Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 127: Phỉ báng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Vân đang đi theo gã sai vặt, chợt thấy có hai cô gái ở cửa thứ hai, quay đầu nhìn, thấy hai cô gái đều ăn mặc thể diện, không rõ là tiểu thư hay nha hoàn, một người mặc váy áo xanh lá, thanh thoát xinh xắn, sắc đẹp trung đẳng; cô còn lại váy áo màu hồng cánh sen, châu ngọc đầy đầu, đôi mắt to ngập nước, gương mặt u sầu, tuy là bộ dáng cô em xinh đẹp nhà nghèo, lại thập phần động lòng người.

Hạ Vân thầm khen, nghĩ thầm: “Nữ tử gia đình giàu có đúng là khác biệt, một đám đều như hoa tươi non liễu, đám con gái phố phường không thể bì được.” Nghĩ đến đây lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Ngân Điệp lòng như tro tàn, thất hồn lạc phách, trong giây lát thấy công tử trẻ tuổi kia quay đầu nhìn nàng. Ngân Điệp ở lâu trong phủ, gặp được nam nhân chẳng qua vài vị Lâm gia, bây giờ chợt có một anh chàng tuấn tú quay đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Ngân Điệp cảm thấy trong lòng run rẩy, cũng nghển cổ đi xem.

Hạ Vân nghĩ thầm: “Không kiêng dè đứng ở cửa thuỳ hoa, đoán là cái nha hoàn. Mọi người đều nói nha hoàn Lâm gia nhan sắc tầm trung, hiện giờ xem ra quả nhiên không sai.” Nghĩ vậy, lại quay đầu nhìn, nghĩ bụng: “Cũng xinh, nhưng lại không có ý vị, không tú lệ nhàn nhã bằng Hương Lan.” Lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Ngân Điệp đương tuổi hoài xuân, ngày thường lại hay suy nghĩ bậy bạ, bây giờ thấy một công tử trẻ tuổi năm lần bảy lượt nhìn mình, bèn cho rằng Hạ Vân có ý với mình nên mừng như điên, cả người run run, lúc trước đứt từng khúc ruột vứt lên chín tầng mây, giờ thì nàng rất tinh thần. Sau khi đoàn người Hạ Vân ra ngoài, nàng vẫn nhìn xa xa, hỏi Quế Viên: “ Em có biết mấy vị vừa rồi là ai không?”

Quế Viên gãi đầu nói: “Vừa mới nghe một lỗ tai, nói vài vị lão gia công tử uống say, vì cưỡi ngựa tới nên không tiện về, qua nghỉ ngơi bên phòng nam viện, chắc là bọn họ đấy.”

Ngân Điệp truy vấn: “Công tử đi cuối cùng là nhà ai?”

Quế Viên lắc đầu nói: “Không biết, tới hơn trăm khách khứa, sao tôi có thể nhớ kỹ được, có lẽ là quan gia thiếu gia lục thất phẩm gì đó, ngũ phẩm trở lên chắc không ở bên nam viện đâu.”

Ngân Điệp chậm rãi gật đầu, trong lòng mừng thầm: “Tuyệt, hôm nay tới trong nhà uống rượu không phú thì quý, quan lục thất phẩm cũng cực kỳ khó được, vừa rồi người nọ thể diện đến thế, nhìn cách ăn mặc, chắc là công tử thiếu gia nhà nào. Đúng là lúc buồn ngủ lại có người đưa gối đầu, hiện giờ có người tuệ nhãn thức châu, Lâm gia lại cầu ta, ta cũng không quay về.”

Hàm Phương thúc giục Ngân Điệp đi mau. Ngân Điệp năn nỉ nói: “Chị tốt ơi, chị làm việc trong phòng cô Ba, cũng không tiện ra ngoài lâu. Em tự về nhà được, nhà ở ngay sau phủ, không cần tìm cỗ kiệu, đi có vài bước thôi.”

