Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 142: Mở tiệc (hai)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hương Lan vừa xấu hổ vừa tức giận, giãy giụa, lại nghe Lâm Cẩm Lâu cười ha ha, tiếng cười rất đắc ý. Hắn đi nhanh ra cửa phòng, có mấy nha hoàn đang bưng khay từ hành lang gấp khúc đi tới, thấy vậy đều không thể tin nổi, khe khẽ nói nhỏ. Hương Lan ngượng đến nỗi nóng rát mặt, bèn nhắm mắt cho tâm thanh tịnh.

Hỉ Thước canh giữ ở cửa đông sương, vội vàng vén mành lên, mọi người thấy Lâm Cẩm Lâu ôm Hương Lan vào, cả đám như bị định thân pháp, trợn mắt há hốc mồm. Họa Mi quên quạt mát, Anh Ca kinh ngạc đổ nửa chén trà, Loan Nhi đang ôm tỳ bà chỉnh âm, suýt nữa gãy móng tay.

Lâm Cẩm Lâu bình thản ung dung đặt Hương Lan xuống giường, Hương Lan co vào trong giường, cách xa Lâm Cẩm Lâu, ngồi dựa vào vách gỗ, tay trái tựa vào đệm mềm, đánh giá người trong phòng, cũng không nói chuyện. Chỉ có Loan Nhi chưa gặp Hương Lan, cẩn thận đánh giá, thấy cô gái này phong vận như hải đường, u mỹ lệ như hoa lan, tuyệt sắc phương hoa, chẳng những hạ thấp những người nàng ta từng gặp, cũng khiến các nàng ở đây không ánh sáng. Trong lòng Loan Nhi ghen tị, lại thấy mặt Hương Lan có chút sưng đỏ, cho thấy là bị đánh, nhớ đến tối qua Lâm Cẩm Lâu thở hồng hộc đến phòng nàng thì lại thẳng lưng, nhưng rốt cuộc hụt hẫng. Họa Mi lắc cây quạt, vẻ mặt như suy tư gì. Anh Ca liếc mắt nhìn Hương Lan, lại quét mắt ngắm Hoạ Mi, sau đó cúi đầu.

Lâm Cẩm Lâu cau mày, ra lệnh: “Nâng bàn lên giường đất, có mấy người dùng bàn lớn làm gì.”

Họa Mi cười nói: “Hợp lý, ăn cơm bàn nhỏ mới náo nhiệt.”

Lập tức có nha hoàn dựng hai bàn gỗ mun sang kim tới, đặt sát nhau, Lâm Cẩm Lâu ngồi xếp bằng trên giường, Họa Mi ngồi bên trái, Loan Nhi ngồi bên phải, Anh Ca ngồi ghế dựa đối diện Lâm Cẩm Lâu. Như vậy Lâm Cẩm Lâu ngồi gần Hương Lan chút.

Nha hoàn bày thức ăn lên bàn, Hương Lan nhìn sang bàn kia, thấy đĩa thức ăn muôn hình muôn vẻ, đều là gốm men xanh hoặc vuông hoặc tròn, kiểu hải đường hoặc kiểu hoa mai, hoặc kiểu nguyên bảo, hoặc kiểu hồ lô, đĩa lớn nhỏ đủ kiểu, trên đó đều là các món ăn trân quý.

Loan Nhi rót rượu cho Lâm Cẩm Lâu, Họa Mi gắp thức nhắm là thịt băm cuộn trong tàu hủ ky ngon miệng, đặt xuống đĩa sứ có hoa văn đám mây, rồi đưa tới bên miệng Lâm Cẩm Lâu, cười nói: “Đây là món Đại gia thích ăn nhất, nếm thử một miếng.”

