Chương 125: Ngựa vàng

Tào Lệ Hoàn là kẻ có thủ đoạn có tâm kế, biết thời thế, hiểu phong tình, còn có hàng trăm biện pháp khiến người vui mừng, Hàn Diệu Tổ thích mê, một khắc đều ném không ra, vứt con cọp mẹ nhà mình ra sau đầu. Tào Lệ Hoàn há mồm đòi hỏi vòng cổ vòng tay, đến y phục bốn mùa, thức ăn gà vịt thịt cá, thậm chí cả các loại thuốc bổ. Hàn Diệu Tổ yêu chiều nàng, tất nhiên đều đáp ứng hết. Tào Lệ Hoàn vì lấy lòng, lại đưa nha đầu Hủy Nhi cho Hàn Diệu Tổ thu dùng, hai chủ tớ cùng hầu hạ, chẳng bao lâu, Nhậm Vũ từ cái cai ngục thành thuế giam cửu phẩm, từ một kẻ không công danh thành có chức quan.

Nhưng tục ngữ nói “Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được”, không bao lâu có người nhìn thấy Tào Lệ Hoàn áo xống lỏng lẻo, gần như lộ nửa bộ ngực rời khỏi thư phòng của Hàn Diệu Tổ, bèn ngầm truyền khắp. Thổi đến tai mẹ Nhậm Vũ, bà lão tức giận đến ngã ngửa, muốn Nhậm Vũ bỏ vợ. Tào Lệ Hoàn cười lạnh nói: “Nếu không nhờ tôi, con trai bà vô duyên vô cớ được cái chức quan cửu phẩm chắc? Phải trách con trai bà không khảo được công danh ấy, bán cả vợ đi, mặt mày sáng sủa quá nhỉ? Giờ còn trợn mắt trừng trừng nói tôi!” Bà Nhậm nghe xong lời này, lại thấy Nhậm Vũ vâng vâng dạ dạ, tức giận đến nôn ra hai ngụm máu tươi, chưa đến một tháng đã qua đời. Từ đây Tào Lệ Hoàn càng không có người quản, nàng ôn tồn lấy lòng Hàn Diệu Tổ, về đến nhà liền quát mắng trượng phu, đánh chửi giống như nô tài, sau đó lại nhu tình mật ý dỗ dành vài câu. Nhậm Vũ vừa sợ vừa yêu Tào Lệ Hoàn, đành phải giả câm vờ điếc, nén giận qua ngày.

Lại nói Tào Lệ Hoàn trông thấy Hạ Vân thì âm thầm để ý, nhớ tới sự chỉnh tề của Hạ Vân, tuy không anh tuấn bằng Nhậm Vũ, lại có vẻ nho nhã thanh cao; tuy không uy quyền như Hàn Diệu Tổ nhưng bừng bừng tinh thần phấn chấn, sao lão già hom hem Hàn Diệu Tổ có thể bằng được. Cắn răng thầm hận: “Đáng giận đáng giận, sao ta không có phúc thế, chỉ có thể gả cho kẻ bất lực, chưa từng gặp được người vừa ý như thế! Hạ Vân khác biệt với người khác, tuổi còn trẻ đã khảo cử nhân, về sau sớm hay muộn sẽ thăng chức rất nhanh, Hàn Diệu Tổ lớn tuổi, ai biết làm quan đến khi nào, tuy hắn không tệ với ta, nhưng chung quy không phải kế lâu dài, chi bằng tìm mọi cách kết thiện duyên với tiểu Hạ tướng công, về sau ở trong nha môn cũng nhiều trông cậy vào...Có lẽ mai sau ta còn có thể dựa vào hắn!” Càng cân nhắc, trong lòng càng như bốc hỏa.

Từ đây luôn tìm cơ hội đến gần Hạ Vân nói chuyện phiếm, hỏi han ân cần. Lại thổi gió bên gối Hàn Diệu Tổ, làm hắn coi trọng Hạ Vân, liên tiếp công đạo Hạ Vân làm vài việc lộ mặt, thưởng không ít bạc. Tào Lệ Hoàn đến chỗ Hạ Vân khoe thành tích: “Nô yêu quý tài hoa của Hạ tướng công, viết chữ đẹp, lại có học vấn như vậy, tại huyện nha này là nhân tài không được trọng dụng, may mà nhiều ít có thể nói vài câu với Huyện lão gia, bèn khen chỗ tốt của Hạ tướng công, bây giờ thì người có tài đã được trọng dụng phải không nào?”

Hạ Vân cảm thấy Tào Lệ Hoàn là Bá Nhạc suy nghĩ vì hắn, ban đầu còn xa cách nàng, lúc sau dần quen thuộc.

Sau khi hiểu biết chút, Tào Lệ Hoàn mặt mày đưa tình, thỉnh thoảng ve vãn đánh yêu vài câu: “Tiểu Hạ tướng công còn chưa cưới vợ à? Ban đêm một mình khó ngủ, nghĩ ai đâu?”

Hạ Vân nói: “Buổi tối chỉ đóng cửa đọc sách thôi.”

