Chương 130: Vô lại

Ngân Điệp cắn răng nói: “Mù lòng nàng! Con hồ ly tinh hết quyến rũ người này lại quyến rũ người kia...Cô nương có điều không biết, Hương Lan bị mợ Cả bán đi ra ngoài, lại không biết có phúc thế nào, không những cả nhà cởi tịch, mà còn giàu có lên, mua phòng mua đất, trở thành nhà có thể diện, lúc trước tiểu yêu tinh kia hứng trí lắm, hiện giờ còn lợi hại, nếu em không sửa trị nàng, về sau sao có ngày lành?”

Tào Lệ Hoàn coi Hương Lan là tử địch, vừa nghe nàng hiện giờ sống rất tốt, Hạ Vân còn vội vàng cầu hôn, hận đến đầu óc choáng váng, nghiến răng ken két, vừa chua vừa khổ, vừa hận vừa giận, mắng: “Phi! Ông trời đui mù, nên bán đồ đê tiện ấy vào nhà thổ!”

Ngân Điệp tìm được tri âm, cùng Tào Lệ Hoàn mắng Hương Lan một hồi. Tào Lệ Hoàn lại liên tục hỏi han, Ngân Điệp kể chân tướng một hồi.

Tào Lệ Hoàn trầm ngâm một lúc lâu, bỗng cười lạnh, nhỏ giọng nói: “Em muốn hả giận cũng không khó, chỉ cần làm theo lời ta nói là được...” Nói nhỏ vào tai Ngân Điệp, như thế như vậy, như vậy như thế.

Ngân Điệp sợ hãi nhảy dựng, nói: “Cái này...có thể thành sao? Em không dám.”

Tào Lệ Hoàn kéo tay nàng cười nói: “Có cái gì không dám? Vạn sự có ta, không dối gạt em, hiện giờ vị kia nhà ta rất được Huyện thái gia coi trọng, em làm như vậy nhất định không sai.”

Ngân Điệp vẫn chần chờ, Tào Lệ Hoàn cười lạnh nói: “Sao cô em lại chân tay co cóng như thế, ta nhớ cô em là người trong mắt không chứa được hạt cát, cả nhà em bị Hương Lan sửa trị thảm như vậy, giờ có thể chịu đựng nàng ăn ngon uống tốt tác oai tác quái à? Không khiến nàng ta cửa nát nhà tan, cô em nuốt được cục tức này sao?”

Ngân Điệp nghĩ đến cảnh ngộ của mình, cắn răng nói: “Không nuốt trôi được!”

Tào Lệ Hoàn cười nói: “Đúng rồi, ta và Trần Hương Lan cũng có mối thù không đội trời chung, hai ta cùng sửa trị con tiện nhân kia, em cứ làm theo ta bảo, cứ đi đi, đảm bảo em bình an không có việc gì.” Lấy một đồng bạc trong tay áo rồi nói, “Em cầm bạc này trước đi, mua chút ăn ngon uống tốt an ủi.”

Liên tiếp khuyên dỗ vài câu, Ngân Điệp cuối cùng hạ quyết tâm, hai người quyết định xong độc kế, tạm thời không nhắc tới.

Lại nói Trần Vạn Toàn đưa Hạ Vân về nhà, Hạ gia tất nhiên không buông tha, Trần Vạn Toàn đưa mười lượng bạc xin lỗi, lại tặng chút thịt gà vịt tới, Hạ Vân cũng thẹn trong lòng nên cũng không muốn truy cứu, chỉ có Kim thị và chị dâu Hai khóc trời đập đất, hận mắng không dứt, luôn mồm bảo Trần gia phải đưa thêm bạc tới.

Trần Vạn Toàn chân trước vừa về đến nhà, lại truyền đến tiếng “Thùng thùng” phá cửa, mở cửa ra, thấy hai bộ khoái như sói như hổ, bắt Trần Vạn Toàn muốn mang đi. Tiết thị và Hương Lan kinh hãi, cùng chạy ra, bộ khoái kia cười lạnh nói: “Trần Vạn Toàn dám can đảm ẩu đả mệnh quan triều đình, Huyện thái gia mệnh bắt giam chờ thẩm vấn!” Nói xong xô đẩy dẫn Trần Vạn Toàn đi.

Thì ra Tào Lệ Hoàn xúi giục Ngân Điệp đi huyện nha cáo trạng Trần Vạn Toàn đánh Hạ Vân, Hàn Diệu Tổ thấy việc nhỏ thì không muốn quản. Tào Lệ Hoàn trở lại trong nha môn, nói với Hàn Diệu Tổ: “Lão gia có điều không biết, hiện giờ Hạ Vân lọt vào mắt Lâm gia, không nhìn thấy Đại gia Lâm gia tặng một mỹ thϊếp sao? Hắn lại là thủ hạ làm việc cho lão gia, hiện giờ bị oan ức, sao lão gia có thể mặc kệ? Tốt xấu nhốt người rồi đánh một trận, để Hạ gia vơi oán giận mới được.”

Hàn Diệu Tổ nghĩ ngợi, cũng thấy Tào Lệ Hoàn nói có lý, gật đầu nói: “Nếu như thế, đánh người một trận, sau đó thả ra là xong việc.”

