Chương 135: Báo ứng (ba)

Hương Lan cứu Trần Vạn Toàn từ trong lao, đoàn người trở lại Trần gia. Tiết thị đang mặt ủ mày chau nằm trên giường, chợt nghe trong viện ồn ào, đi ra ngoài, thấy Trần Vạn Toàn bị người nâng về, vui như lên trời, lại thấy Trần Vạn Toàn hôn mê, mặt như lá vàng, nàng cả kinh sắc mặt trắng bệch. Cát Tường và Song Hỉ dùng sập gụ đưa Trần Vạn Toàn đến phòng ngủ, cẩn thận đặt lên giường, Tiết thị đi qua nhìn hắn, thấy hai đùi sưng to dữ tợn, trên đùi đều là xanh tím, dùng ván trúc kẹp bó, không một chỗ lành lặn, trái tim thắt lại, đi ra ngoài, thấy Lâm Cẩm Lâu đang ung dung, khí phách ngồi uống trà trong sảnh.

Tiết thị chỗ nào còn không rõ, quỳ rạp xuống đất, khấu đầu nói: “Dân phụ khấu tạ ân cứu mạng của Lâm Đại gia.” Đầu chạm xuống đất “cộp cộp” rung động, Song Hỉ vội vàng lên đỡ, cười hì hì nói: “Này nhưng không được, mau đứng dậy.”

Hương Lan cũng đỡ Tiết thị, Tiết thị kéo tay áo Hương Lan nói: “Lan tỷ nhi, còn không mau khấu đầu cho Lâm Đại gia.” Định kéo Hương Lan quỳ xuống.

Khuôn mặt Hương Lan trắng bệch, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Cẩm Lâu, cắn môi, gục đầu xuống, lại trước sau không chịu uốn gối quỳ xuống, Tiết thị không vui, trừng mắt tức giận nhìn Hương Lan, nắm chặt tay nàng, nhỏ giọng nói: “Nha đầu chết tiệt kia, còn không mau khấu đầu cho Lâm Đại gia!”

Lâm Cẩm Lâu đứng lên, thản nhiên nói: “Không cần, không còn sớm nữa, ta cần phải trở về.” Nói xong đi ra ngoài.

Tiết thị vội kéo Hương Lan đi tiễn, mỉm cười, chậm rãi nói: “Con gái nhỏ không hiểu chuyện, Đại gia đừng chấp nhặt với nó...Đại gia đi thong thả, chúng ta nhất định phải đến trong phủ khấu đầu tạ ơn.”

Lâm Cẩm Lâu thuận miệng đáp lời, đi đến cổng lớn, mệnh người khác lui ra, bảo Hương Lan đến trước mặt nói: “Dọn dẹp đồ vật, ngày mai ta sẽ bảo người lại đây đón nàng...Thôi, không cần thu dọn đồ nữa, những đồ phế phẩm đó của nàng chẳng có gì tốt, sẽ thêm xiêm y trang sức mới cho nàng.”

Hương Lan chấn động, vội năn nỉ: “Cha tôi vừa mới trở về, cả người không một chỗ tốt, tôi tưởng ở nhà hầu hạ hai ngày...” Nước mắt đã rơi xuống, “Cầu ngài...”

“Chà, sao nàng hay khóc thế, giống như gia muốn ăn nàng vậy.” Lâm Cẩm Lâu lau nước mắt cho Hương Lan.

Hương Lan muốn tránh, cố nhịn không nhúc nhích, thái độ nghe lời này khiến Lâm Cẩm Lâu thoải mái, nhéo cằm nàng, cười nói: “Được rồi, gia là người thông tình đạt lý, niệm nàng hiếu thảo, ở nhà hầu hạ cha nàng ba ngày, sau đó gia sẽ tống cổ người tới đón nàng.”

“Đại gia, để tôi ở nhiều thêm mấy ngày đi, tôi mà đi không biết khi nào mới có thể về nhà...thương gân động cốt một trăm ngày, nhà tôi chỉ có mẹ và một a hoàn bé không hiểu chuyện...”

Lâm Cẩm Lâu sờ cằm nói: “Được, gia sẽ phái hai người lại đây.” Thấy Hương Lan há mồm muốn nói, đặt tay lên môi nàng, nheo mắt cười như không cười nói: “Nhiều nhất năm ngày, tiểu Hương Lan, còn chơi chiêu gia sẽ bực đấy.” Nói xong cởi dây đeo con ngựa vàng ròng bên hông xuống, treo bên hông Hương Lan, nói: “Đi hầu hạ cha nàng đi, làm xong hiếu nữ thì ngẫm lại báo đáp ta thế nào.” Nói xong thì bước lên xe ngựa đi rồi.

Hương Lan yên lặng quay người vào phòng, đóng cửa lại. Quay đầu thấy Tiết thị đứng ở trong viện, mắt đỏ hoe, môi run rẩy kêu một tiếng: “Lan tỷ nhi...” Nói không nên lời, cho thấy đã hiểu rõ.