Hàm Phương thấy Ngân Điệp bỗng nhiên đổi tính thì kỳ quái, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Ngân Điệp vội nói: “Em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, giờ mà không về nhà thì làm thế nào?”

Hàm Phương gật đầu, thở phào nhẹ nhõm nói: “Em suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi, mau về nhà đi, chốc lát nữa là khóa đấy.”

Ngân Điệp vâng vâng dạ dạ.

Hàm Phương rốt cuộc không yên tâm, đưa Ngân Điệp đến cửa ngách, lại dặn dò vài câu mới đi. Ngân Điệp trốn sau cửa, thấy Hàm Phương đi xa mới lắc mình ra tới. Bà hầu trông cửa mất kiên nhẫn nói: “Cô nương đi hay ở lại? Tôi khóa đây.” Ngân Điệp cũng không đáp lời, chọn đường vắng lặng đi vòng đến nam viện. Nàng vừa đi trong lòng vừa bồn chồn, cuối cùng cắn răng nghĩ thầm: “Thay vì chờ ngày mai Lâm gia bán ta, chi bằng tự đi tìm tiền đồ. Ta thà chết cũng không muốn sống nghèo!”

Lúc này buổi tiệc đằng trước đã tán, quan viên lớn nhỏ lục tục cáo từ, có người uống say rượu qua đêm ở phủ Lâm. Đèn l*иg đỏ chiếu sáng trên cao, mấy bà hầu, nàng dâu và gã sai vặt bận rộn thu dọn trong ngoài. Ngân Điệp tay chân nhẹ nhàng, nhanh như chớp chạy qua, lặng lẽ sờ đến nam viện. Chỉ thấy trong mấy gian phòng có đèn đã tắt, trùng hợp Hạ Vân từ trong phòng ra ngoài, có gã sai vặt đón tiếp, nói vài câu với Hạ Vân, một lát bưng chậu rửa mặt, khăn lông vào phòng.

Ngân Điệp mừng thầm, lặng lẽ chờ gã sai vặt kia bưng chậu ra ngoài, lại chờ quanh mình không người, vội vàng đẩy cửa vào nhà. Hạ Vân đang định cởϊ áσ, thình lình nhìn thấy một thiếu nữ tuổi thanh xuân vào nhà, lắp bắp kinh hãi, vội khép quần áo lại.

Ngân Điệp quỳ gối, cười nói: “Công tử có nhớ ra tôi không?”

Hạ Vân nhìn chăm chú, thấy là thiếu nữ xinh đẹp gặp ở cửa thuỳ hoa, mặt đỏ lên, tay chân luống cuống thắt lại quần áo, cúi người chắp tay thi lễ: “Cũng không nhận được cô nương, chỉ là vừa rồi gặp qua.”

Ngân Điệp vội nghiêng người nói vạn phúc, Hạ Vân ngẩng đầu nhìn Ngân Điệp, thấy nàng có gương mặt trái xoan trắng như tuyết, đôi mày tinh tế, miệng anh đào, má như phấn, mắt hạnh ngập nước nhìn hắn rất có tình ý, nàng cúi đầu xuống, dịu dàng nói: “Không biết công tử ở đây có quen không? Đại gia nhà tôi mệnh tôi lại đây hầu hạ.”

Hạ Vân bị cái liếc mắt này làm mềm cả người, nghe Ngân Điệp nói vậy thì ngẩn ra, vội hỏi: “Đại gia nhà cô là vị nào?”

Ngân Điệp cười nói: “Còn có thể là vị nào, là Đại gia Lâm gia.”

Hạ Vân còn tưởng rằng gia đình giàu có đãi khách sẽ luôn phái nha hoàn hầu hạ, nên không từ chối, chỉ nói: “Vậy làm phiền chị.”