Tào Lệ Hoàn vội nói: “Lão gia đừng nóng vội thả người. Em nghe nói, nhà Trần Vạn Toàn có chút của cải, hắn làm chưởng quầy hiệu cầm đồ, lại sẽ biết giám định đồ cổ, một hai năm đã phát đạt, chẳng qua là dân đen không có chỗ dựa quyền thế, dê béo bực này, lão gia nên cho một đao, để hắn thấy máu mới được…Gần đây chẳng phải lão gia đang mưu tính chức quan tỉnh ngoài sao, đúng lúc cần bạc.”

Hàn Diệu Tổ vuốt râu cười, nhéo mũi Tào Lệ Hoàn, nói: “Em đúng là hồ ly tinh, thế mà cũng nghĩ được.”

Tào Lệ Hoàn cười nói: “Em một lòng vì tiền đồ của lão gia.” Cầm một quả nho, đưa đến miệng Hàn Diệu Tổ.

Hàn Diệu Tổ nhai nho, thấy đôi mày dài của Tào Lệ Hoàn, nhân thời tiết nóng, gương mặt trắng bóc ửng hồng, nàng mỉm cười, lẳиɠ ɭơ nhìn hắn, trên người mặc áo xanh ngọc trang hoa, lộ chiếc yếm đỏ bên trong, tôn lên làn da trắng như tuyết, phía dưới mặc quần xanh non, lộ ra đôi chân kim liên. Mặc dù Tào Lệ Hoàn nhan sắc thường thường, dáng người cũng không xinh đẹp lắm, nhưng chỉ bằng sự lẳиɠ ɭơ diêm dúa, khéo hiểu lòng người này, siêu quần xuất chúng, có thể áp đảo mọi người. Hàn Diệu Tổ xuân tâm nhộn nhạo, ôm Tào Lệ Hoàn hôn mười mấy cái lên miệng, nói: “Thân ái, ngày nào em bỏ chồng, ta bỏ con cọp mẹ, hai ta làm vợ chồng lâu dài.”

Tào Lệ Hoàn nheo mắt, cười ha ha nói: “Ngài đừng để bà Dạ Xoa nhà ngài nghe thấy lời này, nếu không còn không biết sửa trị em thế nào đâu.” Thò tay xuống dưới bóp thứ kia của Hàn Diệu Tổ.

Hàn Diệu Tổ vội vàng cởϊ qυầи áo Tào Lệ Hoàn, hai người nắm tay ôm cổ vào buồng trong giao hoan, mây mưa xong, Hàn Diệu Tổ sai người đánh Trần Vạn Toàn hai mươi gậy, tạm giam lại, tạm thời không đề cập tới.

Lại nói Trần Vạn Toàn bị bắt, Tiết thị và Hương Lan lo lắng, hai người thương nghị một phen, Hương Lan tới nhà giam, dùng ngân lượng chuẩn bị lo lót trên dưới, chỉ nghe nói Trần Vạn Toàn bị đánh, không được gặp. Nàng nói với Tiết thị: “Hạ gia cáo trạng là muốn bạc, trong nhà đành phải lấy ra chút bạc, hao tiền tiêu tai, để Hạ gia rút đơn kiện.”

Tiết thị cảm thấy có lý, hôm sau gói năm mươi lượng bạc đi cùng Hương Lan tới Hạ gia, ăn nói khép nép năn nỉ Hạ gia. Kim thị, chị dâu Hai và Ngân Điệp độc ác mắng một hồi, nhất định bắt Hương Lan dập đầu xin lỗi. Hương Lan cắn chặt khớp hàm, lập tức đến phòng Hạ Vân, quỳ lạy ba lần với người trên giường, nói: “Hạ tướng công, tôi đến nhận lỗi. Ngày đó, cha tôi làm cậu bị thương cũng là thất thủ, cả nhà chúng tôi chịu đền, tội gì làm nha dịch bắt cha tôi đi.” Dứt lời đẩy gói bạc năm mươi lượng tới.

Hạ Vân chấn động, thế mới biết Ngân Điệp tố cáo quan, liên thanh mệnh đi rút đơn kiện. Hạ gia đáp ứng, chờ Hương Lan đi, Ngân Điệp nói: “Đơn kiện này cũng không thể rút đơn giản như thế, không thấy cậu Vân đang bệnh trên giường sao, nhất định phải làm Trần gia chịu khổ!”

Thời gian này, Kim thị nhờ bà mối tới cửa Trần gia, lần nào cũng bị từ chối vào nhà, hiện giờ hả dạ, căm hận nói: “Không tồi, cho rằng đền ít bạc là có thể kết thúc việc này ư? Không có cửa đâu, định tống cổ xin cơm sao!” Lại khen Ngân Điệp: “Cô làm tốt lắm, Huyện thái gia rất coi trọng Tiểu Tam Nhi, lúc này phải cho nó hết giận.”

Chị dâu Hai hiến kế: “Ai da, nhìn thấy không, hôm qua Trần gia đưa tới mười lượng, hôm nay lại đưa tới năm mươi lượng, quả thực không chớp mắt. Như vậy cũng không thể buông tha, việc này không đền mấy trăm lượng thì không xong!”

