Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 140: Ghen tuông

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Cẩm Lâu đang bực bội, chẳng qua tới phòng Loan Nhi tìm một chỗ ngủ, cũng không nói câu nào, nằm xuống giường, giũ chăn mỏng đắp lên người liền ngủ.

Loan Nhi thấy vẻ tức giận của Lâm Cẩm Lâu, đoán Hương Lan chọc hắn không thoải mái, trong lòng mừng thầm, đẩy Lâm Cẩm Lâu nói: “Ngài nằm ở đây làm gì? Dù sao tôi là người không ai mừng không ai đau, mau qua nghỉ ngơi chỗ người ngài thích đi, đừng nhìn tôi rồi lại chướng mắt.” Loan Nhi thấy Lâm Cẩm Lâu nằm không nhúc nhích, trong lòng giận dữ, cười lạnh nói: “Gần đây tính tình gia lớn quá nhỉ, hơi một xíu là nhăn mặt dọa tôi. Lúc trước tôi đập vỡ vòng ngọc, Đại gia còn nói đập tốt, hôm nay người ta vội vã hầm canh mang qua, thế mà mặt không phải mặt mũi không phải mũi đuổi ra. Tôi biết gia thấy tân hoan thì sảng khoái, bèn ném cỏ cây chúng tôi sau lưng, nâng nàng trong lòng bàn tay, vậy đêm hôm khuya khoắt, tới chỗ tôi làm chi?”

Lâm Cẩm Lâu nghe xong lời này thì mất kiên nhẫn, nổi giận nói: “Ả ngu xuẩn này, nói thêm một câu nữa thì quỳ trong viện!”

Loan Nhi ngẩn ngơ, Lâm Cẩm Lâu đối nàng từ trước đến nay có vài phần dịu dàng, dù có mắng nàng hai câu ở chính phòng, nhưng không lạnh lùng sắc bén như vậy. Nàng vạn phần ấm ức, mắt đỏ hoe.

Thốn Tâm nghe xong vội nói: “Cô nương nhất thời hồ đồ nên mới nói sai lời, nàng vừa rồi còn thở ngắn than dài với nô, nói chỗ tốt của Đại gia đấy, cũng là do đặt Đại gia trong lòng, lúc này thấy Đại gia thu dùng người mới, nên trong lòng đổ dấm, Đại gia trăm triệu đừng bực nàng.” Thốn Tâm do Thư Nhiễm dạy dỗ ra, thấy Thốn Tâm lanh lợi thoả đáng nên nàng mới cho em họ, hai câu này khiến sắc mặt Lâm Cẩm Lâu hơi dịu đi.

Ai ngờ Loan Nhi cười lạnh nói: “Mày là đứa nô tài biết ăn nói, còn ta chỉ là người nghĩ sao nói vậy, vừa không khéo nói, vừa không giỏi phụng dưỡng, lúc này mới khiến nam chủ nhân không đến ba tháng đã nạp người mới, hầm canh còn bị đuổi ra. Đêm khuya vào nhà còn chẳng nói được một câu tình cảm, ngày nào đó, ta còn chẳng bằng đứa nha hoàn quét rác!”

Thốn Tâm hoảng sợ, nghĩ thầm: “Bà cô ơi, làm ơn có ánh mắt chút đi! Lúc trước Đại gia tốt tính với cô, đó là bởi vì trong lòng ngài ấy cao hứng, lại đang trong lúc mới mẻ cô, hiện giờ không nhớ kỹ bài học lần trước, muốn nháo với Đại gia à, nếu bị phạt, chẳng phải là liên lụy đến ta?” Thấy ánh mắt Lâm Cẩm Lâu dần lạnh băng. Thốn Tâm vội chạy đến mép giường kéo Loan Nhi, nói: “Đều là nô tì không phải, cô nương tốt ơi, Đại gia mệt mỏi rồi, nô tì múc một chậu nước ấm tới, cô nương hầu hạ gia lau mặt.”

Loan Nhi uất ức trong lòng, nghe Thốn Tâm nói vậy, liệu định nàng không dám chọc Lâm Cẩm Lâu, không phải người một đường với mình, càng thêm bực, cười lạnh vài tiếng nói: “Mệt mỏi? Chẳng qua lăn loạn trong ổ chăn với một ả, tức giận không đâu với ả ta nên mới nhớ tới chỗ tốt của ta? Hừ, nói dễ nghe nhỉ, cho làm nha hoàn bên người à, đều hầu hạ đến trên giường đi.” Lại chỉ vào Thốn Tâm mắng: “Chỉ biết ba phải, nói vài câu dễ nghe, thể hiện mình trước mặt Đại gia để càng hiện ra bản lĩnh của mình chứ gì?”

Còn chưa dứt lời, Lâm Cẩm Lâu đạp Loan Nhi từ trên giường xuống đất, Loan Nhi “Ai” một tiếng ngã xuống đất, đâm nghiêng ghế dựa, ấm trà rơi xuống đất vỡ nát. Lâm Cẩm Lâu lạnh lùng nói: “Ngươi còn ra vẻ chủ nhân hơn gia đấy. Nghĩ đến là miếu nhỏ Lâm gia không chứa được ngươi, ngày mai bảo chị ngươi lĩnh ngươi ra ngoài. Ngươi có phẩm cách của mợ chủ, làm nha đầu hầu ngủ thì nhân tài không được trọng dụng!”

Loan Nhi nghe xong lời này, càng thêm uất ức, nước mắt rào rạt chảy xuống, nói: “Lúc trước Đại gia đối tốt với tôi, dù không thề non hẹn biển nhưng nói không ít lời ngọt ngào, mới có hai ngày có người mới, tôi đã bị ghét, nửa đêm tới phòng tôi biến đổi biện pháp chỉnh tôi, đúng không?”

Lâm Cẩm Lâu thấy phiền phức vô cùng, ngồi dậy xuống giường, cất bước định ra ngoài. Thốn Tâm luống cuống, vội vàng quỳ gối trước mặt Lâm Cẩm Lâu, khấu đầu không ngừng, nói: “Đại gia bớt giận, Đại gia bớt giận, cô nương bộc tuệch, cầu Đại gia nể mặt chị Thư Nhiễm mà tha cho nàng một lần.”

Lâm Cẩm Lâu nói: “Thư Nhiễm trung thành và tận tâm, ta không bạc đãi nàng. Chủ nhân kia của ngươi nhăn mặt náo loạn với gia, dứt khoát để nàng ta đi, lỗ tai gia cũng được yên tĩnh.”

Loan Nhi lúc này mới sợ, ngồi dưới đất khóc ròng: “Tôi nói phải đi khi nào? Gia hồ đồ rồi, tôi toàn tâm toàn ý với ngài, ngài lại tuyệt tình như vậy, một câu nói không đúng đã muốn đuổi tôi.” Lời nói thu lại không được, khóc đến chết đi sống lại.

Sắc mặt Lâm Cẩm Lâu càng thêm âm trầm.

Lúc này bỗng nhiên Thư Nhiễm từ buồng trong vén rèm đi ra, vội quỳ xuống trước mặt Lâm Cẩm Lâu, nói: “Vừa rồi còn tốt lành, làm sao vậy...đều do em gái nô tì không hiểu chuyện, nô tì thay nàng nhận lỗi với Đại gia.” Khấu đầu, lại liên tục đưa mắt ra hiệu ý bảo Loan Nhi khấu đầu. Thì ra hôm nay Thư Nhiễm hầu hạ Hương Lan chu toàn xong, bèn ở lại trong phủ, ngủ trong phòng Loan Nhi. Lúc Lâm Cẩm Lâu đuổi Loan Nhi, nàng ta ngủ say ở buồng trong, không biết gì. Nhưng lúc Lâm Cẩm Lâu vào nhà, nàng cũng nghe thấy động tĩnh. Ban đầu nàng ta cho rằng Lâm Cẩm Lâu nhớ chỗ tốt của Loan Nhi, nên tối muộn qua đây ngủ, bèn ở trong phòng không lên tiếng, nhưng sau đó náo loạn đến không ra sao, nàng vội vàng ra ngoài, trong lòng oán trách Loan Nhi không biết cố gắng.

Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, dù sao Thư Nhiễm cũng là người có thể diện trước mặt hắn. Lâm Cẩm Lâu thở dài, phất phất tay nói: “Thôi, lúc này nể mặt ngươi.” Xoay người trở về giường.

Thư Nhiễm biết Lâm Cẩm Lâu muốn ngủ, vội sửa lại giường đệm, tay chân nhẹ nhàng buông màn, cùng Thốn Tâm túm Loan Nhi đến phòng nhỏ, thổi tắt nến, nằm giường tre trực đêm.

Sáng sớm hôm sau, Loan Nhi cụp mi rũ mắt hầu hạ Lâm Cẩm Lâu rửa mặt chải đầu mặc quần áo, Lâm Cẩm Lâu dùng cơm sáng ở phòng nàng, sau đó ra phủ đi trong quân.

Người Tri Xuân Quán không biết nội tình, thấy sáng sớm Lâm Cẩm Lâu ra từ phòng Loan Nhi thì hết sức kinh ngạc. Loan Nhi nghe Thư Nhiễm lặng lẽ nói, Lâm Cẩm Lâu đúng là giận dỗi ra khỏi chính phòng, trước khi đi còn đập vỡ một chén trà, nàng ta càng thêm đắc ý. Thấy nha hoàn Hỉ Thước của Họa Mi ngó nghiêng qua đây hỏi thăm thì che miệng cười nói: “Ai biết tâm tư Đại gia thế nào, ta cũng cho rằng mình là người không được ưa thích, không ngờ Đại gia có người mới mà buổi tối còn có thể nhớ tới ta, sau nửa đêm còn ngủ ở chỗ ta. Cũng không phải ta được Đại gia coi trọng nhiều, chỉ là thấy Đại gia cũng chẳng coi trọng Hương Lan kia.”

Không bao lâu lời này truyền khắp nơi.

Tiểu Quyên nghe nói, căm giận tố cáo với Hương Lan. Hương Lan ngồi trên giường thứ gian, nghe xong lời này thì thần sắc cũng không biến đổi, chỉ nhìn chằm chằm chậu hoa lan bày trên cửa sổ xuất thần. Có một đóa hoa bắt đầu úa tàn, héo rũ, sắp rụng, mấy đóa còn lại nở rực rỡ, càng khiến đóa hoa héo này không tinh thần, gió thổi qua, hoa kia rơi xuống bùn.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới câu thơ “Gió chiều não tiếng chim trời, hoa rơi tựa khách gieo thân trên lầu” (1), còn có “Hồng phai lục nhạt, cảnh dần phôi pha” (2). Nàng hai đời làm người, mọi biến cố đều diễn ra bất ngờ, chẳng khác nào đóa hoa từ trên cành rơi xuống đất này, mỗi lần nàng đều dùng hết toàn lực, vượt mọi chông gai giãy giụa thoát ra, nhưng chuyến này, nàng thật sự quá mệt mỏi, mệt đến không còn sức vùng vẫy giãy giụa nữa.

(1) Câu thơ trong bài Kim Cốc Viên của Đỗ Mục thời Đường, bản dịch của Trần Trọng Kim.

(2) Câu thơ trong bài Bát thanh Cam Châu của Liễu Vĩnh đời Tống.

Nàng không phải người dã tâm, cũng rõ phân lượng của mình. Nàng vừa không là người thông minh tuyệt đỉnh, cũng không phải người tài học kinh diễm, tính tình bướng bỉnh cương liệt, nhân từ nương tay, có ít tật xấu lỗi thời, ngoài việc từng có ý tưởng không an phận với Tống Kha, nàng chưa bao giờ mộng tưởng hão huyền, sở cầu chẳng qua là thoát tịch ra phủ, tay làm hàm nhai, sống cuộc đời bình lặng.

Tống Kha đính thân với người khác, nàng chỉ thấy cảnh đẹp nhất trong mơ của mình tan thành mây khói, buổi tối nàng khóc Tống Kha, ban ngày còn có thể lau khô nước mắt tiếp tục sinh hoạt. Hai đời tình duyên và ràng buộc nào phải nói quên là quên được, huống chi nàng là người chung tình. Có khi nàng cảm thấy ông trời quá tàn khốc với nàng, nếu vô duyên với Tống Kha, cần gì phải cho hai người gặp mặt, đã gặp nhau, sao lại để nàng nhận ra chàng. Có được rồi lại mất đi, chỉ biết càng thêm đau đớn buồn bã.

Chỉ là nàng không dự đoán được mình sẽ rơi vào tay Lâm Cẩm Lâu, hầu hạ nam nhân như ác bá thổ phỉ này, không biết năm nào tháng nào mới có thể giải thoát. Mà Tống Kha thành thân với tiểu thư nhà Hiện quốc công, như vậy thật tốt, Trịnh tiểu thư tài mạo song toàn, nhà mẹ đẻ đắc lực, xứng đôi vừa lứa với Tống Kha, về sau Tống Kha làm quan làm tể sẽ có chỗ dựa. Còn nàng, đã không phải Thẩm Gia Lan kiếp trước, chẳng giúp được gì cho Tống Kha, chẳng qua ỷ vào một khuôn mặt mà cứu được tánh mạng cha nàng, cẩu thả tồn tại thôi.

Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng cười nói, không bao lâu, nha đầu bé tên Phù Dung ngó nghiêng qua chỗ Đa Bảo Các. Xuân Lăng hỏi: “Chân tay co cóng thế, thập thò cái gì đấy?”

Phù Dung ra tới nói: “Dì Mi đang ở ngoài cửa, muốn gặp cô nương, chỉ là chị nói hôm nay cô nương không khoẻ, không nghĩ gặp người, em cũng không biết từ chối thế nào.”

Xuân Lăng quay đầu nhìn Hương Lan, thấy nàng vẫn ngẩn người nhìn chằm chằm bồn hoa kia, nói nhỏ: “Cứ nói cô nương ngủ, không gặp khách được.”

Phù Dung có chút chần chờ nói: “Em vừa nghe dì Mi nói chuyện với chị Thư Nhiễm, nàng tính toán cùng Anh Ca, Loan Nhi góp chút bạc, đặt mua tiệc rượu, hoan nghênh cô nương chúng ta tới, lúc này mới đến thương lượng việc này với cô nương.”

Xuân Lăng nhíu mày. Nếu là bởi vì việc này thì không tiện từ chối.

Tiểu Quyên kéo Xuân Lăng sang một bên, khe khẽ nói nhỏ: “Họa Mi kia không phải con chim tốt gì, Hương Lan thật thà, lại có chút ngu đần, vạn nhất bị nàng tính kế thì không tốt, nếu chị ngượng ngùng thì để em ra ngoài từ chối nàng.”

Xuân Lăng cũng nói nhỏ: “Họa Mi có hiền danh trước mặt các phu nhân, huống chi lúc này mục đích của nàng cũng chính đáng, chỉ sợ thoái thác thì sẽ có người chuyện phiếm linh tinh. Hôm qua Hương Lan và Đại gia huyên náo đến như vậy...”

Các nàng nói chuyện, Hương Lan đều nghe thấy, lại vẫn ngồi im không nhúc nhích. Với tính tình ngày xưa của nàng, nếu gặp phải chuyện này thì sẽ xốc tinh thần ứng phó một phen, nhưng hôm nay, nàng thống khoái nghĩ, quản hắn là cái gì chủ nhân nô tài phu nhân di nương, mặc kệ tất cả! Hiện giờ ta ‘vò đã mẻ không sợ rơi’, các ngươi có thể làm gì ta?
« Chương TrướcChương Tiếp »