Tào Lệ Hoàn cười nói: “Nha. Chỉ đọc sách sao có thể được, cũng phải có lúc thả lỏng chứ?” Nói xong chậm rãi kề tại trên cửa, chân dẫm lên ngạch cửa, kéo cao quần, giày thêu đỏ tươi hơi lộ ra.

Hạ Vân nhất thời hiểu ra, trong lòng thấy Tào Lệ Hoàn làm người trơ trẽn, rồi lại không muốn đắc tội nàng, cúi đầu giả vờ không biết. Trong lòng lại có vài phần đắc ý, tự thấy phong lưu phóng khoáng, dung mạo so Phan An, nơi chốn đào hoa.

Tào Lệ Hoàn nhân ở trong nha môn cũng không dám nán lâu ở chỗ Hạ Vân, thấy hắn không thèm nhìn, lại nói ít chuyện vớ vẩn, sau đó cáo từ, nghĩ thầm: “Thời gian còn dài, là chuột đều thích ăn bánh, còn sợ không bắt được con chim non ngươi chắc?”

Không nói đến việc Tào Lệ Hoàn tìm cơ hội quyến rũ thế nào, lại nói Lâm Cẩm Lâu ở kinh thành luồn cúi hơn nửa năm, rốt cuộc trở về Kim Lăng, chứng thực tin tức Lâm Trường Chính thăng nhiệm Tổng đốc Sơn Tây, trên dưới Lâm gia đều vui mừng. Quan viên lớn nhỏ ở Kim Lăng nghe tin lập tức hành động. Lâm Trường Chính sẽ xuất sĩ sau khi hết tang kỳ, thăng nhiệm quan to nhất phẩm, nắm thực quyền một phương, Lâm gia đây là muốn chấn hưng gia tộc. Vì thế người đến trình thiệp đưa lễ nối liền không dứt. Đặc biệt bên ngoài còn đồn đại, nói Lâm Cẩm Lâu hòa li Triệu thị, đám người động tâm tư muốn kết thân xếp dài một con phố.

Sau khi Lâm Cẩm Lâu về nhà, trước tiên đi trong quân kiểm tra mấy ngày, lại mất hai ngày xử lý việc vặt, lúc này mới trộm nửa ngày nhàn, lười nhác ngủ trên giường một lúc, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy khát khô, bèn đứng dậy gọi trà.

Màn giường xốc lên, một cô gái trang điểm đậm bưng một chén trà đưa tới trước mặt hắn, Lâm Cẩm Lâu uống một ngụm, ngẩng đầu lên, thấy Hoạ Mi bưng trà thì hơi nhíu mày. Nơi này là phòng ngủ của chủ nhân Tri Xuân Quán, một di nương như Họa Mi không nên tùy ý ra vào.

Họa Mi thông minh kiểu gì, thấy Lâm Cẩm Lâu lộ vẻ không vui là hiểu ngay, lập tức nói: “Là phu nhân bảo thϊếp trông giữ chỗ này, nói Đại gia đã nhiều ngày bận như con quay, còn không biết muốn ngủ tới khi nào, lúc tỉnh lại, cần có người hầu hạ...” Liếc mắt nhìn Lâm Cẩm Lâu, sau đó nói nhỏ, “Trước đây người hầu hạ ở phòng này...phần lớn là người nhà mẹ đẻ vị kia, cho nên...”

Lâm Cẩm Lâu lập tức nói: “Ta hiểu rồi.” Xốc chăn mỏng muốn xuống giường.

Họa Mi vội vàng cúi người xách giày cho hắn, lại cầm xiêm y trên lò sưởi tới hầu hạ Lâm Cẩm Lâu mặc vào, chờ mặc xong lại hỏi: “Đại gia muốn ăn chút gì không? Phòng bếp nhỏ vừa làm mấy món ngon mà Đại gia quen ăn, có muốn dùng một ít không?” Thấy Lâm Cẩm Lâu khẽ gật đầu, sai người đi lấy.

Lâm Cẩm Lâu xoay cổ, sớm có nha đầu lanh lợi tay chân lanh lẹ bưng một chung canh tới, Lâm Cẩm Lâu uống một ngụm, nghe thấy đằng trước mơ hồ truyền đến tiếng đàn sáo, nên hỏi: “Đằng trước làm gì mà náo nhiệt như vậy.”

Họa Mi nói: “Có mấy học sinh và cấp dưới của Đại lão gia tới chúc mừng, lão gia giữ lại ăn cơm chiều.”

Lâm Cẩm Lâu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy trời đã tối, hắn uống hết bát canh, cầm đũa kẹp điểm tâm, bỗng nhiên dừng tay, gọi nha hoàn vừa bưng nước canh vào, nói: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Nha hoàn này đúng là Ngân Điệp. Hôm nay nhân Lâm Cẩm Lâu ở nhà, nàng ta trang điểm, thay một bộ quần áo màu hồng cánh sen mới tinh, đồ mặc trên người đều là đồ tốt dưới đáy hòm, mỗi bàn tay đều có ba cặp vòng tay, son phấn đều trộm dùng của Họa Mi, nàng vốn xinh xắn, trang điểm như vậy càng thêm vài phần tư sắc.