Hương Lan đi qua gượng nói: “Như vậy cũng không có gì không tốt…cha đã nguyên lành trở về, tuy tính tình Đại gia không tốt nhưng Lâm gia là nhà phú quý, chờ một, hai năm có lẽ con có thể về...”

Tiết thị khóc lớn, ôm Hương Lan, giậm chân nói: “Con gái ta, đứa trẻ lanh lợi xinh xắn như con ta nên thể diện làm vợ người, sao mệnh lại khổ như vậy...”

Lại nói Hàn Diệu Tổ vì đắc tội Lâm gia nên bất an, một đêm chưa từng ngủ ngon. Sáng sớm hôm sau, Hàn Diệu Tổ tự mình chuẩn bị một phần hậu lễ tới Trần gia. Vợ chồng Trần thị kinh sợ, Hàn Diệu Tổ hỏi han Trần Vạn Toàn ân cần, lại lấy ra một phong năm mươi lượng bạc, đưa lên trước nói: “Lần này Trần chưởng quầy lao ngục tai ương là do bản quan bị tiểu nhân che giấu, tin vào lời gièm pha gây ra. Thỉnh Trần chưởng quầy đừng để trong lòng, bản quan tất nhiên cho Trần chưởng một câu trả lời!” Ăn nói rất đường hoàng, đôi mắt lại đảo bốn phía tìm Hương Lan.

Trần Vạn Toàn nghe xong lời này, cảm thấy vô cùng nở mặt, không ngờ Huyện thái gia uy phong lẫm liệt trên công đường lại ôn hòa nói chuyện với hắn như vậy, hắn nói không nên lời, liên thanh nói: “Không dám, không dám.”

Lại nghe phòng bên cạnh truyền ra một tiếng cười lạnh. Hàn Diệu Tổ liền biết Hương Lan ở cách vách, vội vàng nói: “Việc này vốn do tiểu thϊếp Hạ gia dựng lên, Hạ Vân thân là mệnh quan triều đình lại dung túng thϊếp thất làm bẩn danh dự trong sạch của nữ tử, miệng tuôn những lời độc địa, thật là đạp hư phí hoài bản thân mình, có nhục văn nhã,cuồng đồ ngả ngớn, từ hôm nay trở đi, cách chức quan cửu phẩm, mặt khác, ta đã tấu thỉnh Học chính Kim Lăng, trình báo Lại Bộ từ bỏ công danh cử nhân này.”

Hương Lan cách mành nghe vậy thì ngẩn ra, Hạ Vân mất chức nằm trong dự kiến của nàng, nhưng vì vậy mà hủy công danh thì trừng phạt cũng quá nặng chút. Văn nhân khoa cử xưa nay kiếm tẫn nhân gian thấy bạc đầu, Hạ Vân tuổi còn trẻ đã trúng cử nhân, vốn có tiền đồ rất tốt, lần này tước công danh, còn không biết năm nào tháng nào mới có thể thi đậu. Tuy Hạ Vân có chỗ đáng giận, rốt cuộc không phải người ác, chỉ là cả nhà hắn…

Chỉ nghe Trần Vạn Toàn nói: “Mong thanh thiên đại lão gia làm chủ cho nhà tiểu dân, chúng tôi là nhà thành thật sống có trách nhiệm, cũng không gây hoạ gì, Hạ Vân nhìn trúng con gái tôi, tôi và mẹ nó không đồng ý, hắn bèn nhục mạ thanh danh con tôi, tiểu thϊếp hắn còn đánh con bé...”

Tiết thị lại nói: “Sau đó tôi và Lan tỷ nhi tới Hạ gia năn nỉ, cả trước cả sau tặng sáu mươi lượng bạc, mà mẹ, chị dâu Hai và tiểu thϊếp của Hạ Vân còn buộc Lan tỷ nhi quỳ lạy Hạ Vân...” Nghẹn ngào, dừng một chút mới nói, “Cái này là lí lẽ ở đâu, rõ ràng bọn họ làm ác, lại bắt Lan tỷ nhi quỳ xuống nhận lỗi. Kết quả Lan tỷ nhi khấu đầu, bọn họ cũng không lên nha môn rút đơn kiện, chúng tôi tới cửa đi hỏi thì lại bị nhục mạ.”

Hàn Diệu Tổ giận dữ nói: “Lại có chuyện đánh rắm như thế à! Hạ gia thật đáng giận, việc này bản quan nhất định phải quản đến cùng!”

Vợ chồng Trần thị liên thanh nói “Thanh thiên đại lão gia” không ngừng.

Chốc lát, Hàn Diệu Tổ đi rồi, trên mông trên đùi Trần Vạn Toàn vô cùng đau đớn, giống như kim đâm đao tước, lại bắt đầu sốt mê man. Không bao lâu, có người gọi cửa, Thư Nhiễm tự mình đưa tới một bà hầu và một gã sai vặt, lại lấy một bao năm mươi lượng bạc, cười nói: “Đây là Đại gia bảo mang đến để Trần chưởng quầy mua chút thức ăn bồi bổ sức khỏe. Đại gia đặt cô nương trong lòng, bảo tôi vào trong kho chọn mấy thớt vải tốt nhất, bảo may mấy bộ y phục mới cho cô nương.”