Ngân Điệp còn tưởng rằng Hạ Vân đã ngầm đồng ý, càng thêm nở hoa, tiến lên ân cần hầu hạ, vội tiến lên trải giường chiếu, nói: “Vừa rồi thấy công tử đã phát hiện phong độ bất phàm, không biết công tử ở nơi nào thăng chức, là thiếu gia nhà ai?”

Hạ Vân hổ thẹn xuất thân hèn mọn, vạn sẽ không nói ra tình hình thực tế, chỉ hàm hồ mình họ Hạ, thừa dịp Ngân Điệp pha trà, cởϊ áσ ngoài, chui vào chăn: “Ta ngủ đây, chị đóng cửa rồi đi thôi.”

Ngân Điệp cắn chặt răng, thổi tắt nến, xốc màn giường, ôm Hạ Vân nói: “Nô ngưỡng mộ công tử, Đại gia nhà nô cũng cho nô tới hầu hạ, xin công tử đừng chê nô quê mùa.”

Hạ Vân chấn động, cuống quít đứng dậy đẩy ra, Ngân Điệp chết sống ôm không bỏ, lại thò miệng hôn. Nếu hỏi Ngân Điệp vì sao to gan như thế, lại có cái duyên cớ, bản tính nàng ta vốn đa tình, cũng thường mắt đi mày lại ve vãn đánh yêu với mấy gã sai vặt xinh trai trong phủ, mấy kẻ kia thích chiếm tiện nghi cũng động tay động chân, cũng từng có người sờ mặt hôn môi. Cho nên Ngân Điệp cũng không thấy ngượng, nên cứ thế thân thiết với Hạ Vân.

Hạ Vân là tay non, ngày thường còn chưa sờ tay con gái bao giờ, sao chịu được khıêυ khí©h như thế, đầu tiên còn chống đẩy, Ngân Điệp vừa hôn, liền giống như bị định thân pháp không thể cử động, hắn đúng tuổi tinh lực tràn đầy, lại chưa đón dâu, cũng từng suy nghĩ bậy bạ, hiện giờ trong lòng ngực ôn hương nhuyễn ngọc, khô nóng trong người bốc lên, đầu óc choáng váng, lễ nghĩa liêm sỉ tam cương ngũ thường đều ném ra sau đầu, trở tay ôm Ngân Điệp hôn chép chép.

Hai người hừng hực khí thế trong phòng, lại quên mất còn một vị Hàn Quang Nghiệp Hàn công tử còn nằm buồng trong. Hắn vừa rồi uống nhiều rượu lung tung đi ngủ, lúc này khát tỉnh, nhớ mang máng là ở Lâm gia, nên không la hét gọi nước, chỉ xoay người xuống giường, chân trần đi sờ ấm trà đổ nước uống. Chợt nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, ra tới nghe cẩn thận, thế nhưng có tiếng hôn môi và tiếng nữ tử thở dốc.

Hàn Quang Nghiệp tức khắc trợn tròn mắt, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh cả người, cũng tỉnh rượu. Nghĩ thầm: “Mẹ ơi, Ngọc Hoàng Đại Đế ơi! Gian ngoài hẳn là Hạ Vân, sao lại có nữ tử một chỗ với hắn? Đây chính là Lâm gia! Hay là thằng nhãi này to gan lớn mật, dám quyến rũ da^ʍ nhục nữ tử Lâm gia?”

Lúc này chỉ nghe Ngân Điệp nũng nịu nói: “Nô là thiệt tình yêu thích Hạ công tử, mong công tử thương tiếc...”

Hàn Quang Nghiệp nghe xong lời này, càng cảm thấy trời đất quay cuồng, hai đùi mềm oặt. Hắn tuy là hạng người không học vấn không nghề nghiệp, nhưng rốt cuộc biết nặng nhẹ, trong nháy mắt bảy, tám suy nghĩ từ trong lòng xẹt qua, trong lòng cười lạnh nói: “Hạ Vân, tiểu tử ngươi háo sắc đến liều mạng, nhưng đừng liên lụy chúng ta, hiện giờ ta mau chuồn ra ngoài mới là đứng đắn!” Tay chân nhẹ nhàng đẩy then cửa, lắc mình ra ngoài, vừa đυ.ng vào nghi môn đã thấy có hai gã sai vặt soi đèn l*иg, Lâm Cẩm Lâu đang định tới đại sảnh.

