Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 143: Mở tiệc (ba)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hương Lan liếc mắt nhìn Loan Nhi, trong lòng cười lạnh, cúi mặt không nói lời nào.

Loan Nhi nhếch mày, nói: “Ê, nói chuyện với cô đấy, nghe thấy không?”

Hương Lan chỉ cúi đầu không cử động. Loan Nhi thấy nàng như vậy, duỗi tay xoa tóc, trên mặt đắc ý, nói: “Này có gì phải e lệ? Chẳng qua xướng một khúc, góp cái thú, chẳng lẽ cô không muốn sao? Nếu không muốn, thì đúng là đánh mặt gia, gia chúng ta hay thích nghe khúc, tiệc hôm nay lại là chị Họa Mi đặc biệt chuẩn bị vì cô, cô không xướng một đoạn thì không thể nói nổi ha?” Nói xong cười ha ha, “Đừng có bảo là cô không biết xướng nhé? Không biết xướng cũng không quan trọng, chỉ bằng sự nóng hổi của gia đối với cô, có hát linh tinh sai nhịp, ngài ấy cũng cho là chim hoàng oanh kêu đấy!” Nói xong nghiêng nghiêng nhìn Lâm Cẩm Lâu.

Hương Lan ngồi im. Lâm Cẩm Lâu cũng như thể không nghe thấy, chỉ uống rượu, Họa Mi và Anh Ca ân cần chia thức ăn cho Lâm Cẩm Lâu. Họa Mi nghĩ thầm: “Hương Lan trước kia là đứa nha hoàn, tuy lọt vào mắt xanh của Đại gia, rốt cuộc bị mợ Cả kiêng kị đuổi đi, đều nói ‘không tới tay là nhớ nhung nhất’, lời này quả nhiên không sai, nghe nói Đại gia vì nàng mà tự mình tới nha môn thả cha nàng ra, bây giờ lại ôm vào phòng, đây là chống lưng tăng thể diện cho nàng. Loan Nhi là đứa vụng về, không nhìn ra dụng tâm của Đại gia, đổ bình dấm muốn ra oai phủ đầu với Hương Lan, theo ta thấy, chuyến này nàng ta sẽ bẽ mặt. Loan Nhi đáng giận hơn những người khác, chỉ là đứa hầu ngủ mà hận không thể buộc Đại gia trên lưng quần mình, mỗi ngày lên mặt chủ nhân, khiến người phiền chán, vừa vặn làm hai người này đấu nhau, ta ngồi làm ngư ông đắc lợi.”

Anh Ca lại bưng chén rượu lên, kính đến trước mặt Loan Nhi, cười nói: “Vừa rồi em xướng hay quá, chắc là dọa nàng sợ, cần gì phải khó xử nàng, em ơi, uống một chén rượu này, lại xướng một bài cho chúng ta.”

Loan Nhi thấy Lâm Cẩm Lâu vẫn thản nhiên thì can đảm tăng lên, Anh Ca kính rượu cũng không tiếp, ngồi thẳng eo, cười lạnh nói: “Chị Anh Ca kính em, theo lý em nên uống, nhưng hôm nay nếu Hương Lan không ứng em một tiếng, rượu này em không uống.”

Anh Ca vốn muốn một sự nhịn chín sự lành, lại không ngờ Loan Nhi nói vậy, thấy xấu hổ, đặt chén rượu xuống.

Loan Nhi càng không vui, nói với Hương Lan: “Cô bị điếc hay câm hả? Hỏi cô nhiều như vậy đều không ư hử một tiếng? Cô muốn ta mất mặt cũng liền thôi, không nhìn thấy gia còn ở chỗ này sao?”

Hương Lan chậm rãi ngẩng đầu, nhìn mặt Loan Nhi, cười lạnh nói: “Tôi một không là con hát, hai không phải kỹ nữ, ba không phải nô tài. Dựa vào cái gì tôi phải xướng khúc cho người ta mua vui?”

Lời vừa nói ra, trong phòng yên tĩnh. Lâm Cẩm Lâu khựng lại, vẫn uống hết nửa ly rượu trong tay.

