Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 134: Báo ứng (hai)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi mắt Tào Lệ Hoàn bỗng chốc trừng lớn, họng rung động, dùng hết sức lực hất tay, đẩy chiếc bát trong tay Tư Xảo xuống đất, “Xoảng” vỡ nát, cả giận nói: “Ngươi, ngươi, ngươi...sao không nói sớm!”

Tư Xảo vẫn cười nói: “Không phải tôi sợ mợ tức giận sao, hôm nay chị Hủy Nhi có thai, chuyện vui này tất nhiên phải nói cho mợ.”

Tào Lệ Hoàn bất chấp Tư Xảo âm dương quái khí, gắng giãy giụa ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hoãn sau lúc lâu, mới nói: “Ngươi gọi con tiện nhân Hủy Nhi kia tới gặp ta!” Thấy Tư Xảo đứng không nhúc nhích, lại cả giận nói: “Còn không mau đi!”

Tư Xảo cười lạnh rồi đi.

Tào Lệ Hoàn tựa đầu vào cột giường nghỉ ngơi một hồi, thở hổn hển. Không bao lâu Hủy Nhi tới, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc, mùi tanh tưởi hôi thối, Hủy Nhi vội che miệng mũi, há mồm suýt nôn, Tư Xảo vội vàng đỡ Hủy Nhi, ân cần cười, nói: “Ai da, chị Hủy Nhi, hiện giờ chị là người quý giá, không thoải mái à? Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, tôi đi rót trà nóng cho chị.”

Hủy Nhi nắm chặt khăn vẫy trước mũi nói: “Không cần, qua phòng ta lấy bình trà mới năm nay rồi pha một ly. Còn có một đĩa bánh mặn nhân các hạt, cũng lấy tới đây.”

Tư Xảo cười nói: “Được, bây giờ đi.” Vén rèm đi.

Hủy Nhi ngồi dựa vào cửa, cách Tào Lệ Hoàn rất xa, ngẩng đầu lên, thấy Tào Lệ Hoàn ngồi trên giường hung tợn trừng mắt nàng, hai mắt đỏ đậm, sắc mặt vàng như nến, má đều hõm, xương quai xanh nhô cao, tóc rối tung, giống như nữ quỷ. Hủy Nhi hoảng sợ, lấy lại bình tĩnh, bắt chéo chân nói: “Mợ kêu tôi tới có chuyện gì?”

Tào Lệ Hoàn trên dưới đánh giá Hủy Nhi, thấy gương mặt như mâm bạc của nàng ta càng thêm tròn xoe, thân hình đẫy đà càng thêm béo. Trên đầu, đỡ tóc kim tuyến xâu hạt châu, trâm vàng, châu ngọc hoa điền, trâm vàng mã não, tai đeo khuyên màu tím, trước ngực có một miếng ngọc, đeo hai vòng tay, mặc áo màu tím, lộ tay áo trắng viền mây, phía dưới là váy xanh ngọc lục bảo viền vàng. Trên mặt thoa phấn khiến làn da hơi vàng thành tuyết trắng, bộ dạng giống mợ chủ nhà thể diện!

Tào Lệ Hoàn cắn răng nói: “Hủy Nhi, ta coi cô như em ruột, vô luận ăn uống mặc đều cho cô một phần, tiện nhân thất tín bội nghĩa vô sỉ cô, dám vụиɠ ŧяộʍ với chồng của chủ. Đối xử với ta như thế!”

Hủy Nhi hừ lạnh nói: “Cô coi tôi như em ruột? Đừng lấy lời nói đường hoàng dễ nghe này để thϊếp vàng lên mặt bản thân! Lúc trước tôi khờ, cảm thấy cô đối xử tử tế với tôi, nhưng nghĩ lại, mỗi lần cô cho tôi đồ vật, đều là cô không cần không yêu, mới cho tôi để tạo ân tình. Cô có từng cho tôi đồ vật cô thích? Tôi ngẫu nhiên được món đồ tốt, cô còn phải trăm phương nghìn kế lấy đi, luôn mồm là vì tốt cho tôi!”

Tào Lệ Hoàn cả giận nói: “Có lẽ ta có chỗ bạc đãi cô. Cô lại quyến rũ chủ nhân nam, ném chủ nhân ở một bên mặc kệ sống chết, cô còn lương tâm không!”

Hủy Nhi đứng lên, đi vài bước phía trước, chỉ vào mũi Tào Lệ Hoàn, cao giọng nói: “Tôi không có lương tâm? Tào Lệ Hoàn, cô tự hỏi lại xem bản thân có lương tâm không! Dù sao tôi cũng hầu hạ cô một hồi, không có công lao cũng có khổ lao, tôi đã sắp hai mươi tuổi, trong nhà khó khăn nhìn trúng một mối cho tôi, tuy không phải nhà tốt nhất nhưng cũng là nhà nông có chút sản nghiệp, tới tìm cô cầu ân điển, cô lại trái chắn phải đẩy, lặng lẽ cõng chúng tôi đến nhà trai từ chối việc hôn nhân này, chuốc say tôi rồi hiến cho lão đông tây Hàn Diệu Tổ giày xéo! Chỉ vì lấy lòng lão đông tây kia để vớt ít lợi ích thực tế. Tào Lệ Hoàn, tôi hận cô tận xương tủy, ngày ngày đêm đêm muốn nhai thịt cô giải hận!”