Hàn Quang Nghiệp hai ba bước tiến lên, chân mềm nhũn quỳ xuống chỗ Lâm Cẩm Lâu, nói: “Cháu trai tội đáng chết vạn lần, xin ông nội tha mạng.”

Lâm Cẩm Lâu dừng chân, cúi đầu nhìn, Cát Tường lập tức soi đèn l*иg lại gần, Lâm Cẩm Lâu nhăn mày rậm nói: “Ngươi là...”

Hàn Quang Nghiệp vội nói: “Ông nội quý nhân hay quên, cháu là con trai của Hàn Diệu Tổ.”

Lâm Cẩm Lâu nghĩ nghĩ một lát mới giãn mày, cười mắng: “Thì ra mày là con trai của Hàn Diệu Tổ, cha mày muốn nhận ta làm cha nuôi, ta còn chưa đồng ý, mày đã kêu cần mẫn nhỉ.”

Hàn Quang Nghiệp cười: “Không quan tâm cha cháu có phúc phận nhận ngài làm cha không, ngài ở lòng cháu đều là ông.”

Lâm Cẩm Lâu nhìn Cát Tường và Song Hỉ, dùng tay chỉ Hàn Quang Nghiệp, cười nói: “Các ngươi nhìn xem, thằng nhãi này tỏ vẻ đáng thương sao?”

Đám sai vặt cũng mỉm cười, Hàn Quang Nghiệp liên tiếp cười làm lành.

Lâm Cẩm Lâu đá hắn nói: “Bên ngoài không cho phép gọi ta là ông nội mày. Đứng dậy trả lời.”

Hàn Quang Nghiệp đứng lên, rụt vai nói: “Vâng, vâng, không dám, không dám.” Lại nói: “Cháu dẫn một người đến, bây giờ chọc đại họa, nhưng việc này không liên quan với cháu, nếu ông nổi giận, cứ phạt thằng rùa kia...Hôm nay cha cháu không tới được, nên bảo cử nhân Hạ Vân cùng tới, cháu uống nhiều rượu, người đưa về lúc nào cũng không biết, vừa rồi kêu khát, đứng dậy dùng trà, lại nghe bên ngoài có tiếng nữ nhân, nên mới vểnh tai nghe, thì ra tôn tử rùa Hạ Vân kia đang làm chuyện tốt với nữ nhân, cháu vội vã chạy ra...” Vẻ mặt đưa đám nói: “Việc này không liên quan tới cháu, cha cháu cũng vì hắn tuổi trẻ trúng cử, mới mến mộ người tài, ngày nào sẽ đuổi hắn khỏi nha môn!”

Lâm Cẩm Lâu ngẩn ra, nghĩ thầm: “Nếu hạ nhân trong phủ gây ra chuyện như thế thật, truyền ra ngoài thì Lâm gia cũng mất thể diện.” Bèn nói với Hàn Quang Nghiệp: “Không liên quan chuyện của mày thì mày phải giữ mồm giữ miệng, nếu lan truyền nhỏ tí tẹo ra ngoài, tất cả đều do mày.”

Hàn Quang Nghiệp vội rụt cổ nói: “Không dám, không dám.”

Lâm Cẩm Lâu thì thầm vài câu với Cát Tường, tống cổ hắn và Song Hỉ đi, sắp xếp cho Hàn Quang Nghiệp ở nơi khác.

Lại nói Hạ Vân đang thân thiết với Ngân Điệp, tuy hắn bị nữ sắc làm hôn mê, rốt cuộc là người thông minh, sợ hãi uy thế của Lâm gia, lại bận tâm thanh danh của mình, không dám làm chuyện nam nữ. Chính lúc này, nghe tiếng cửa bị đẩy ra, có người cầm đèn l*иg tiến vào nói: “Hạ tướng công có trong phòng không?”

Hạ Vân kinh ngạc suýt nữa lăn từ trên giường xuống dưới, Ngân Điệp cũng hoảng sợ, không dám cử động. Lại có người xốc màn giường, Ngân Điệp sợ tới mức kêu một tiếng, co rụt lại vào góc tường, Hạ Vân lúc này đã biết không ổn, mồ hôi lạnh từ trên trán lăn xuống.

Song Hỉ tiến lên nắm đầu tóc Ngân Điệp kéo đến trước mặt, thấy mặt Ngân Điệp thì ngẩn ngơ, hắn biết mặt hết đám nha đầu Tri Xuân Quán, cười lạnh nói: “Giỏi thật, giỏi thật.” Ngân Điệp sợ tới mức run bần bật, hai tay quấn chặt quần áo lỏng lẻo.

Cát Tường đi báo cho Lâm Cẩm Lâu, nói: “Đại gia, là Ngân Điệp của Tri Xuân Quán.”

Lâm Cẩm Lâu cau mày nói: “Ngân Điệp là đứa nào?”

Cát Tường tai thính mắt tinh, đã biết Ngân Điệp chọc Lâm Cẩm Lâu không vui, bị đuổi đi, bèn nói: “Chính là đứa nha hoàn trộm ngựa vàng, bị Đại gia đuổi đi.”

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh nói: “Thì ra là nàng. Thật là đứa can đảm, vừa muốn đuổi nàng, xoay người đã lẳиɠ ɭơ, dám quyến rũ khách nam.”

Cát Tường nhìn sắc mặt Lâm Cẩm Lâu nói: “Vậy việc này...”

Lâm Cẩm Lâu nói: “Thuận nước giong thuyền, đưa nàng ta cho họ Hạ, sáng sớm ngày mai bán cả nhà ấy đi cho ta, không cho phép giữ lại.”

Cát Tường vội nói: “Cha nàng ta là Nhị trang đầu...”

Lâm Cẩm Lâu trừng mắt, Cát Tường tát mình một cái, nói: “Vâng, đã hiểu, đẻ ra đứa con gái như vậy nhất định là loại chả ra gì, cẩu đồ vật ấy nên bán cùng nhau, đỡ quậy khiến gà chó không yên!”

Hạ Vân đang hối hận, lại thấy Cát Tường tiến vào nói: “Đại gia nhà tôi nói, nếu Hạ cử nhân muốn cất nhắc Ngân Điệp thì đưa nàng cho Hạ cử nhân.” Nói xong vỗ bả vai Song Hỉ, dẫn người đi thẳng.

Ngân Điệp hồi hồn, chỉ cảm thấy giống như một giấc mơ, ngay sau đó vui mừng đầy mặt, ôm cánh tay Hạ Vân muốn nũng nịu. Hạ Vân lại thấy không thích hợp, liên tục ép hỏi: “Đúng là Đại gia Lâm gia phái cô tới hầu hạ ta? Vậy vừa rồi là chuyện thế nào?”

Ngân Điệp hàm hàm hồ hồ, Hạ Vân liền hiểu rõ, trong lòng nghĩ thầm vạn nhất Lâm gia ghi hận, tiền đồ của mình coi như xong, vỗ đùi nói: “Hại ta rồi!” Khoác xiêm y thở ngắn than dài.

Một lát sau, Cát Tường tới đưa khế bán mình của Ngân Điệp. Hạ Vân sợ mất mật hỏi thăm, Cát Tường cười nói: “Hạ cử nhân không cần hoảng loạn, Đại gia nhà tôi mến người tài, thấy Hạ cử nhân thích nha đầu này, mới cố ý tặng cho Hạ cử nhân.”