Loan Nhi tức giận đỏ mặt, giơ tay chỉ vào Hương Lan nói: “Cô...cô…cô nói gì đấy?”

Hương Lan nói: “Hay cô là kẻ điếc, cô không nghe thấy vừa rồi tôi nói gì sao?”

Loan Nhi giận tím mặt, hất chén rượu trước mặt xuống đất, “Choang” rơi vỡ, kéo ống tay áo Lâm Cẩm Lâu nói: “Đại gia! Ngài có nghe thấy không!”

Hương Lan cười lạnh nói: “Nô tài này khá nhỉ, gia nhà cô còn ở chỗ này mà dám đập ly, có phép tắc quá.”

Loan Nhi trợn tròn hai mắt, chỉ vào mắng: “Ta là con hát kỹ nữ nô tài, cô thì cao quý chỗ nào vậy? Chẳng qua là đứa nha đầu tiện mệnh!”

Hương Lan chậm rãi nói: “Tôi là nha đầu tiện mệnh. Lại cũng chẳng tới nỗi mua vui làm trò cười cho người còn thấy vinh dự. Tôi sao so được với người lăn lộn mãi mà chưa được lên vợ bé, xướng khúc mua vui, hầu hạ người là bổn phận của cô, không phải của tôi.”

Loan Nhi tức giận đến mặt đỏ rần, hận nói: “Đồ chó đẻ, mày còn nói thêm câu nữa, xé rách miệng mày!”

Anh Ca thấy tình thế không tốt, vội đứng dậy kéo tay Loan Nhi, nói: “Em bớt tranh cãi đi!”

Họa Mi cũng khuyên nhủ: “Đang yên lành lại làm sao vậy, đều bớt tranh cãi đi, gia còn ở chỗ này đấy.” Người lại ngồi im, giọng nói mang theo vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa.

Anh Ca chỉ vào mắng: “Tiện nhân, coi mình là nhân vật lớn à, bảo mày xướng khúc là cho mày thể diện...”

Hương Lan cắt ngang: “Đừng như vậy, cô có thể cho tôi thể diện gì? Vừa rồi còn kẹp dao giấu kiếm, nghĩ người khác nghe không hiểu à, nhìn tôi không vừa mắt thì mau cầu khẩn gia các cô đuổi tôi ra ngoài, mọi người đều thanh tịnh.”

Loan Nhi tức giận đến cả người run rẩy, vừa định tiến lên tát Hương Lan, lại nhớ Lâm Cẩm Lâu vẫn ở đây, định khóc lớn muốn hắn giải quyết, ai ngờ Lâm Cẩm Lâu lại cười rộ lên, nghiêng người nói với Hương Lan: “Gia đúng là không dự đoán được, chỉ coi nàng là cái hồ lô kín như bưng, ai ngờ cũng là cái pháo đốt.”

Hương Lan trầm khuôn mặt nói: “Tôi cũng không phải là pháo đốt, đều phải xé rách miệng tôi.”

Lâm Cẩm Lâu hồn nhiên không ngại, đưa chung rượu của mình tới trước mặt Hương Lan nói: “Nếm thử rượu hoa quế ủ lâu năm đi, bình nhỏ này chôn dưới gốc hoa quế mười mấy năm, rượu trong cung cũng không tinh khiết bằng cái này.”

Mọi người đều không dự đoán được Lâm Cẩm Lâu sẽ làm như thế, Hương Lan cũng ngẩn ra, lại lắc đầu nói: “Tôi chưa bao giờ uống rượu.”

Lâm Cẩm Lâu cười rộ lên, lộ ra hai hàm răng trắng, đưa chén rượu tới miệng Hương Lan, nói: “Nhấp một ngụm thôi, đây chính là cái ly gia uống rượu, lần này kính nàng, nàng cũng nên biết tốt xấu chứ?”

Đôi mắt sáng ngời của Hương Lan mở to nhìn Lâm Cẩm Lâu, vẫn không nhúc nhích. Sắc mặt Cẩm Lâu dần sa sầm lại, mặt vô biểu tình nói: “Mau uống một ngụm, nhấp thử mùi vị thôi.” Ngữ điệu không cho từ chối.

