Chương 126: Yến hội

Bình tĩnh xem xét, Lâm Cẩm Lâu có vài phần bội phục Tống Kha, là con cháu nhà quan lại xuống dốc, một mình mang theo mẹ và em gái sống qua ngày, tuổi còn trẻ, nói chuyện làm việc lại giọt nước không lọt, hành động rất có kết cấu thủ đoạn, còn khảo trúng hai bảng tiến sĩ, mười mấy tuổi đã thiếu niên đăng khoa, ở trong triều có thể đếm trên đầu ngón tay. Lâm Cẩm Lâu cố nhiên tin tưởng anh tài ngút trời, nhưng càng tin trời đãi kẻ cần cù, ngăn nắp thể diện của người trước tất cả đều là người sau dùng công sức gấp trăm lần đổi lấy, giống như hắn, mỗi người đều nói hắn tuổi còn trẻ đã làm tướng quân tứ phẩm, tay cầm trọng binh, là ỷ vào con ông cháu cha. Hắn cảm thấy những lời này đó đều là đánh rắm, hắn cố nhiên là thiên chi kiêu tử ngậm muỗng vàng sinh ra, nhưng đều dùng đao thật kiếm thật đua ra chiến công tới. Thời điểm hắn nghe gà gáy dậy múa kiếm, bao nhiêu con cháu thế gia còn chảy nước mũi để bà vυ" ôm dỗ, càng chớ luận đông luyện tam cửu, hè luyện tam phục. Cùng lứa với hắn trong gia tộc Lâm thị cũng ra những người mới, nhưng người nào có thể tàn nhẫn đến quyết tâm chịu khổ, chịu đặt đầu trên đao liều mạng như hắn?

Gia thế và tiền đồ của Tống Kha tất nhiên khác hắn, dù thi đậu tiến sĩ thì thế nào nếu không có cơ duyên, hắn đã thấy nhiều hai bảng tiến sĩ loanh quanh cả đời ở quan ngũ phẩm, ngay cả khi hắn cưới con gái Hiện quốc công, chưa chắc có thể giúp hắn tiền đồ như gấm. Chính là Lâm Cẩm Lâu từng thấy Tống Kha khắc khổ dụng công thế nào, từ sức mạnh đọc sách này, Lâm Cẩm Lâu ngửi được dã tâm bừng bừng trên người này, hai người cũng nói chuyện vài lần, Lâm Cẩm Lâu rõ ràng Tống Kha không phải nhân vật dễ đối phó.

Ngón tay Lâm Cẩm Lâu gõ lên bàn. Khi hắn nghe nói Tống Kha trúng tiến sĩ, từng lóe lên suy nghĩ muốn thả nha đầu Hương Lan kia, Lâm gia có ân với Tống Kha, không đáng vì một nữ nhân mà kết sống núi. Nhưng lại bác bỏ ý tưởng này, hắn vốn là nhân vật hô mưa gọi gió, hà tất muốn cho tiểu tử vừa bập vào đời? Đừng nói hiện giờ Tống Kha còn chưa đủ lông đủ cánh, dù về sau một mình gánh vác một phương cũng không phải đối thủ của hắn.

Lâm Cẩm Lâu hãy còn trầm tư, nghe đứa hầu nhỏ Quế Viên làm việc chỗ hành lang nói ngoài cửa: “Lão gia nghe nói Đại gia đã tỉnh, thỉnh Đại gia đi đằng trước một chuyến, uống hai chung rượu xã giao một lát.”