Hạ Vân chỉ cảm thấy mờ mịt, trái tim rốt cuộc rơi xuống đất. Ngân Điệp nghe nói Hạ Vân là cử nhân, trong lòng càng thêm vui mừng, nhu tình như nước, mềm giọng ôn tồn nói: “Đại gia nhà tôi thấy cậu tuổi trẻ đã khảo được cử nhân nên có tâm cất nhắc, mới để tôi tới hầu hạ.”

Hạ Vân từ kinh hãi chuyển sang vui mừng, chỉ cảm thấy gương mặt Ngân Điệp dưới ánh nến càng thêm xinh đẹp, hai người bèn làm chuyện tốt.

Ngày hôm sau, Hạ Vân và Ngân Điệp cáo từ, chỉ nói với Hàn Quang Nghiệp là Lâm gia tặng Ngân Điệp cho hắn. Hàn Quang Nghiệp thấy bộ dáng của Ngân Điệp, nửa người đều mềm nhũn, âm thầm ghen ghét diễm phúc của Hạ Vân, lại nhân Lâm Cẩm Lâu dặn dò nên không dám nhiều lời một chữ, đoàn người từ Lâm gia cáo từ, tạm thời không đề cập tới.

Tối hôm qua, Ngân Điệp hoan ái với Hạ Vân một hồi, dọc theo đường đi còn e lệ ngượng ngùng, nhưng tới cửa Hạ gia, nhìn thấy con ngỗng trắng nhào lên trước định mổ nàng, Ngân Điệp hét lên một tiếng, suýt nữa té ngã, Hạ Vân vội vàng quát lớn một tiếng đuổi con ngỗng. Ngân Điệp kinh hồn chưa định, nhìn quanh bốn phía, lại thấy sân kia vừa nhỏ hẹp vừa cũ kĩ, trẻ con gọi bậy điên chạy, có cái thôn cô ăn mặc quê mùa béo tốt ngồi ở trong viện tẽ bắp ngô, thấy hai người thì đứng lên, cười nói: “Anh Ba về rồi à?”

Ngân Điệp trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu đi.

Mọi người thấy Ngân Điệp thì kinh ngạc, sôi nổi mở miệng dò hỏi, Hạ Vân tuy kiệt lực làm không có việc gì, lại không nhịn được đắc ý nói: “Đây là tỳ nữ Lâm gia tặng, làm thϊếp cho ta.”

Chị dâu Hai chậc chậc nói: “Không hổ là gia đình giàu có tặng, mặt xinh đẹp như vậy.”

Cô Ba duỗi tay sờ lên đầu Ngân Điệp, nói: “Hoa trên đầu nàng còn xinh đẹp hơn của Hương Lan!”

Kim thị cũng tới sờ Ngân Điệp nói: “Mông này không tròn, chỉ sợ không mắn đẻ.”

Ngân Điệp thấy Kim thị nghèo kiết hủ lậu, giống bà hầu làm việc nặng của Lâm gia, ghét bỏ vụt sang bên cạnh, cau mày nói: “Chớ có sờ tôi!”

Kim thị sa sầm mặt, cười lạnh nói: “Người kim tôn ngọc quý gì chứ, chẳng qua đứa nha đầu sai vặt, ta không sờ được chắc?”

Hạ Vân cũng sầm mặt, quát lớn nói: “Cô nói cái gì đấy? Bà ấy là mẹ ta, cô nên khấu đầu cho bà mới đúng!” Lập tức bảo Ngân Điệp khấu đầu.

