Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 129: Gặp lại người quen

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xung quanh tĩnh lặng, ngay sau đó như nổ tung, mọi người sôi nổi châu đầu ghé tai bàn luận. Hương Lan ngẩn người, đôi mắt nhìn thẳng Hạ Vân, giống như hai hồ sâu, lại có vẻ nghiêm nghị không thể xâm phạm. Hai người đối mặt một lát, Hạ Vân rốt cuộc chột dạ, nhìn sang chỗ khác.

Giọng nói Hương Lan trong trẻo, thong thả nói: “Hạ cử nhân, trên đầu ba thước có thần minh, nói chuyện muốn bằng lương tâm. Cậu là bậc trượng phu, đọc sách thánh hiền ngần ấy năm, hay là cũng muốn học đồ bẩn thỉu, không duyên cớ hất nước bẩn lên một cô nương?” Bước lên trước một bước, “Hôm nay nếu cậu đã nói lời này, tôi liều chết cũng muốn rũ sạch sẽ, ngay bây giờ cậu có dám tới phủ Lâm, giáp mặt Lâm Đại gia hỏi rõ ràng không, nếu tôi không trong sạch, tôi lập tức đâm chết, nhưng nếu cậu ngậm máu phun người, cậu cũng để mạng lại!”

Hạ Vân sửng sốt, Hương Lan đã đi xuống bậc thang, ánh mắt sắc bén tựa như bảo kiếm ra khỏi vỏ, chất vấn: “Cậu dám hay không dám? Có dám không?”

Hạ Vân không ngờ một cô gái như hoa tươi non liễu lại làm khó dễ như thế, chật vật lùi về sau mấy bước, Ngân Điệp lăn long lóc từ dưới đất bò dậy, che chắn trước mặt Hạ Vân, hung hăng xô Hương Lan, cười lạnh nói: “Chà, lớn lối nhỉ, còn muốn đi tìm Lâm đại gia kia đấy, phi! Sao ta lại không biết cô là hồ ly tinh chứ? Lúc trước ở trong phủ tô son trát phấn thông đồng đàn ông, da^ʍ phụ đáng đâm ngàn đao, có hai cái lỗ thì một lỗ phóng hoả, một lỗ phun nước, khêu gợi đến cùng cái gì dường như, mỗi ngày đều tưởng bò giường Đại gia, nếu không sao bị mợ Cả đuổi ra ngoài chứ! Hiện giờ lại lập đền thờ trinh tiết giả liệt nữ diễn trò, ai không biết cô là đứa dâʍ đãиɠ!”

Ngân Điệp vừa mắng vừa kéo Hương Lan. Nàng sớm đã hận chết Hương Lan, cảm thấy mình bi thảm như hiện giờ đều do Hương Lan làm hại, thấy Hương Lan sống tốt như vậy, càng thêm ghen tức, hận không thể cào nát gương mặt như ngọc trước mắt này, duỗi tay định túm. Hương Lan nắm chặt tay nàng ta. Đang náo loạn, có người lớn tiếng quát mắng trong đám người: “Con đàn bà vô liêm sỉ đanh đá khốn nạn này, dám tới ức hϊếp con gái tao, mày là đứa ăn mày, mồm mép tép nhảy, da^ʍ phụ nói bậy, tao đ*t tổ tông nhà mày!”

Còn chưa dứt lời, Trần Vạn Toàn giống như một trận gió bay ra từ đám người, chạy tới trước mặt Ngân Điệp, giơ tay tát. Mặt Ngân Điệp sưng lên, che đầu thét chói tai.

Trần Vạn Toàn vừa kéo tóc Ngân Điệp vừa đánh, hùng hùng hổ hổ nói: “Con gái tao thanh thanh bạch bạch, kim tôn ngọc quý, bao nhiêu nhà cầu lấy mà không tới, nó nên được cung phụng như Quan Âm. Mày mới là loại tiện phụ không mặt mũi bò giường đàn ông, bị các lão gia đuổi ra, vì mày mà cả nhà mày bị bán, không thành thật kẹp cái đuôi kiếm chỗ xó xỉnh mà vểnh lên, lại còn dám tới giương oai trước mặt chúng ta. Hiện giờ nếu không trị mày, mày không biết trời cao đất rộng cỡ nào!”

Thì ra giờ ngọ Trần Vạn Toàn cùng người ra ngoài uống rượu, lơ mơ về nhà, lại nhìn thấy có một đám người vây quanh ở cửa, chen lên đi mới biết trong nhà xảy ra chuyện, bắt gặp đúng lúc Ngân Điệp xé rách Hương Lan, lại nói rất nhiều lời khó nghe. Dù Trần Vạn Toàn uất ức khϊếp đảm nhưng lại rất yêu thương con gái, lại uống nhiều rượu, to gan lên, xông một mạch lên trước. Hắn vốn là dân chợ búa, mắng mọi lời dơ bẩn, mấy bàn tay tát Ngân Điệp phân không rõ đông tây nam bắc.

Hạ Vân thấy náo loạn không ra gì, vội tiến lên giữ chặt cánh tay Trần Vạn Toàn nói: “Chuyện gì cũng từ từ, hà tất ra tay như thế.”

Trần Vạn Toàn không dám đánh Hạ Vân, ồn ào mắng: “Đánh rắm! Lúc nàng cào con gái ta sao cậu không ngăn cản? Hạ tướng công, tất cả đống sách thánh hiền kia đều đọc vào bụng chó đi!”

Tiết thị cũng nhào lên, nhéo Hạ Vân nói: “Hạ tướng công, lúc trước cậu nghèo túng, nhà chúng ta không thiếu giúp đỡ, sau đó cậu thăng chức rất nhanh, chúng ta cũng chưa tới tống tiền, lúc trước đối tốt với cậu cậu làm kẻ vô ơn quên sạch, hiện giờ nói ra những câu thối mồm như thế, mặc kệ da^ʍ phụ nói xấu con gái ta, hủy nàng cả đời, ngươi an cái gì tâm!”

Mặt Hạ Vân đỏ bừng, kỳ thật hắn nói những lời kia xong cũng hối hận, nhưng dù hổ thẹn vẫn nghĩ thầm: “Nếu không phải Hương Lan làm ta mất mặt, sao ta có thể nói vậy!”

Ngân Điệp khóc lớn, lao người đâm vào ngực Trần Vạn Toàn, kêu: “Ngươi đánh chết ta đi! Ngươi đánh chết ta đi! Ta không sống nữa!” Cào tay Trần Vạn Toàn, chân đá loạn.

Hương Lan sao chịu để phụ thân có hại, nắm chặt hai tay Ngân Điệp, lại đưa mắt ra hiệu cho Họa Phiến đi ôm chân Ngân Điệp, khuyên nhủ: “Cha đừng đánh, đừng đánh nữa.”

Ngân Điệp thấy Hạ Vân chân tay luống cuống đứng ở nơi đó, lại khóc hô: “Cậu Hạ Vân, cậu thấy tôi bị đánh bị mắng, sao không kéo một phen, mệnh tôi khổ quá!”

Hạ Vân khẽ cắn môi, giữ chặt cánh tay Trần Vạn Toàn nói: “Chú Trần, chuyện gì cũng từ từ, chú buông tay ra trước...”

Trần Vạn Toàn đau tay, buông Ngân Điệp ra, đẩy Hạ Vân ra, nói: “Ngươi cút đi!”

Hạ Vân chưa đứng vững, trượt chân, ngã sấp xuống, đầu va vào một miếng gạch dưới đất, hôn mê bất tỉnh. Ngân Điệp hét lên một tiếng, kêu: “Cậu ơi! Cậu ơi!” Thấy Hạ Vân hôn mê bất tỉnh, gào to: “Không tốt! Gϊếŧ người! Gϊếŧ người!”

Trần Vạn Toàn choáng váng, Tiết thị và Hương Lan vội tiến lên xem xét, thấy đầu Hạ Vân không chảy máu, gáy sưng to một cục, Hương Lan vội nói với Trần Vạn Toàn: “Mau đi mời đại phu!”

Lúc này, Trần Vạn Toàn mới hồi hồn, cảm thấy hai chân nhũn ra, đi đường đều liêu xiêu, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi mời người.

Mọi người vây quanh, người này nói ấn huyệt nhân trung, người kia nói xoa ngực, lại nhân Hạ Vân là cử nhân, cũng không dám tiến lên chạm vào. Sau một lúc lâu, Hạ Vân rêи ɾỉ một tiếng tỉnh lại, Hương Lan thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: “Bây giờ không ổn rồi, Hạ gia đều không phải người hiền lành gì, hiện giờ chỉ sợ muốn tiêu bạc mua bình an.” Bèn gọi Họa Phiến về phòng lấy nước cho Hạ Vân uống.

Một chốc, đại phu tới, rịt thuốc vào chỗ bị thương trên đầu Hạ Vân, lại kê thuốc, lấy ra mấy viên thuốc, nói: “Vết sưng không quá đáng ngại, cần tĩnh dưỡng, không được tùy ý đi lại, trong mấy ngày sẽ ghê tởm muốn nôn, choáng váng không có sức lực, nghỉ ngơi nhiều là được. Hòa viên thuốc này trong rượu vàng, xoa ở chỗ đau, dần dần sẽ bớt sưng.”

Trần Vạn Toàn liên tục nói phải, tìm hàng xóm quen biết mượn ván cửa, trải đệm giường lên, đặt Hạ Vân lên đó, đưa hắn về nhà.

Trước khi đại phu đến, Ngân Điệp đã lặng lẽ chuồn mất. Hôm nay tới Trần gia náo loạn, tất cả đều là kế sách nàng nghĩ ra, thứ nhất vì quấy nhiễn chuyện của hai người Vân, Lan, chặt đứt ý định của Hạ Vân; thứ hai nhằm bôi đen Hương Lan, xả giận cho bản thân. Không ngờ sự tình lại tới mức này, nghĩ thầm nếu Hạ Vân có bất trắc gì, lớn lớn bé bé mười mấy người Hạ gia sẽ ăn tươi nuốt sống nàng, càng nghĩ càng sợ, tính toán lặng lẽ trở về cáo trạng trước, khóc lóc kể lể một phen, đẩy hết sai lầm lên người nhà họ Trần.

Trong lòng nàng có việc, thất hồn lạc phách đi về, không thấy phía trước có một cỗ kiệu đi tới, nàng va vào nha đầu đi cùng kiệu, nha đầu kia “Ai” một tiếng, chống nạnh mắng: “Ai nha? Đi đường không có mắt à!”

Ngân Điệp ngẩng đầu, thấy nha hoàn kia có gương mặt như mâm bạc, mày thưa mũi nhỏ, trang điểm xinh đẹp, người béo, mặc lăng la tơ lụa thể diện, ưỡn ngực, càng lộ ra bộ ngực lớn. Bốn mắt nhìn nhau, Ngân Điệp ngẩn ra, kêu: “Chị Hủy Nhi?”

Hủy Nhi cũng sửng sốt, nhìn hồi lâu mới nói: “Cô là Ngân Điệp à? Mặt cô...sao lại thế này?”

Đúng lúc này, màn kiệu vén lên, Tào Lệ Hoàn mất kiên nhẫn nói: “Sao lại thế này? Có đi hay không?”

Hủy Nhi vội nói: “ Mợ ơi, gặp Ngân Điệp làm việc ở Tri Xuân Quán.”

Thì ra lúc Hủy Nhi ở Lâm gia cũng là đứa hay luồn cúi, quen biết hết bọn nha hoàn ở Tri Xuân Quán, ban đầu Ngân Điệp không được thế, lại hay thích thổi phồng mình, Hủy Nhi biết xuất thân của Ngân Điệp là thế phó, cha mẹ có thể diện, lại có người chị họ được Lâm Đông Lăng yêu thích, bèn cố ý làm quen, thường thường cấp chút ân huệ. Ngân Điệp bản tính tham lam, bèn giao hảo với Hủy Nhi, hai người có chút tình cũ.

Ngân Điệp thi lễ nói: “Chào cô Hoàn.”

Tào Lệ Hoàn nghe là nha hoàn Lâm gia, mệnh kiệu phu dừng kiệu, cười nói: “Thì ra là Ngân Điệp cô nương, sao lại ở chỗ này? Ai da, làm ta xem nào, mặt cô sao thế?”

Ngân Điệp nén hổ thẹn, thở dài: “Nói ra thì rất dài.” Nói xong định chạy.

Hủy Nhi và Tào Lệ Hoàn trao đổi ánh mắt, giữ chặt Ngân Điệp, cười nói: “Bây giờ em Ngân Điệp còn làm việc ở Tri Xuân Quán không?”

Câu này chọc đúng chỗ đau của Ngân Điệp, nàng gượng cười nói: “Không còn ạ, lần trước Đại lão gia mở tiệc chiêu đãi quan viên Kim Lăng, Lâm Đại gia thấy cậu Hạ Vân tuổi còn trẻ đã thi đậu cử nhân, có lòng mến mộ người tài, đính hôn em cho ngài ấy.”

Hoàn, Hủy đều ngẩn ra, hai người lại nhìn nhau. Lúc này Tào Lệ Hoàn từ trong kiệu ra ngoài, kéo tay Ngân Điệp thân thiết nói: “Ta nghe nói Hạ lại mục trong nha môn nạp một tiểu thϊếp như hoa như ngọc, nhà ta còn cố ý đi biếu lễ Hạ hạ lại mục đỗ đạt, không ngờ duyên phận vòng đi vòng lại, hóa ra cô em có phúc như vậy, Hạ lại mục còn nói cuối tháng sẽ bày tiệc rượu để cô em phong cảnh, cho thấy phân lượng của em bất đồng. Hạ lại mục tuổi trẻ, lại tuấn tú, tài hoa, thật là thắp đèn l*иg cũng không tìm thấy việc hôn nhân tốt thế, về sau cậu ấy làm quan làm tể, em sẽ cơm ngon rượu say.”

Ngân Điệp vốn là hạng người tham mộ hư vinh, Tào Lệ Hoàn nói vậy làm nàng ta hớn hở, cười nói: “Nào có tốt như vậy…Ai, hưởng phúc thì thế nào, cũng chỉ là nửa cái nô tài thôi.”

Tào Lệ Hoàn nói: “Cũng không thể nói vậy, ta thấy em là người có phúc, về sau lên chính thất cũng chưa biết được.”

Lời này khiến Ngân Điệp thoải mái, cảm thấy thân thiết hơn với Tào Lệ Hoàn, Tào Lệ Hoàn thấy sắc mặt Ngân Điệp tốt hơn, hỏi: “Chỉ là...mặt em sao đấy?”

Ngân Điệp hận nói: “Vì con tiện nhân Hương Lan kia! Chính là đứa trước kia hầu hạ cô nương đấy. Không biết rót cho cậu nhà em thuốc mê gì, cậu ấy muốn cưới nàng, nàng mà cũng xứng à! Tiện nhân kia lại quyết không gả cho đàn ông có thϊếp, em sợ cậu ấy nhất thời hồ đồ hưu em, bèn tới Trần gia tìm tiện nhân kia lý luận, ai ngờ thế nhưng bị cha nàng đánh, còn đánh cậu nhà em đến vỡ đầu chảy máu!”

Tào Lệ Hoàn chấn động, thất thanh nói: “Hương Lan? Hạ lại mục muốn cưới Hương Lan ư?”
« Chương TrướcChương Tiếp »