Tào Lệ Hoàn cả kinh, cãi chày cãi cối: “Ta tự nhiên là muốn tốt cho cô, lúc trước Hàn Diệu Tổ còn cùng ta nói, tưởng nạp cô làm thϊếp, Hàn Diệu Tổ đường đường là Tri huyện lão gia, làm thϊếp của hắn còn khá hơn trăm lần làm vợ nông dân...”

Hủy Nhi thét to: “Đánh rắm! Mẫu Dạ Xoa nhà hắn há là dễ đối phó, Hàn Diệu Tổ ngàn hảo vạn hảo, vì sao cô không đi mà làm thϊếp? Tôi ghê tởm lão dê già như hắn!” Hủy Nhi thét chói tai, xê dịch về sau, ngực phập phồng, hai người nhìn nhau như hổ rình mồi.

Lúc này Tư Xảo bưng trà và bánh ngọt trái cây vào, sau đó tay chân nhẹ nhàng lui xuống.

Hủy Nhi xoa ngực, lấy lại bình tĩnh, lùi về sau hai bước lại ngồi xuống, bưng chén trà lên uống một ngụm, lại nhìn sang Tào Lệ Hoàn, mỉm cười nói: “Tào Lệ Hoàn, cô đang có phúc mà không biết hưởng, dù Nhậm Vũ không bản lĩnh nghèo khó, nhưng có một chỗ tốt, chính là trung hậu yêu gia đình, hơn nữa là người chung thủy. Dù cô đội nón xanh cho cậu ấy, còn biến thành bộ dáng ma quỷ này, cậu ấy vẫn nhớ tới cô, mời đại phu khắp nơi chữa bệnh cho cô. Nhưng hiện giờ, chồng cô đã là của tôi.”

Tào Lệ Hoàn lắc đầu kêu lên: “Câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng!”

Hủy Nhi coi như không nghe thấy, vừa nói vừa cầm một miếng bánh ngọt cắn một ngụm, tươi cười đắc ý khoe khoang: “Mỗi ngày chàng hết lòng yêu thương tôi, tôi muốn ăn cái gì, chỉ cần nói một tiếng, chàng lập tức đi giày mua về cho tôi, còn bóp vai đấm chân, ban đêm cũng rất mạnh mẽ...” Nói dùng khăn che miệng cười, “Mạnh hơn lão Hàn Diệu Tổ bất động kia gấp trăm lần, chẳng hiểu sao cô nhìn trúng lão đông tây kia.” Đến trước mặt Tào Lệ Hoàn, cúi người, mỉm cười nói nhỏ: “Cô chẳng sống không được mấy ngày nữa, chồng cô đã nói, nếu cô chết, tôi sinh một đứa con, thì sẽ phù chính tôi. Tào Lệ Hoàn, tôi quả thật phải cảm tạ cô, cô hao tổn tâm cơ, ngao lực xây gia nghiệp, để con cháu đời sau của tôi hưởng dụng.” Nói xong ngồi dậy, hừ tiểu khúc đi ra ngoài.

Tào Lệ Hoàn giận cực công tâm, những lời của Hủy Nhi độc ác gấp trăm lần việc xẻo tim phổi nàng, lập tức phun ra hai ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm chết ngất đi, ban đêm mơ mơ màng màng tỉnh một hồi, kêu hồi lâu cũng không có người tới, nàng giãy giụa đứng dậy lấy chén trà trên bàn đầu giường, run rẩy quờ tay lên trước, duỗi hồi lâu, sau đó nghiêng đầu, mắt mở trừng trừng xuống hoàng tuyền.

Sáng sớm hôm sau, Tư Xảo tiến đến thu dọn mới phát hiện Tào Lệ Hoàn đã chết, cuống quít báo cho Nhậm Vũ. Nhậm Vũ ôm thi thể khóc rống một phen, muốn xử lý tang sự vẻ vang, Hủy Nhi ngăn lại: “Vài ngày trước, vì chữa bệnh cho nàng mà trong nhà đã tiêu phí hơn phân nửa, mấy tháng nữa tôi sẽ sinh, cô em chồng cũng sắp xuất giá, vẫn là tiết kiệm chút tiền bạc! Không cần làm lớn, chọn một ngày hoàng đạo, đào huyệt chôn là xong.”

Nhậm Vũ đáp ứng, rốt cuộc cảm thấy không ổn, trộm cầm chút ngân lượng, mua quan tài khâm liệm, diễn tấu sáo và trống, đào huyệt hạ táng.