Ai ngờ Lâm Cẩm Lâu không thèm nhìn tới, chỉ bưng ly rượu Loan Nhi rót uống một ngụm. Họa Mi xấu hổ, lát sau lại mỉm cười, đổi vịt cuốn, vẫn đặt trên đĩa nhỏ, sáp lại nói: “Đại gia nếm thử món này, thịt vịt là thϊếp tự tay xé đấy, kho trong nồi, mùi vị đều ngấm, thơm ngọt cực kỳ.”

Lúc này Loan Nhi cũng gắp một miếng sườn nướng đút qua. Lâm Cẩm Lâu ăn thịt của Loan Nhi, không để ý tới Họa Mi. Hương Lan núp ở bên trong nhìn thấy hết, nghĩ thầm: “Họa Mi vẫn luôn là kẻ khôn khéo tuyệt đỉnh, trước đây là cơ thϊếp đem lại niềm vui cho Lâm Cẩm Lâu nhất, hai lần này Lâm Cẩm Lâu đều công nhiên khiến nàng ta mất mặt. Hẳn là nàng ta làm việc chọc giận vị gia này?” Họa Mi ngượng ngùng đặt đĩa xuống, trong lòng lại cảnh giác, tỉ mỉ soát lại những việc vừa rồi một lần, nhớ tới vừa rồi Lâm Cẩm Lâu gõ nàng trong phòng, nàng giả ngu giả ngơ khiến Lâm Cẩm Lâu không vui, cố ý lãnh đạm nàng.

Loan Nhi thấy Lâm Cẩm Lâu làm Họa Mi bẽ mặt, lại ăn hai món nàng gắp, lập tức mặt mày hồng hào, chấn hưng tinh thần, thu xếp nói: “Chị Họa Mi, bưng cái đĩa phượng tủy tới đây, đó là món Đại gia cực thích ăn, lạnh thì không hương vị.” Lại kêu: “Chị Anh Ca, làm phiền chị rót một chén rượu trái cây cho em, rượu trong chén này ủ lâu năm tác dụng chậm, em nha, lại uống thêm hai hớp chỉ sợ quá chén ngã gục trên bàn rượu.” Lại đi sai bảo nha hoàn của Họa Mi: “Hỉ Thước, bưng bồn nước ấm tới, ta rửa tay lột tôm cho Đại gia.”

Hỉ Thước nghẹn khí, nha hoàn Thốn Tâm của Loan Nhi đang đứng chờ một bên, Loan Nhi lại gọi nàng, rõ ràng là để khiến Họa Mi mất mặt, nàng liếc mắt nhìn Họa Mi, thấy Họa Mi khẽ gật đầu, đành phải dùng bồn bạc đánh nước ấm, lấy khăn lông hầu hạ Loan Nhi rửa tay.

Lâm Cẩm Lâu như không nhìn thấy, dùng đũa bạc thong thả ung dung gắp lần lượt từng đĩa thức ăn một lần.

Loan Nhi càng thêm đắc ý, một hồi lại quay đầu, trên cao nhìn xuống Hương Lan, kêu lên: “Hương Lan, lấy một cái đệm tựa lưng cho ta, vách gỗ này lạnh quá, dựa lâu rồi sẽ ra bệnh mất!”

Hương Lan thấy vậy không biết nên khóc hay cười, nếu nàng không tâm sự nặng nề, chắc sẽ phì cười, nghĩ thầm: “Tiết mục cơ thϊếp tranh sủng vốn là cực bi ai cực nhàm chán cực đáng thương, nhưng có nhân vật như Loan Nhi, cũng có chút ý vị.” Nàng đưa cái đệm mình đang dựa cho Loan Nhi.

Loan Nhi hừ khúc, cũng không dựa, chỉ lót dưới chân. Lâm Cẩm Lâu liếc mắt nhìn Loan Nhi, Họa Mi vội nói: “Mau lấy chiếc tựa lưng bằng lụa màu xanh hôm qua ta vừa làm cho Hương Lan cô nương.” Hỉ Thước lấy hai chiếc đệm dựa mới tinh, Họa Mi lại muốn nhường vị trí của mình cho Hương Lan ngồi, Hương Lan nhắm chặt miệng không nói lời nào, đôi mắt nhìn sang nơi khác.