Lâm Cẩm Lâu lên tiếng, gắp hai miếng điểm tâm nhét vào miệng ăn, lại đổi xiêm y gặp khách, qua đằng trước. Chỉ thấy trong sân bày mấy bàn tiệc, mỗi bàn hơn mười vị, phía trước dựng sân khấu, mấy con hát đang xướng ê ê a a. Lâm Trường Chính và Lâm Trường Mẫn đều ở trong bữa tiệc, bắt chuyện thân thiết với hai bên phải trái. Lâm Cẩm Lâu vừa đến, bữa tiệc lập tức náo nhiệt lên, sôi nổi bưng chén kính rượu với Lâm Cẩm Lâu. Lâm Cẩm Lâu mỉm cười, trả lời từng người, trong tay bưng chén rượu, dáng vẻ công tử thế gia nhẹ nhàng.

Có người nhỏ giọng nghị luận phía dưới: “Nhìn thấy không, đó chính là cậu Cả của Lâm gia, Lâm Trường Chính có thể phong Tổng đốc Sơn Tây đều nhờ cậu ta ở kinh thành đi lại luồn cúi trên dưới, quan to hiển quý, huân tước quyền thần, không có một cái không xã giao đến. Trẻ tuổi như vậy, phẩm cấp còn cao hơn hai ta.”

Người khác nói: “Người phân ba sáu chín, có cha mẹ ông nội như vậy, tưởng không phát đạt cũng khó.”

Có một người đang ngồi im, từ khi Lâm Cẩm Lâu xuất hiện, hai mắt chặt chẽ nhìn thẳng, chưa từng rời đi, người này chính là Hạ Vân. Thì ra Hàn Diệu Tổ tiêu rất nhiều bạc nhờ người khơi thông quan hệ với Lâm gia, ngày Tết cũng hiếu kính lễ nhiều, nên khi Lâm gia mở tiệc chiêu đãi quan viên quen biết lớn nhỏ ở Kim Lăng, mới đưa thiệp mời cho hắn. Hàn Diệu Tổ định đi cùng con trai cả, nhưng lại bị cảm phong hàn, hắn biết con trai là đứa uống rượu thì hay bậy bạ, nghĩ Hạ Vân thành thật nghe lời, làm việc xưa nay hợp ý hắn, bèn mệnh Hạ Vân đi cùng với Hàn Quang Nghiệp, cũng có ý dìu dắt Hạ Vân.

Hạ Vân mang ơn đội nghĩa, đặc biệt đổi một bộ quần áo bằng lụa mới tinh, càng có vài phần thoả thuê mãn nguyện, một lòng tưởng thể hiện tài hoa trên tiệc rượu với nhóm quan lớn, lại hướng về phía trước mưu đồ một bước, chưa chừng có thể được cơ duyên lớn, đời này phong vương bái tướng cũng chưa biết được. Dọc theo đường đi ân cần đáp lời Hàn Quang Nghiệp, trong lòng lại nhạo báng Hàn Quang Nghiệp không học vấn không nghề nghiệp, văn hóa thấp. Đợi đến phủ Lâm, Hạ Vân thấy khách đầy nhà, trường hợp náo nhiệt thì hơi giật mình. Sau khi vào phủ Lâm, thấy phòng ốc hiên lệ, cửa sổ tinh xảo, kỳ thạch chim quý hiếm, càng thêm không kịp nhìn, đến lúc vào tiệc mới phát hiện, trong mấy chục bàn tiệc rượu này, hắn và Hàn Quang Nghiệp ngồi bàn xa nhất, chức quan thất phẩm của Hàn Diệu Tổ thấp nhất trong đây.

Hạ Vân ngồi đoan đoan chính chính, không dám nhiều lời một câu, lại phát hiện Hàn Quang Nghiệp còn chưa biết hết chữ to, thế mà lại thuận lợi mọi bề, gọi chú, gọi bác đầy bàn, liên tiếp kính rượu, chuyện trò vui vẻ. Người khác biết hắn là cử nhân, cũng chỉ hơi nâng chén xã giao, cũng không có cử chỉ thân thiết. Hạ Vân hụt hẫng trong lòng. Thấy Lâm Cẩm Lâu ra, mọi người vây quanh, giống như người này trời sinh nên tôn quý uy thế như vậy. Hạ Vân xa xa nhìn, đáy lòng vừa hâm mộ vừa đố kị, còn có chút nói không rõ buồn bực không vui, nghĩ mình quá ngây thơ khi cho rằng hùng tâm vạn trượng muốn đại triển hoành đồ, lần này mở rộng tầm mắt, mới biết cuộc sống của nhà xa hoa khí phái ra sao, đầy ngập hào hùng diệt một nửa, cũng không dám lại vọng tưởng leo lên đại cơ lớn, hắn xốc tinh thần hàn huyên với quan thất phẩm bên cạnh. Tạm thời không nhắc tới.

Ngân Điệp bị mấy bà hầu kéo xuống, trở lại trong phòng thì khóc lóc không ngừng. Đám nha hoàn đều chán ghét Ngân Điệp, chẳng có người nào đi khuyên. Tiểu Quyên cắn hạt dưa lạnh lùng nói: “Dọn dẹp đồ vật đi, Đại gia bảo cô ngày mai đi ra ngoài đấy, đừng chậm trễ, kẻo Đại gia oán trách đến trên đầu chúng ta.”

Ngân Điệp cả giận nói: “Dù có đi, cũng là sáng ngày mai, khiến các người gan đau chắc?”

Tiểu Quyên chống eo cười lạnh nói: “Nói chuyện tôn trọng chút, cô đã không phải nha hoàn trong phủ, thay vì tranh cãi với tôi, chi bằng cẩn thận ngẫm lại xem, nha đầu mà phạm tội ăn trộm, có thể bán được người trong sạch không? Dù ngày mai mới bán cô, nhưng tối nay không thể ở trong phủ nữa, đỡ phải tay chân không sạch sẽ, lại bỏ túi thứ gì!” Nói xong hất mành đi.

Ngân Điệp tức giận lại khóc một hồi. Nàng rốt cuộc có chủ ý, lau nước mắt, từ trong rương móc ra một ít tiền, gọi một nha hoàn nhỏ, nói: “Em qua phòng cô Ba, mời Hàm Phương đến đây, nói chị có chuyện quan trọng.”

Nha đầu bỏ tay ra sau lưng, bĩu môi nói: “Nhóm mụ mụ nói không được can dự vào chuyện của chị!”

“Mày...” Ngân Điệp tức giận định đánh, gắng đè con giận lại, đưa thêm tiền rồi nói: “Mày lặng lẽ đi, không ai biết hết. Đi đi!”

Nha đầu bé thế mới cầm tiền đi. Không bao lâu Hàm Phương tới, Ngân Điệp vừa thấy, nhào lên khóc ròng: “Chị ơi cứu em!”

Hàm Phương hoảng sợ, vội vàng dò hỏi. Ngân Điệp kể lại chân tướng, nước mắt đầy mặt nói: “Em...em cũng không biết lấy con ngựa vàng ấy lại gặp phải tai họa như vậy. Nói đến nói đi còn không phải tại con tiện nhân Hương Lan kia, để lại thứ đồ bỏ này, ban đầu ở trong phủ thì khiến em ngột ngạt, đi rồi còn không để em sống yên ổn...”

Hàm Phương cau mày, quát lớn nói: “Em nói gì vậy, chính mình tham lam cầm đồ vật của người ta, sao còn nói người ta không phải?”

Ngân Điệp gạt nước mắt nói: “Dù sao nó bị mợ Cả bán, em không lấy đồ kia thì sớm hay muộn người khác cũng cầm đi! Chẳng qua mệnh em không tốt, gặp phải chuyện như vậy…Hu Hu Hu...”

Hàm Phương thở dài: “Hiện giờ nói gì cũng muộn...” Nghĩ nghĩ nói: “Em chọc giận Đại gia, không ngốc trong phủ được nữa, trước đưa em ra ngoài, trong nhà lại tốn chút tiền, nhờ người quen biết mua em, em cũng lớn tuổi, ở nhà sống yên ổn mấy ngày, sau đó gả chồng, từ đây yên phận.”