Hương Lan đành uống một ngụm nhỏ, cay đắng xông lên, sặc đến mức ho khan liên tục, Lâm Cẩm Lâu ôm nàng lại đây, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nói với đám người Họa Mi: “Nàng ấy không thích xướng thì thôi, các nàng xướng là được.”

Loan Nhi cảm thấy trời đất quay cuồng, đôi môi run rẩy không thốt nên lời, rốt cuộc “Oa” một tiếng khóc lớn, ném tỳ bà xuống đất, bụm mặt chạy ra ngoài, Thốn Tâm cũng vội vàng đuổi theo.

Họa Mi thản nhiên, chỉ cười nói: “Em Hương Lan mau ngồi gần chút, bên này có vài đồ chay mới mẻ, đều là cải ngồng non, em ăn nhiều một chút.” Vừa bảo Hương Lan ăn nhiều, vừa liếc mắt ra hiệu mệnh Hỉ Thước mang tỳ bà ra ngoài, giống như Loan Nhi chưa từng tới, lấy bát đũa mới cho Hương Lan, Họa Mi và Anh Ca tranh nhau gắp thức ăn cho nàng.

Họa Mi bàn luận trên trời dưới biển, chuyện trò vui vẻ, kể ít chuyện cười, mỉm cười chiêu đãi, mọi thứ đều lo lắng chu toàn. Hương Lan nghĩ thầm: “Dù Loan Nhi là người giỏi đàn hát, vẻ ngoài cũng thuần khiết tươi mới hơn Họa Mi, nhưng cách nói năng và kiến giải không bằng Hoạ Mi, chả trách Lâm Cẩm Lâu cất nhắc nàng ta lên di nương. Chỉ là nàng ta không ngay thẳng, nếu không cũng là người đáng khâm phục.”

Anh Ca ít nói, chỉ yên lặng tách một đĩa nghêu sò, chấm ít sa tế, đưa đến trước mặt Lâm Cẩm Lâu. Lâm Cẩm Lâu lúc này mới nhìn Anh Ca, thấy hai má nàng gầy ốm, tuy có phong vận “bệnh Tây Thi”, lại cũng có vẻ bị bệnh, bèn hỏi: “Mấy ngày nay sức khỏe nàng thế nào? Uống thuốc gì? Đại phu đến khám chưa?”

Anh Ca vui sướиɠ, vội nói: “Chỉ uống mấy vị thuốc dưỡng sinh, đại phu định kỳ lại đây nhìn.”

Lâm Cẩm Lâu gật đầu, cũng không hỏi nữa.

Anh Ca nói: “Mấy ngày nay cũng học một khúc mới khá hay, tưởng thỉnh gia nghe một chút.” Thấy Lâm Cẩm Lâu gật đầu, vội sai người mang tới một cây sáo, du dương thổi một bài. Chỉ là từ khi nàng bị sảy thai, sức khỏe vẫn luôn không tốt, bị hụt hơi, chỉ thổi một bài rồi không thể thổi nữa, thở dốc, sắc mặt tái nhợt.

Hương Lan yên lặng thở dài, nói: “Chỉ vì để đàn ông vui, cần gì phải thế?” Lại nghĩ tới vừa rồi Loan Nhi tranh chấp với nàng, cũng chẳng qua là vì tranh sủng với nàng thôi, trong lòng lại thấy tiêu điều, chán nản.

Lập tức, Lâm Cẩm Lâu thưởng Anh Ca một thớt vải, Anh Ca cảm thấy nở mày nở mặt, vội cảm tạ Lâm Cẩm Lâu một chén rượu. Thỉnh thoảng Họa Mi cũng đàn khúc trợ hứng, cũng được Lâm Cẩm Lâu thưởng đồ vật.

Mọi người lại ăn một hồi, Lâm Cẩm Lâu mệnh buổi tiệc tan. Anh Ca vội nói: “Ăn còn chưa đến một canh giờ đâu, ngồi một lúc nữa hãy về, gia còn muốn ăn gì nữa không?”