Ngân Điệp thế mới biết mình có mắt không tròng nhận lầm người, “Oa” một tiếng khóc lớn. Ngân Điệp khóc đến trời u đất ám, người Hạ gia nhíu mày trừng mắt. Cũng may Hạ Vân rốt cuộc là người lương thiện, tuy không mừng Ngân Điệp quét hắn mặt mũi, lại cũng thương hương tiếc ngọc, đưa Ngân Điệp đến phòng mình. Ngân Điệp thấy gian phòng nho nhỏ này thì càng bi thương, gào khóc.

Ngân Điệp theo Hạ Vân cũng hết cảnh xoay chuyển, lại nghe nói cả nhà mình bị bán đi, càng thêm hoảng sợ, đành kiên định ở Hạ gia, chỉ trốn trong phòng. Nhân nàng là Lâm gia tặng, Hạ Vân dặn dò trong nhà không thể quá khó xử, người Hạ gia tuy bất mãn, cũng chỉ châm chọc mỉa mai vài câu. Hạ Vân và Ngân Điệp đang mới mẻ, Hạ Vân mềm mại dỗ dành, Ngân Điệp dù ấm ức, khó chịu hai ngày cũng dần dần tốt lên.

Lại nói ngày này, Ngân Điệp đang ngủ trưa, lúc tỉnh lúc không, nghe chị dâu Hai nói: “...Chuyện của chú không phải chị không chịu giúp, thật là Trần gia không đồng ý, chị đi với bà mối, còn chả mở cửa.”

Hạ Vân nói: “Mấy ngày trước em đưa hai lượng bạc cho chị, chị còn vỗ ngực nói không thành vấn đề...”

“Mấy ngày trước là mấy ngày trước, đã nhiều ngày là đã nhiều ngày. Mấy ngày trước, chú có đưa giai nhân nhỏ từ Lâm gia về không? Chậc chậc, hai ngày này, mẹ của Hương Lan cũng thỉnh bà mối hỏi thăm các nhà thích hợp, chị nghe nói, nhà người ta đã báo trước, thứ nhất không làm thϊếp, thứ hai không gả cho nam nhân có thϊếp. Việc này của chú nha, chị thấy khó thành...”

“Trần gia thật sự nói vậy?”

“Còn giả chắc? Chú không tin thì hỏi đi!”

“Kia...kia...”

Chị dâu Hai cười lạnh nói: “Nếu chú chịu bỏ giai nhân kia, chị sẽ mặt dày đi Trần gia hỏi.” Nói xong đứng dậy đi rồi.

Hạ Vân vội vàng đuổi theo, nói: “Chị đừng đi, việc này...”

Ngân Điệp lăn long lóc bò dậy, cắn răng hận: “Phi! Hạ Vân nghèo kiết hủ lậu lòng dạ hiểm độc này còn tính toán cưới người khác! Bà đây uất ức theo tên cử nhân nghèo ngươi, muốn thể diện làm nương tử, đã chà đạp ta, còn bắt ta làm thϊếp, không có cửa đâu!” Cắn môi, nghĩ thầm: “Trần Hương Lan? Hay chính là con tiện nhân kia?”

Trước tiên tìm thời cơ hỏi khéo chị dâu Hai. Cho mười mấy đồng tiền, chị dâu Hai nói: “Chú ấy nhìn trúng Hương Lan, cũng từng là nha hoàn Lâm gia, ai da nha, hiện giờ khác trước nhiều, trong nhà xa hoa, mua nhà cửa rất rộng, mặc vàng đeo bạc, cơm ngon rượu say. Cha nàng làm chưởng quầy trông tiệm cầm đồ lớn, sáng hay tối đều có cỗ kiệu đưa đón. Chậc chậc, lúc trước các cô đều là nha hoàn ở Lâm gia, mà giờ Hương Lan chả khác gì tiểu thư!” Nói xong uốn éo eo đi rồi.

Ngân Điệp tức giận đến mặt trắng bệch, thầm hận: “Tiện nhân Trần Hương Lan kia, ở Lâm gia đã hại ta, tất cả do nàng sinh sự, nên ta mới bị Đại gia đuổi ra! Hiện giờ âm hồn không tan, lại tới đoạt nam nhân với ta, ta nhất định phải để ngươi chết không có chỗ chôn!” Trong lòng âm thầm cân nhắc, đã nảy ra một kế.