Ngân Điệp khóc lớn nói: “Em không đi! Nếu gả quỷ nghèo em thà chết còn hơn!”

Hàm Phương hung hăng đánh nàng hai cái, tức giận nói: “Chính em đánh mất công việc tốt thế, giờ oán ai? Đây là nhà em còn có chút tiền bạc, nếu một cắc bạc không có, bán em làm thϊếp cho một ông già, em sẽ ra sao?”

Ngân Điệp nhào xuống giường, khóc lớn.

Lúc này Ngô mụ mụ vén mành vào, nhíu mày nói: “Sao còn chưa thu dọn? Đám mụ mụ cửa thứ hai đều sốt ruột chờ, lại muộn chút, sẽ khóa cửa viện đấy!”

Hàm Phương vội vàng cười làm lành, nói: “Đứa em này của cháu đúng là khiến người không bớt lo, mụ mụ đừng bực, lát nữa cháu tự mình đưa người ra, để người nhà nàng đón ở bên ngoài.”

Hàm Phương là người có thể diện bên Lâm Đông Lăng, Ngô mụ mụ dịu lại, nói: “Cũng không thể quá muộn.”

Hàm Phương cười nói: “Sao có thể.” Móc ra hai đồng bạc nói, “Để vài vị mụ mụ cửa thứ hai đợi lâu, để các bà ấy cầm ít tiền này đi mua rượu uống.”

Ngô mụ mụ liếc mắt nhìn Ngân Điệp, nói với Hàm Phương: “Cô em kia được nửa cô thì cũng không đến mức bị Đại gia đuổi.”

Hàm Phương liên tục nói vâng, tiễn Ngô mụ mụ đi, quay người tức giận nói với Ngân Điệp: “Còn khóc à? Mau dọn dẹp đồ vật, giờ chị đi nói với bà hầu Thái, để người nâng kiệu nhỏ đưa mày về!”

Ngân Điệp hết cách, đành phải dọn đồ vật vào một chiếc hòm. Hàm Phương dẫn nàng ra bên ngoài, vừa đến cửa thuỳ hoa, gã sai vặt Quế Viên ngăn lại: “Các chị đừng đi phía trước, lão gia đang mở yến tiệc, đều là khách nam, để người gặp thì không tốt.”

Còn chưa dứt lời, thấy hai gã sai vặt đỡ một nam tử say rượu từ trước cửa đi qua, có một công tử tuổi trẻ cao gầy đi theo phía sau. Ngân Điệp nhìn lại, thấy công tử trẻ kia mặc bộ quần áo tơ tằm màu xanh nhạt, bộ dáng hào hoa phong nhã, trông trắng bóc đoan chính, khuôn mặt hình chữ nhật, đôi mắt sáng ngời có thần. Người tới đúng là Hạ Vân, thì ra Hàn Quang Nghiệp uống nhiều rượu, hơi phát cuồng. Hạ Vân vội vàng chăm sóc, hỏi gã sai vặt Lâm gia muốn canh giải rượu trần bì, rót hết một chén, Hàn Quang Nghiệp lại há mồm muốn nôn, may mà quản gia ra nói: “Hôm nay trời đã tối, công tử quý phủ lại uống nhiều rượu, chi bằng nghỉ ngơi ở đây, bên ngoài có mấy phòng, hôm qua đã thu dọn để khách nghỉ lại, xin đừng từ chối.”

Hạ Vân cầu mà không được, vội vàng gật đầu đồng ý, tống cổ người trở về báo tin. Có gã sai vặt tiến lên đỡ Hàn Quang Nghiệp, đoàn người đi dãy nhà sau, đúng lúc gặp đám người Ngân Điệp ở cửa thuỳ hoa.