Loan Nhi nhỏ giọng nói thầm: “Nhìn xem, lên mặt quá nhỉ, giả vờ thiên kim tiểu thư băng thanh ngọc khiết gì chứ.” Giọng nói tuy nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy. Nàng lại sáp tới chỗ Lâm Cẩm Lâu, giơ tay lên trước mặt nói: “Lần trước gia đưa em vòng ngọc em không thích nên đập rồi, gia nói lại đưa em một đôi vòng mã não tơ vàng, em còn chưa thấy đâu, em nói trước, nếu quá rẻ em không mặt mũi đeo, ít cũng phải một trăm lượng bạc.” Nói xong nghiêng mặt đi, nheo mắt nhìn Hương Lan, trong mắt toàn là khıêυ khí©h.

Hương Lan ngẩn ra, lại cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm: “Dù Lâm Cẩm Lâu có tặng toàn bộ Lâm gia cho cô thì có liên quan gì tới ta, nghĩ ta giống nhóm phụ nữ trong phòng này, coi thổ phỉ kia là hương bánh trái chắc?” Dời ánh mắt đi, chỉ nhìn chằm chằm cạp váy xuất thần.

Nụ cười trên mặt Họa Mi không được tự nhiên, kẹp dao giấu kiếm nói: “Trời ơi đất hỡi, một đôi vòng tay phải một trăm lượng, chắc chỉ có các phu nhân và tiểu thư mới xứng đeo nhỉ? Vài ngày trước, chị làm cho Đại gia vài bộ xiêm y, Đại gia vui mừng mới lấy trong phòng thủ chi năm mươi lượng cho chị đánh ba cây trâm vàng, hiện giờ so với cô em vừa mở miệng đã một trăm lượng bạc, ta thật đúng là chiếc bánh cháy khét.”

Loan Nhi cười lạnh nói: “Đây là gia nguyện ý hứa cho em, chị có bản lĩnh thì cũng tìm gia muốn đi.”

Thấy sắp cãi nhau, Lâm Cẩm Lâu đặt chung rượu “Cộp” xuống bàn, quanh mình tức khắc yên tĩnh, không ai dám nói gì. Lâm Cẩm Lâu liếc mắt nhìn Loan Nhi, nói: “Chọn một khúc xướng đi.”

Loan Nhi mệnh Thốn Tâm lấy tỳ bà tới, trước khảy hai cái chỉnh âm chuẩn, đàn hát: “Cỏ thơm rũ châu lộ, trời xanh ẩn băng luân, dõi mắt giang thiên...” Vừa mới xướng một câu, Họa Mi che miệng cười nói: “Chà, cô em lại xướng 《 Uyên ương mộng 》đấy à, mỗi lần mở tiệc, cô em tám chín phần mười đều xướng bài này, đặc biệt xướng đến ‘thế gian nữ tử có một phân nhan sắc, liền chịu một phân tra tấn; giao cho một phân tài tình, liền tăng một phân nghiệp chướng’ còn nước mắt lưng tròng, cứ như mình là Liễu Yên Ba không bằng.”

《 Uyên ương mộng 》 là vở diễn Loan Nhi yêu nhất, vở này kể về tỳ nữ Liễu Yên Ba, do sắc nghệ song toàn nên chủ nhân Vương Hồi Phong nhìn trúng nạp làm thϊếp. Vương Hồi Phong bị vu oan vào tù, thê ly tử tán, chỉ có Liễu Yên Ba bôn ba khắp nơi, gặp đủ nhấp nhô, sau gặp được Bát Phủ Tuần Án. Liễu Yên Ba vì Vương Hồi Phong rửa sạch tội danh, khôi phục chức quan, lấy Liễu Yên Ba làm vợ, hai người trăm năm hoà hợp. Loan Nhi đàn hát một lần là thương cảm một lần, cảm thấy bản thân là Liễu Yên Ba quả cảm, tài mạo song toàn, xuất thân thấp hèn, không biết năm nào tháng nào mới có thể trở thành phu nhân, nên lúc nào cũng xướng khúc này để Lâm Cẩm Lâu nghe.

Hôm nay Họa Mi không nể tình chọc phá tâm tư kia của nàng ta, Loan Nhi thẹn quá hóa giận, ném tỳ bà lên giường đất, nói: “Tôi là người ngu, chỉ biết xướng cái này thôi, hay chị Họa Mi xướng một khúc để chúng tôi nghe một chút?”

Họa Mi cũng không từ chối, sai người lấy đàn tranh nàng hay đàn tới. Khảy vài cái, cười hỏi: “Đại gia muốn nghe khúc gì? Vài ngày trước, trong nhà mời mấy con hát, xướng bài 《 Hoa gian mộng 》mới, có mấy khúc mới lạ mà tinh xảo, Đại gia muốn nghe mới mẻ, chi bằng thϊếp chọn một đoạn xướng.” Nghĩ nghĩ, gảy đàn tranh xướng: “Giai nhân dặm lại phấn chải tóc mai, giai nhân thông minh nhanh nhẹn, cô muôn vàn xinh đẹp gả gió đông, cô vạn loại tâm kế cho mây trôi, chỉ hận từ từ treo nửa đời tâm, lại không biết từ xưa nghèo thông đều có định số.” Giọng hát trầm thấp, lại xướng đến uyển chuyển nghịch ngợm. Xướng xong thì uống một ly, lại nhân cơ hội rót một chén rượu cho Lâm Cẩm Lâu, đưa đậu hủ kia tới bên miệng Lâm Cẩm Lâu, cười kiều mị, lấy lòng nói: “Rượu cũng uống, khúc cũng xướng rồi, Đại gia tốt xấu thưởng thϊếp chút thể diện, lúc trước đều là thϊếp sai, lần tới cũng không dám nữa.”

Lâm Cẩm Lâu liếc mắt nhìn Họa Mi, ăn đậu hũ kia. Họa Mi vui mừng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Loan Nhi căm giận, ôm tỳ bà nói: “Mấy khúc kia đều đơn giản, có gì sẽ không.” Liền xướng: “Chỉ nhìn cả vườn lụa hoa châu ngọc minh, làm sao biết hoa trong gương, trăng trong nước giả ân tình. Chỉ hy vọng màn thêu hoa chăn uyên ương tình ý lâu dài, lại khó nén trời sinh vũ mị kiêu xa tính nhi. Một trọng mành che thiên nhai ngoại, khanh khanh, chỉ còn dư giai thoại hư danh.” Nàng thanh âm réo rắt, xướng đến cực hay, đàn tỳ bà thành thạo.

Hương Lan cũng phải ghé mắt qua, thấy Loan Nhi dựa vào vách gỗ, mặc áo lụa đỏ thẫm, thắt một cái dây lưng màu lá liễu, phía dưới là váy lụa ba màu, lộ ra một góc giày thêu màu xanh biếc xuyến hạt châu lưu li. Trên đầu, tóc mây chải cao, mang châu ngọc hoa mai điền, cắm trâm phượng vàng nạm bảo khảm châu, trên tai đeo khuyên tai lớn bằng quả quất tím anh nạm vàng, gương mặt trái xoan càng thêm tuyết trắng, mắt đẹp miệng thơm có phong nhã khác.

Lâm Cẩm Lâu khen hay. Loan Nhi nở mày nở mặt, quay đầu nhìn Hương Lan, cười như không cười nói: “Cô cũng xướng một bài chứ nhỉ?”
« Chương TrướcChương Tiếp »