Lâm Cẩm Lâu nói: “Sáng sớm ngày mai phải ra ngoài, muộn rồi, cần phải đi.”

Họa Mi còn muốn giữ lại. Thấy Lâm Cẩm Lâu đã duỗi chân xuống, nàng và Anh Ca cúi người đi giày cho hắn, lại nói: “Nếu như thế, uống một ly rồi hãy đi.”

Lâm Cẩm Lâu uống một chén, mệnh nha hoàn cho hoa quả, đồ ăn còn trên bàn vào hộp lớn, đưa qua chính phòng để đám mụ mụ già và bọn nha hoàn ăn. Họa Mi khêu đèn sáng, vốn định tìm một đôi giày của mình để Hương Lan đi, không ngờ Lâm Cẩm Lâu lại bế Hương Lan về phòng.

Chính phòng đèn đuốc sáng trưng, Lâm Cẩm Lâu đặt Hương Lan xuống giường lớn trong phòng ngủ, Hương Lan vừa thấy chiếc giường thì sắc mặt trắng bệch, trong lòng e ngại, liên thanh bảo Tiểu Quyên lấy giày giúp nàng. Lâm Cẩm Lâu cười hì hì nói: “Hoảng cái gì, vừa rồi ăn ở đông sương chưa tận hứng, giờ chúng ta lại uống hai ly.” Sai người nâng bàn lên giường đất, Xuân Lăng lại đến phòng bếp nhỏ muốn ba, bốn món đồ nhắm, đám Đinh Lan đi làm nóng rượu.

Lâm Cẩm Lâu bẹo mặt Hương Lan nói: “Hôm nay gia chống lưng cho nàng, không thể nghiêm mặt nữa, mau rót một ly cho ta.”

Hương Lan hết cách, đành phải rót rượu cho Lâm Cẩm Lâu.

Lâm Cẩm Lâu cười nói: “Ta biết nàng thẹn thùng, không thích xướng trước mặt người khác, lúc này không có người ngoài, xướng một khúc để gia nghe một chút.”

Hương Lan rũ mắt, nói: “Tôi sẽ không.”

Lâm Cẩm Lâu tựa gối dựa, duỗi cặp chân dài, cười nói: “Ai nói nàng sẽ không? Ta còn nhớ, lần đầu gặp nàng, nàng còn xướng gì mà ‘Lớp sóng bạc ngất trời tung vỡ, mây chiều thu khép mở không thường’, là 《 Tây Sương 》đúng không?” Thấy Hương Lan vẫn không nói gì, uống một ngụm rượu, phì cười nói: “Tiểu Hương Lan, cô còn chưa hiểu rõ thân phận bản thân là gì sao? Vừa rồi Loan Nhi vượt qua chút, gia đau lòng cô nên mới cho cô thể diện, nhưng cô là cái gì, cô nên hiểu cho rõ, khi nào gia cất nhắc cô, cô mới là chủ nhân, gia không cất nhắc cô, cô còn không bằng đứa nô tài đâu, hiểu chưa?”

Hương Lan ngồi đờ đẫn, cảm thấy cổ họng nghẹn ứ khó chịu.

Xuân Lăng đứng hầu hạ bên ngoài nghe được rõ ràng, rốt cuộc không đành lòng, mượn cớ vào bưng thức ăn, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Hương Lan, lại nói với Lâm Cẩm Lâu: “Có lẽ cô nương khát nước, nô tì rót trà giải khát cho nàng.” Vội bưng một chén trà nhỏ vào, nhỏ giọng nói: “Tốt xấu xướng một bài, hai ba câu đều được.”

Lúc này Tiểu Quyên tiến vào nói: “Cát Tường ở ngoài hành lang, nói tìm Đại gia có chuyện quan trọng.”

Lâm Cẩm Lâu khoác xiêm y đi ra ngoài, lần này đi thì không trở về.

Hương Lan nhẹ nhàng thở ra, lung tung rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »