của chị đã sớm phai nhạt. Loan Nhi đỏ mắt nhìn đại phú đại quý, nhưng cũng phải có thủ đoạn, có mệnh đó mới được!” Nói xong vén tóc, nói với Thốn Tâm: “Mang hộp trang điểm của cô nương tới đây, chị chải đầu lại.”

Thốn Tâm nói: “Tóc của chị vẫn đẹp, chải lại làm gì.”

Thư Nhiễm thở dài: “Chị phải thay con nhãi kia đi chính phòng nhận lỗi với Hương Lan.” Chỉ điểm Thốn Tâm, “Đừng coi thường nàng ta, Đại gia đối với nàng không bình thường. Chị thấy nàng không phải người gây chuyện thị phi, nếu về sau Loan Nhi va chạm nàng, em phải từ giữa giảng hòa chút.”

Thư Nhiễm rửa mặt chải đầu, thu thập thỏa đáng trở lại chính phòng. Hương Lan đang ngẩn người tựa vào cửa sổ xem hoa cỏ trong viện, Thư Nhiễm tìm chỗ ngồi xuống, còn chưa mở miệng, nghe Tiểu Quyên ở bên ngoài nói: “Đại gia đã về.”

Hương Lan không quay đầu, nghĩ bụng sao Diêm Vương sống này lại về rồi, trước kia không phải hay ở bên ngoài, mỗi ngày không về nhà sao. Lâm Cẩm Lâu tiến vào cũng không nhìn Hương Lan, nghiêm mặt nói: “Ta muốn thay quần áo.”

Chính lúc này, Tiểu Quyên nói: “Cậu Ba, cô Hai, cô Ba, cô Tư tới!”

Còn chưa dứt lời, Lâm Đông Lăng đã vào, che miệng cười nói: “Đều nói phòng Đại ca mới có thêm một mỹ nhân, bọn em tới đây xem náo nhiệt.”

Lâm Đông Tú nói: “Bọn em vội vàng lại đây đấy, Đại ca phải thưởng bữa cơm ăn.”