Mấy người quyết định gạt Hạ Vân, không đi rút đơn kiện, Hạ Vân ngã bị thương đầu chỉ nằm trên giường, không biết tình hình.

Mẹ con Trần gia về nhà, đợi nửa ngày lại không thấy thả người về, Hương Lan đến nha môn hỏi thăm, lại biết Hạ gia vẫn chưa rút đơn kiện, hai mẹ con lại đi Hạ gia dò hỏi, Kim thị và chị dâu Hai chỉ đóng cửa chửi rủa, không gặp được Hạ Vân.

Tiết thị mặt ủ mày chau nói: “Đây là Hạ gia còn muốn bạc, đành phải đưa thêm chút vậy.”

Hương Lan trầm ngâm nói: “Sáu mươi lượng đã đủ nhiều, cho thấy Hạ gia là lòng tham không đáy, mẹ lại đưa năm mươi lượng, bọn họ còn mong chờ trăm lượng, dù chúng ta táng gia bại sản, Hạ gia cũng sẽ không rút đơn kiện.”

Tiết thị vừa nghe lời này thì hôn mê bất tỉnh, Hương Lan kinh hãi, liên tục gọi mẫu thân, lấy khăn lông ướt lau mặt cho Tiết thị, lại đi ấn nhân trung nàng. Tiết thị tỉnh lại, nắm tay Hương Lan khóc: “Nên làm thế nào cho phải, Hạ Vân làm quan trong nha môn, có nói là quan lại bao che cho nhau, làm cách nào cứu cha con ra được bây giờ?”

Trong lòng Hương Lan cũng là nôn nóng bất an, đành phải tỏ vẻ trấn định, an ủi Tiết thị: “Mẹ an tâm, giờ con sẽ đi nhà giam thăm cha, hối lộ ngục tốt, để cha sống dễ chịu chút, sau đó nghĩ cách sau.”

Lập tức thu thập một phen, đổi một bộ y phục mộc mạc, chỉ đeo hai, ba món trang sức, cất kỹ bạc, lại chuẩn bị chút đồ vật và thuốc trị thương cho Trần Vạn Toàn, dặn dò Họa Phiến một hồi, đi thẳng đến nha môn. Hương Lan đút bạc, vào trong nhà giam, thấy nhà tù âm u nhỏ hẹp, Trần Vạn Toàn đang nằm trên một lùm cỏ, mặt như lá vàng, hôn mê bất tỉnh, hai chân bị đánh nát, chảy ra một vũng máu, một đám ruồi bay vây quanh.

Hương Lan đau đớn, môi run rẩy gọi: “Cha...” Nước mắt nhỏ giọt xuống.

Kiếp trước nàng gặp người thân lần cuối trước khi họ tử hình cũng buồn bã như vậy, trên người ông và cha mẹ loang lổ vết máu, vì chịu hình nên mười đầu ngón tay của ông bị chặt hết, nằm trong lao tanh hôi ẩm ướt, cha nàng đeo gông xiềng, eo đều ưỡn không thẳng, trên mặt lại mỉm cười, an ủi nàng chớ khóc. Hiện giờ người nọ lại đổi thành Trần Vạn Toàn.

Hương Lan can đảm thúc giục, gọi vài tiếng “Cha”, Trần Vạn Toàn mơ màng tỉnh dậy, giương mắt nhìn Hương Lan, chỉ nói một câu: “Con của ta, sao con lại tới nơi này, mau trở về đi, đây không phải chỗ con nên đến...” Lại ngất đi.

Hương Lan lau mắt, cố ngừng khóc, nghĩ thầm: “Trần Hương Lan, kiếp trước cha ngươi là danh sĩ phong lưu, siêu phàm độ lượng rộng rãi, mỗi người đều khen có phong phạm quân tử; đời này cha ngươi chỉ là người nơi chợ búa, bợ đỡ uất ức, uống rượu mắng chửi người, miệng đầy lời bậy bạ. Bọn họ một người dạy ngươi cầm kỳ thư họa, dạy ngươi làm người nên chính trực bao dung; một người chỉ biết tìm mọi cách gả ngươi vào nhà giàu có, còn đắc chí vì có kẻ quyền thế nhìn trúng ngươi làm thϊếp. Nhưng tấm lòng hai người với ngươi lại giống nhau, vẫn chưa nhân tầm mắt cao thấp mà thiếu mảy may. Đời trước ngươi không cứu được người nhà, kiếp này nhất định phải nghĩ cách cứu người thân nhất ra khỏi nhà giam!”

Nàng tâm tính kiên nghị, lập tức quyết định, đứng dậy ra ngoài, vừa đến cửa nhà giam, còn chưa kịp nói chuyện với canh ngục, thấy có một người phụ nữ châu ngọc đầy đầu, mặc váy áo mỏng màu xanh lá, tay áo vàng và hồng, viền váy hồng đào, phe phẩy cây quạt, lắc lư đi tới. Hương Lan nhìn chăm chú, người này đúng là Tào Lệ Hoàn.