Tiết thị vội vàng cảm tạ, Hương Lan phiền lòng, chỉ đứng một bên không nói lời nào. Thư Nhiễm thấy bộ dáng kia của Hương Lan thì biết nàng không vui, nàng ta giật mình, lại nói sang chuyện khác, sau đó cáo từ ra về.

Hàn Diệu Tổ trở về nha môn, việc đầu tiên là cách chức Hạ Vân, lại tống cổ người đi hỏi Học chính, Học chính Kim Lăng nghe nói Hạ Vân đắc tội Lâm Cẩm Lâu, là người không có căn cơ chỗ dựa, đáp ứng, lập tức cách công danh của Hạ Vân.

Tin tức truyền đến, trên dưới Hạ gia giống như bị sấm đánh, Hạ Vân đầu tiên ngơ ngác, không màng choáng váng đầu, bò dậy từ trên giường đi huyện nha. Hàn Diệu Tổ thấy hắn thì nói: “Hạ Vân, ngươi thật to gan lớn mật, không hỏi thăm bối cảnh Trần gia đã cho tiểu thϊếp tới cửa náo loạn, định làm hỏng thanh danh cô nương nhà người ta, người ta có thể gả cho ngươi sao? Nhưng náo loạn liền náo loạn, nhà người ta cũng chịu đền bạc rồi, vì sao không chịu rút đơn? Hiện giờ chọc giận Trần gia, thỉnh Lâm Cẩm Lâu ra tay...Ai, đây cũng là nghiệp chướng của ngươi, “dù tội gϊếŧ người cũng đến rập đầu xin lỗi là cùng”, các ngươi cũng làm quá chút.”

Hạ Vân giống như bị xối một chậu nước lạnh thấu tim, lẩm bẩm nói: “Tôi đã sớm bảo người nhà tới đây rút đơn…huống chi tôi chưa từng cáo trạng.”

Hàn Diệu Tổ nói: “Là tiểu thϊếp Ngân Điệp của ngươi tới nha môn kêu oan.”

Hạ Vân vẫn ngơ ngác, chốc lát có người truyền báo có khách tới, Hàn Diệu Tổ bưng trà tiễn khách, tống cổ Hạ Vân đi.

Hạ Vân thất hồn lạc phách về nhà, một nhà già trẻ đều vây quanh ở trước cửa, thấy hắn trở về thì vây quanh, mồm năm miệng mười dò hỏi. Hạ Vân giống như vẫn u mê trong mộng, mắt mở trừng trừng đi thẳng vào phòng.

Ngân Điệp đang soi gương, thấy Hạ Vân vào nhà, vội bỏ gương xuống, đứng dậy nói: “Cậu về rồi sao, Hàn tri huyện nói thế nào?”

Hạ Vân ngẩn ngơ ngẩng đầu, thấy Ngân Điệp thoa phấn mặt, trang điểm tươi đẹp, bỗng nhiên bạo nộ, vung tay hung hăng đánh Ngân Điệp, cả giận nói: “Tiện nhân cô làm chuyện tốt! Ai cho cô đi Trần gia! Ai cho cô đi nha môn cáo trạng!”

Cái tát này khiến Ngân Điệp lùi lại vài bước, gục cạnh giường đất, bụm mặt òa khóc hu hu.

Kim thị và chị dâu Hai lặng lẽ canh ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh cuống quít đẩy cửa vào, chị dâu Hai liên thanh hỏi: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ con tiện nhân Trần gia giở trò quỷ? Sao sai sự và công danh của chú lại mất?”

Kim thị xắn tay áo nói: “Nếu bọn họ giở trò, ta nhất định nháo hắn gà chó không yên!”

Hạ Vân tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào Kim thị và chị dâu Hai hỏi: “Tôi bảo các người đến nha môn rút đơn, vì sao các người không đi?”

Kim thị và chị dâu Hai nhìn nhau, chị dâu Hai không chịu lên tiếng, Kim thị lại chẳng hề để ý nói: “Trần gia có rất nhiều bạc, mới bồi thường sáu mươi lượng sao đủ? Con không thấy nhà hắn ở phòng lớn thế nào đâu, trong phòng bao đồ cổ đồ trang trí, con đường đường là cử nhân, mệnh quan triều đình, quý giá biết bao, theo ta thấy, không bồi thường 200-300 lượng, việc này không xong.”

Gương mặt Hạ Vân chuyển thành màu gan heo, môi run rẩy, giẫm chân mắng to: “Hồ đồ! Hồ đồ! Các người chặt đứt tiền đồ của tôi rồi!” Mắng xong nước mắt rơi như mưa, đau đầu, chân mềm nhũn ngã xuống đất.

P/s: Mai 5 chương, sáng 3 chương, tối 2 chương.