Hiện giờ Lâm Cẩm Lâu gọi nàng lại, Ngân Điệp mừng đến cả người phát run, dừng chân, quay người, vừa định cười xinh đẹp với Lâm Cẩm Lâu, thấy Lâm Cẩm Lâu sa sầm mặt tiến lên, túm chuỗi ngọc ngựa vàng treo ở cạp váy nàng, hỏi: “Đồ này ngươi lấy từ đâu?”

Ngân Điệp giật mình.

Lúc trước Hương Lan bị Triệu Nguyệt Thiền đuổi đi, quá mức vội vàng, không kịp thu dọn rất nhiều đồ vật, Ngân Điệp trộm ôm cái rương của Hương Lan, lấy hết chỗ y phục và trang sức bên trong, thấy đáy hòm còn một cái túi tiền lụa đỏ, trong đó có một chuỗi ngọc tua ngựa vàng, rất tinh xảo đẹp đẽ không gì sánh được. Ngân Điệp trợn tròn mắt nhìn, vội cất dây đeo ngựa vàng này vào túi áo. Nàng từ khi lấy đi nàng chưa dùng, hôm nay là lần đầu đeo trên cạp váy, bị Lâm Cẩm Lâu nhìn thấy rồi hỏi.

Dây đeo ngựa vàng này có chút lai lịch, là đồ hiếm lạ đem về từ một con thuyền đi biển, có người kết hợp với dây lụa tươi sáng và các loại ngọc thạch quý báu, tặng Lâm Cẩm Lâu. Lâm Cẩm Lâu cũng cảm thấy con ngựa vàng ròng này tinh xảo, thưởng thức một phen rồi đeo trên eo. Ngày nọ Hương Lan hầu hạ hắn, hắn có ý với nha đầu kia, thưởng nàng con ngựa vàng này. Hiện giờ thứ này lại trên người nha đầu khác, gương mặt Lâm Cẩm Lâu sa sầm lại.

Ngân Điệp thông minh, lập tức phát hiện ngựa vàng này có vấn đề, thêm chi có tật giật mình, lại sợ hãi uy phong của Lâm Cẩm Lâu, đảo mắt, ngập ngừng nói: “Đây là...đây là...”

Lâm Cẩm Lâu đá vào bụng Ngân Điệp, nói: “Là cái gì? Gia hỏi ngươi thứ đồ này từ chỗ nào?”

Ngân Điệp “Ai” một tiếng ngã xuống đất, vội vàng quỳ bò, đau đến sắc mặt trắng bệch, nghĩ bụng: “Không tốt, nếu nói lấy trộm từ chỗ Hương Lan, nhất định đại họa, dù sao Triệu Nguyệt Thiền đi rồi, không bằng đổ việc này cho nàng ta.” Lập tức nói: “Đại gia minh giám, đồ này là trước đây mợ Cả cho thưởng nô tì...”

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh: “Cô ta thưởng ngươi? Cô ta là hạng người vắt cổ chày ra nước, đối xử với cẩu nô ngươi không tồi nhỉ, lúc trước cô ta từ Lâm gia cút đi sao không mang theo ngươi?”

Câu này khiến lông tơ Ngân Điệp dựng ngược lên, liên tục khấu đầu nói: “Nô tỳ sai rồi, Đại gia tha nô tỳ!”

Lâm Cẩm Lâu không nhìn nàng ta, phân phó: “Sáng mai gọi người môi giới tới, bán người cho ta.”

Họa Mi vội đáp: “Vâng.”

Ngân Điệp sợ hãi, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, dập đầu “Cộp cộp” nói: “Đại gia tha nô tì đi! Đại gia tha cho nô tì! Dây đeo kia không phải mợ Cả thưởng, là sau khi Hương Lan đi, nô tỳ lấy trong rương nàng ta, nô tỳ mù tâm, cũng không dám nữa, cũng không dám nữa...”

Lâm Cẩm Lâu hét lớn: “Còn không lôi nàng đi!”

Hai bà hầu tới bịt kín miệng Ngân Điệp, mang xuống.

Họa Mi giật giật miệng, nghĩ thầm: “Ngân Điệp thật ngu xuẩn, thà rằng nói trộm thứ này, lại đi nói Triệu Nguyệt Thiền thưởng, nàng ta không biết vị gia này chán ghét vị kia sao?” Trên mặt lại bình tĩnh, không chịu nhiều lời một câu, chỉ cẩn thận hầu hạ Lâm Cẩm Lâu dùng cơm.

Lâm Cẩm Lâu nắm chiếc dây đeo ngựa vàng kia nhìn nhìn, lại nhớ tới Hương Lan, hắn đi hơn nửa năm, nắm tin rất nhanh, biết Tống Kha khảo trúng tiến sĩ, đính thân với con gái của Hiện quốc công, bỏ xuống Hương Lan, cùng một nhà già trẻ vào kinh thành.