Lại nói Hương Lan, thời gian này đóng cửa trong nhà cũng bình an. Hương Lan dần dần buông xuống niệm tưởng với Tống Kha, lại cũng bởi vậy hao gầy không ít. Vợ chồng Trần thị yêu thương con gái, hiện giờ nhà cũng dần giàu có, bèn tính toán mua một nha đầu nhỏ, nhờ người môi giới mang mấy bé gái tới. Hương Lan tự mình đi xem, chọn một nha hoàn bé chín tuổi, trắng bóc xinh đẹp, lấy tên là Họa Phiến, hầu hạ bút mực, làm việc nhà, cũng thông minh thoả đáng.

Ngày này, Hương Lan đang chăm sóc hoa cỏ trong viện, chợt nghe có người gõ cửa. Họa Phiến hỏi vài tiếng đều không người trả lời, chỉ nghe ngoài cửa có người khóc thét: “Mau để nô gặp cô nương Trần gia, nếu không mở cửa, nô sẽ đâm chết ở chỗ này!”

Hương Lan lắp bắp kinh hãi, vội đặt cây kéo ở ghế đá, mở cửa, thấy Ngân Điệp đang quỳ gối trước cửa, thấy Hương Lan thì đập đầu “rầm rầm”, khiến láng giềng nhao nhao ngó ra.

Ngân Điệp khóc hô: “Trần cô nương, nô biết cô đã đính hôn với cử nhân Hạ Vân, lại không đồng ý trong nhà có thϊếp, hiện giờ cậu Hạ muốn bán nô, cầu cô nương mở một đường sống cho nô! Cô...không, mong mợ rủ lòng từ bi!”

Hương Lan tức khắc sửng sốt, nàng không ngờ Ngân Điệp tìm tới cửa, miệng toàn là lời bậy bạ la hét “Hạ Vân”, “Đính thân”. Thấy người xung quanh nghị luận sôi nổi chỉ chỉ trỏ trỏ, nàng nhăn mày, kéo cánh tay Ngân Điệp, nói: “Cô nói bậy gì đó? Tôi nào có đính thân với Hạ gia?”

Ngân Điệp chết sống không chịu đứng lên, khóc ròng nói: “Mợ bực nô nên muốn từ hôn với cậu Hạ. Mợ ơi, Lâm gia đưa nô cho cậu Hạ, cậu ấy chỉ coi nô như món đồ chơi bài trí, cậu ấy một lòng đều trên người mợ nha! Nô chỉ cầu mợ chớ đuổi nô đi...nếu mợ không đáp ứng, nô sẽ đập đầu chết ở chỗ này...” Dứt lời gào khóc kinh thiên động địa.

Tiết thị ở bên trong cũng nghe thấy động tĩnh, đi ra nghe thấy lời này của Ngân Điệp, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, mắng: “Tiện nhân không biết xấu hổ này, con gái nhà chúng ta thanh thanh bạch bạch chưa hứa nhà chồng, cô từ chỗ nào tới bôi nhọ người, còn không mau cút đi!” Nói xong hai chân nhũn ra, sắp nằm liệt trên đất.

Trong lòng Hương Lan trầm xuống, nghĩ thầm: “Ngân Điệp vốn không phải đứa tốt, hiện giờ muốn hại thanh danh của ta.” Vẫy tay gọi Họa Phiến tới, công đạo: “Đi nha môn tìm Hạ cử nhân, nói tiểu thϊếp nhà cậu ta chạy đến nhà chúng ta gây chuyện.” Họa Phiến lập tức đi ngay.

Hương Lan quay người, trên mặt đã đổi sắc.
« Chương TrướcChương Tiếp »