Lúc này tại Hàn gia, Khương thị đang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, có một phụ nhân gầy yếu, tư sắc bình thường, cúi đầu cung kính, quỳ trước mặt nàng. Khương thị dùng tách trà có nắp khảy lá trà, mỉm cười nói: “Tư Xảo, cô làm không tồi, chuyến này đã xả được mối hận trong lòng ta, ta sẽ thưởng cô.”

Tư Xảo khấu đầu nói: “Tiểu nhân không cầu ban thưởng, chỉ cầu phu nhân chuộc tôi khỏi Nhậm gia, ngày sau bình bình an an làm lương dân.”

Khương thị đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn bên người, nha hoàn kia lấy ra một tờ giấy đưa tới trước mặt Tư Xảo nói: “Hôm qua phu nhân đã nói việc này với Nhậm gia, đây là công văn thả tịch, cô cất cho kĩ.”

Tư Xảo vui sướиɠ, liên tục quỳ lạy tạ ơn, nói: “Tiểu nhân sẽ đi Dương Châu, về sau sẽ không trở lại.”

Khương thị trong lòng đại khoái, lại thưởng Tư Xảo mười lượng bạc và một đôi vòng tay bạc.

Tư Xảo vội nhận, ngàn ân vạn tạ rồi ra đi.

Nàng ra cửa sau của Hàn gia, thở dài một hơi. Nàng căm hận Tào Lệ Hoàn, gã sai vặt Tứ Thuận Nhi của nhà Tào Lệ Hoàn đã góa vợ, Tào Lệ Hoàn cho nàng qua đó. Tứ Thuận Nhi ăn nhậu chơi gái cờ bạc đánh vợ, tra tấn nàng khổ không nói nổi, lại có bệnh háo sắc, Tư Xảo ngoại hình bình thường, bị hắn coi thành cặn bã, nàng trước có chủ nhân điêu ngoa khắc nghiệt, sau có trượng phu hoành ăn ác đánh, nàng năm lần bảy lượt muốn chết, đều cố gắng chịu đựng.

Ngày đó Khương thị đánh Tào Lệ Hoàn tới đẻ non, thuộc hạ tâm phúc nha hoàn của nàng ta tới mua chuộc nàng, bỏ vào thuốc của Tào Lệ Hoàn mấy loại thuốc, đáng ra chỉ sảy thai lại thành bệnh nặng, lúc sau dò hỏi Tào Lệ Hoàn có bao nhiêu của cải. Tư Xảo tự nhiên không nửa lời giấu giếm, hai người nội ứng ngoại hợp, tính kế hết trang sức xiêm y của Tào Lệ Hoàn.

Hiện giờ Tào Lệ Hoàn đã chết, Tư Xảo cầu Khương thị thực hiện hứa hẹn, chuộc nàng ra khỏi Nhậm gia, thả tịch thành người bình dân. Nàng bước nhanh khỏi ngõ nhỏ, thấy một người đàn ông đen lùn béo đang đứng ở đầu ngõ nôn nóng nhìn xung quanh, thấy nàng ra thì vội hỏi: “Việc thành không?”

Tư Xảo gật đầu, người đàn ông kia mỉm cười, kéo tay Tư Xảo nói: “Chúng ta mau ngồi thuyền đi Dương Châu.”

Tư Xảo mỉm cười nhìn người đàn ông kia, gật đầu cùng đi với hắn. Người này vẽ tranh bên đường, còn biết nặn tượng, nguyên ở vùng lân cận Nhậm gia, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, mỗi khi thấy Tư Xảo bị đánh bị mắng thì đều an ủi, hai người dần nảy sinh tình cảm. Lúc này Tư Xảo lấy được công văn, hai người lập tức bỏ trốn, về sau sống ở Dương Châu, làm ít việc để sinh sống.

Hủy Nhi mười tháng hoài thai sinh một cô con gái, Nhậm Vũ phù chính nàng, cùng nhau sinh hoạt cũng hòa thuận. Chỉ là Hủy Nhi có tính tiêu xài vô độ, chỉ biết ăn uống trang điểm, nào biết quản gia thế nào, hiện giờ làm nữ chủ nhân càng thêm tiêu xài, ăn sơn hào hải vị, xuyên lăng la tơ lụa không tiết chế. Nhậm Vũ lại là bao cỏ, vâng vâng dạ dạ. Hai người đều không kinh doanh tốt, chẳng những tiêu hơn phân nửa gia sản Tào Lệ Hoàn vất vả tích cóp, cuối cùng còn phải bán thôn trang, may mà còn cho thuê nhà cửa ra tiền. Hai vợ chồng chỉ cảm thấy có trông cậy vào, càng thêm ăn vạ trong nhà không lao động gì, từ nhà khá giả thành nhà nghèo. Sau này Nhậm Vũ trung niên bị bệnh chết sớm, Hủy Nhi mang theo con cái tái giá lần hai, cuối cùng không biết lưu lạc phương nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »