Chương 128: Họa ra

Hương Lan nghiêm túc, không nói lời nào, Ngân Điệp khóc hô một trận, quỳ trên đất, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Hương Lan, ánh mắt hai người chạm nhau, vội vã cúi đầu. Hương Lan thấy nàng ta khóc nhỏ, chậm rãi nói: “Ngân Điệp, cô và tôi quen biết, đều là nha hoàn Lâm gia, hiện giờ sao lại đến Hạ gia?”

Ngân Điệp khóc đến thở hổn hển, bộ dáng thật đáng thương, lắc đầu nói không nên lời. Hương Lan đưa khăn trong tay qua, khuôn mặt lạnh nhạt nói: “Lau nước mắt trước đi. Tôi và Hạ tướng công chưa từng có hôn ước, mẹ tôi còn nhờ bà mối đi xem người cho tôi, mọi người đều biết việc này. Hôm nay đang êm đẹp, sao cô lại vào nhà tôi gọi ‘mợ’, vừa phá cửa vừa khóc nháo, thể hiện hết các màn võ nghệ, dù sao tôi cũng phải hỏi rõ ràng chứ nhỉ?”

Tiếng nói vừa dứt, những người xung quanh xem náo nhiệt sôi nổi gật đầu. Có một người phụ nữ ôm con ở trong đám người hô: “Nói đúng lắm, phải nói tiền căn hậu quả mới phải.”

Ngân Điệp ngẩn ra, nàng nguyên tưởng rằng ra chuyện bực này, Hương Lan nhất định cảm thấy mất mặt, đóng cửa khóc trong nhà, nhưng không dự đoán được sẽ bình tĩnh như thế. Nàng cắn môi, nói: “Đại gia Lâm gia thưởng ta cho ngài cử nhân Hạ gia.”

Hương Lan gật đầu, dài giọng nói: “Đã hiểu, thì ra là cô thϊếp quan trên tặng.” Ngân Điệp có chút phẩm mạo nhân tài, xuất thân nhà thế phó Lâm gia, mới có thể đến Tri Xuân Quán làm việc, rất khó gặp khách nam, hơn nữa nàng ta chỉ mới mười sáu mười bảy, chưa đến tuổi đính hôn, thế nhưng bị Lâm Cẩm Lâu tặng cái cử nhân không có danh tiếng, chuyện trong đó có vài phần ý tứ sâu xa.

Ngân Điệp đại hận, nhìn Hương Lan cười như không cười, càng thêm bực mình, trên mặt lại tỏ vẻ ấm ức, khóc ròng nói: “Cầu cô nương thương nô bạc mệnh...”

Hương Lan nói: “Tôi và cô không liên quan tới nhau, không thể nói cái gì đáng thương hay không. Tôi với Hạ Vân là người qua đường, cô đến trước cửa nhà tôi, chỉ sợ là khóc sai chỗ, quỳ sai chỗ.”

Ngân Điệp ăn vạ không dậy, khấu đầu “cộp cộp”, nước mắt rơi như mưa, nói: “Cậu nhà tôi vừa ý cô nương, năm lần bảy lượt bảo người trong nhà tới hỏi, cô nương cũng có ý với cậu ấy, còn tặng cành hoa cho cậu ấy, mỗi ngày cậu ấy bảo bối vô cùng, hiện giờ bởi vì tôi, cô nương lại bỗng nhiên không đáp ứng cậu ấy, cậu ấy định bán tôi…tôi…tôi...cầu cô nương khai ân!”

Tiết thị tức giận đến đầy mặt đỏ bừng, từ cửa chạy ra nói: “Cô nói bậy! Con gái của ta cho hắn hoa khi nào, ngậm máu phun người như vậy cũng không sợ trời đánh ngũ lôi!”

Ngân Điệp khóc đến chết đi sống lại, chỉ trời chỉ đất nói: “Nếu tôi nói dối câu nào, cổ họng tôi sẽ có vết loét nát cổ!”

Hương Lan cười lạnh trong lòng, nói: “Tôi chỉ cho cô Ba Hạ gia một cành hoa, vẫn là đưa trước mặt trưởng bối. Hạ gia giỏi tính kế nhỉ, hay là muốn lấy một cành hoa hố tôi hả?”

Ngân Điệp khóc thút thít nói: “Cô nương, lão gia nhà tôi chân tình thực lòng, tôi cũng không cầu cái khác, chỉ mong cô nương để tôi lại hầu hạ, làm trâu làm ngựa đều được...”

Hương Lan giận dữ nói: “Câm miệng! Tôi đã nói mấy lần, gả cưới không liên quan tới Hạ Vân, cái gì mà hầu hạ với không hầu hạ. Về sau cô đi mà nói với nương tử của Hạ Vân, nếu lại lôi tôi vào việc này, tôi sẽ đi nha môn cáo trạng Hạ gia nhục danh tiết tôi!”

Hương Lan từ trước đến nay tính tình hiền hoà, gương mặt tươi cười nghênh người, Ngân Điệp cảm thấy nàng là đứa dễ bắt nạt, không ngờ lại lạnh lùng sắc bén như thế, nhất thời ngây người, liếc thấy người xung quanh chỉ trỏ mình. Nghĩ thầm trong lòng: “Việc đã đến nước này, dù Hương Lan có trong sạch cũng khó nói rõ ràng. Hừ, có là đứa mặt dày không đi tìm chết thì về sau cũng khó gả nhà thể diện. Ta cứ giả vờ đáng thương là xong.” Nước mắt lã chã, buồn bã nói: “Cô nương nói vậy là bức nô tìm chết sao?”

Hương Lan lạnh lùng nhìn Ngân Điệp, trầm giọng nói: “Cô là thϊếp Đại gia Lâm gia tặng, đã là thϊếp thì phải tuân thủ bổn phận của thϊếp! Nô tài mà dám vọng tưởng quản chuyện của chủ nhân, đúng là không phép không tắc lòng muông dạ thú. Tôi với Hạ Vân không chút liên quan, dù có liên quan thì một nô tài như cô cũng không nên ồn ào bốn phía sau lưng chủ nhân, nào loạn đến trước cửa nhà tôi, hủy danh dự tôi! Lúc thì khóc lóc sướt mướt, lúc thì dập đầu xin tha, lúc lại muốn chết muốn sống, như thể tôi bức bách cô vậy, tôi là người trong sạch, lại bị cô vô cớ hắt nước bẩn, khiến láng giềng láng giềng chỉ trỏ. Ngân Điệp, cô đừng tưởng rằng tới chỗ này làm ầm ĩ một trận là xong, việc này Hạ gia phải có câu trả lời cho tôi!”

Sắc mặt Ngân Điệp trắng nhợt, cắn răng, khóc ròng nói: “Cô nương nói như vậy thật khiến nô tuyệt vọng...Cô nương một câu một cái ‘nô tài’, hay là đã quên xuất thân lúc trước của bản thân rồi?”

Còn chưa dứt lời, Hạ Vân từ trong đám người tức muốn hộc máu chạy vội tới, nắm cánh tay Ngân Điệp, lạnh lùng nói: “Đồ không liêm sỉ này, cô tới nơi này làm chi!”

Trong lòng Ngân Điệp trầm xuống, hận đến ngứa răng, chảy nước mắt, khóc hu hu không ngừng.

Hạ Vân ngẩng đầu nhìn Hương Lan, mặt nghẹn đến đỏ bừng, ấp úng nói: “Trần cô nương, xin lỗi...”

Hương Lan nhàn nhạt nói: “Hạ cử nhân tới đúng lúc lắm, hôm nay trước mặt mọi người, tôi có vài câu muốn hỏi cậu, vừa rồi tiểu thϊếp của cậu luôn mồm gọi tôi là mợ, hai ta có hôn ước không?”

Hạ Vân hung hăng trừng mắt nhìn Ngân Điệp, cảm thấy mặt mũi mất hết, cúi đầu nói: “Chưa từng.”

Hương Lan nói: “Hai người chúng ta có lén lút trao nhận không?”

Hạ Vân nghĩ thầm: “Hương Lan từng đưa ta một cành hoa, nhưng cũng là qua tay chị dâu Hai, nàng da mặt mỏng, việc này tất nhiên không thể nói rõ.” Cũng lắc đầu nói: “Chưa từng.”

Hương Lan lại nói: “Vừa rồi Ngân Điệp nói bởi vì tôi nên Hạ cử nhân muốn bán nàng ta đi, có việc này không?”

Hạ Vân ngẩn ngơ, Ngân Điệp là Lâm gia cho hắn, thân phận tất nhiên khác biệt, hơn nữa lại xinh đẹp, hai người đang trong lúc ngươi tình ta yêu cao hứng, dù Ngân Điệp hay giận dỗi nhưng Hạ Vân cũng chưa chán, sao có thể bán nàng.

Hương Lan thấy vẻ mặt hắn thì đã rõ, nói: “Vừa rồi láng giềng đều nghe thấy nàng chính miệng nói Hạ cử nhân vì tôi mà muốn bán nàng.”

Hạ Vân lập tức lắc đầu nói: “Trăm triệu không có việc này.”

Hương Lan nhẹ nhàng thở ra, nói: “Nếu như thế, mọi thứ đều nói rõ ràng, chỉ là vừa rồi ái thϊếp của Hạ cử nhân náo loạn đến gà bay chó sủa, dội tôi một chậu nước bẩn lớn, nên thế nào đây?”

Hạ Vân chịu đựng hổ thẹn, cúi người sâu chắp tay thi lễ nói: “Là tôi quản thúc không nghiêm, thỉnh cô nương tha thứ.”

Hương Lan nghiêng người nhận lễ, lạnh lùng nói: “Tôi thấy Hạ cử nhân là quan lão gia hiểu lý lẽ, về sau phải quản thúc trong nhà cho tốt mới được. Trong sách có câu ‘tề gia trị quốc bình thiên hạ’, có thể thấy ‘tề gia’ đứng đầu. Nếu không hôm nay nàng ta chạy đến khóc trước cửa nhà tôi, ngày mai lại chạy đến trước cửa nhà người khác khóc, nơi nơi bôi nhọ cô nương nhà người ta có tình cũ với Hạ cử nhân, thì ra thể thống gì? Lan truyền ra ngoài hẳn là Hạ cử nhân có thể diện?”

Trên người Hạ Vân lúc thì nóng lúc thì lạnh, cảm thấy sống đến ngần này tuổi mà chưa bao giờ mất mặt như hôm nay, lại nghe bên tai nghị luận sôi nổi, xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng Hương Lan nói những câu chiếm lý, không phản bác được, đành phải nghe, trong lòng càng hận Ngân Điệp sinh chuyện. Hơi ngẩng đầu, thấy Hương Lan lạnh lùng trừng mắt, đôi mắt sáng chỉ có lạnh lùng, trong lòng thắt lại, hung hăng đá Ngân Điệp, lớn tiếng rống lên: “Đồ hạ lưu muốn chết này, mất hết thể diện của ta, cẩn thận trở về đấm cô đấy, không duyên cớ từ không thành có, còn dám náo loạn lớn. Còn không mau nhận lỗi với Trần cô nương!”

Ngân Điệp đau đến “Á” một tiếng, ngã ra đất, trong lòng càng hận, ban đầu Hạ Vân ôn tồn, chưa từng nặng lời một câu, hôm nay lại vì con tiện Trần Hương Lan kia mà đạp nàng! Nàng đau đến mức nằm trên đất khóc, không thèm đáp lại.

Hương Lan cũng hoảng sợ, không ngờ lúc trước Hạ Vân còn ôn tồn lễ độ, tự dưng lại bạo nộ như thế, thấy Ngân Điệp co người, trong lòng lại có vài phần đáng thương, nghĩ thầm người đáng giận tất có chỗ đáng thương.

Hạ Vân thấy Ngân Điệp không ứng, càng thấy mất thể diện, đánh hai cái nói: “Nói cô đấy, điếc à? Là cô gây chuyện, giờ lại giả vờ giả vịt cái gì!”

Người khác cũng sôi nổi nói: “Đúng rồi, chủ nhân nàng đều nhận lỗi với người ta. Nàng còn không mau xin lỗi đi?”

“Vẻ ngoài cũng không tệ lắm, nhưng lại là đứa hay gây sự. Việc này truyền ra, ai còn dám kết thân với Hạ gia chứ?”

“Người ta là cử nhân, kết thân còn không dễ dàng chắc.”

“Bà thì biết cái gì, cử nhân tất nhiên không tồi, nhưng trong nhà nghèo lắm, lớn lớn bé bé hơn hai mươi người, mẹ cậu ta lại là người đàn bà đanh đá. Bà thấy có nhà nào có chút của cải lại đồng ý gả con gái quý giá cho nhà cậu ta không?”

Từng câu lọt vào tai Hạ Vân, xưa nay hắn yêu quý thanh danh, chỉ cảm thấy anh danh cả đời đều hủy hoại trong chốc lát, khí huyết cuồn cuộn trong ngực, lại đánh Ngân Điệp hai cái, chẳng những bực Ngân Điệp, cũng hận lây sang Hương Lan, nghĩ thầm: “Gϊếŧ người chẳng qua đầu chạm đất, nàng có tình với ta, sao lại khiến ta mất mặt thế!”

Hương Lan thật sự không muốn nhìn Hạ Vân đánh thϊếp, vẫy tay nói: “Thôi, có Hạ cử nhân nhận lỗi là đủ rồi, mời hai vị về đi.” Nói xong đưa mắt ra hiệu cho Họa Phiến, để nàng đỡ Tiết thị vào.

Hạ Vân chịu đựng hổ thẹn, vừa định dẫn Ngân Điệp rời đi, lại nghe người khác nghị luận sôi nổi “Hạ cử nhân thật có diễm phúc, mỹ thϊếp như vậy còn không biết đủ, lại nhìn trúng cô nương Trần gia. Tôi nghe nói còn nhờ bà mối tới hai lần, Trần gia không đồng ý, hôm nay còn mặt dày mày dạn tìm tới cửa.”

“Chậc chậc, chả trách đều nói càng đọc sách càng đầy mình cành lá hoa hòe...”

Mặt Hạ Vân đỏ bừng, lại nghe Hương Lan nói: “Hạ cử nhân.”

Hạ Vân dừng chân, Hương Lan nói: “Lúc trước em gái cậu tới nhà làm khách, tôi có tặng nàng một cành hoa trước mặt trưởng bối, sau đó Ngân Điệp luôn miệng nói là tôi lén tặng cho cậu, trăm triệu không có việc này, thỉnh Hạ cử nhân trở về thì thiêu hoa kia đi.”

Lời vừa nói ra, Hạ Vân cảm thấy sấm vang trên đầu, thì ra mình nhiều ngày tới cầu chị dâu Hai làm mai, tốn không ít bạc, thế nhưng là tự mình đa tình, trong lòng cũng biết Hương Lan không có tình cảm với hắn, vừa rồi hắn nhận lỗi rồi chắp tay thi lễ, tất nhiên do Ngân Điệp có sai, nhưng phần nhiều bởi thích Hương Lan, nên cố ý thiên vị, khiến Hương Lan nguôi giận, hiện giờ nghe xong lời này, nghĩ thầm trong lòng: “Nhân tài như ta, tương lai nhất định phải làm đại quan, thành người có sự nghiệp lớn, ngày thường không biết có bao nhiêu đại cô nương, nàng dâu nhỏ ái mộ. Ta không chê cô xuất thân thấp hèn, danh dự có tì vết, có quan hệ với hai nam nhân, cô dựa vào cái gì ghét bỏ ta!” Vừa hổ thẹn vừa phẫn nộ, thẹn quá thành giận, lạnh lùng nói không lựa lời: “Cô nương yên tâm, tuy Hạ mỗ bất tài, nhà nghèo, nhưng cũng có vài phần cốt khí, cô nương xảy ra việc không đứng đắn với Đại gia Lâm gia, Đại gia Tống gia như vậy, dù Hạ mỗ lại đắm mình trụy lạc, cũng khinh thường làm bạn!”