Chương 124: Lừa gạt

Lại nói ngày này, Hạ Vân từ nha môn trở về nhà, vào sân nhìn thấy cô Ba ngồi giặt đồ trong sân, đi qua cười nói: “Hôm nay Huyện thái gia phát chút tiền thưởng, anh thấy trên phố có bán hoa, bèn mua cho em và em Tư một bông, mau cất đi, đừng để các chị dâu nhìn thấy.” Lấy một đóa hoa lụa từ tay áo đưa qua.

Cô Ba lẩm bẩm lầm bầm nói: “Hoa này của anh Ba có gì chứ, Trần Hương Lan cho em cành hoa kia đẹp hơn biết bao lần, lại bị tiện nhân kia đoạt đi!”

Hạ Vân nghe được ba chữ “Trần Hương Lan” thì ngẩn ra, vội vàng hỏi ngay: “Trần Hương Lan? Trần Hương Lan nào?”

Cô Ba nói: “Là con gái của Trần Vạn Toàn. Vài ngày trước, em, mẹ và chị dâu Hai đi Trần gia, nhà ấy xa hoa lắm, em thấy cái chai đựng dấm đều là mã não. Trần Hương Lan cho em một cành hoa, về nhà lại bị chị dâu Hai cầm đi. Chị dâu Hai còn nói Trần gia mời nhà ta đi là muốn gả con gái cho anh, nhưng sau đó mẹ lại đi hai lần, Trần gia còn chẳng mở cửa, chị dâu Hai nói chuyện này sợ là không thành.”

Hạ Vân nóng nảy, hắn rõ tính tình Kim thị nhất, nông cạn vô tri lại thích chiếm tiện nghi, tới Trần gia sao có thể lọt vào mắt người ta? Chả trách hai ngày này Trần Vạn Toàn nhìn thấy hắn thì lãnh đạm, không thân thiết giống trước kia, thì ra có chuyện như vậy! Hạ Vân liên tục giẫm chân nói: “Mọi người đi Trần gia sao không nói với anh?” Thấy cô Ba lộn xộn nói không rõ, lập tức đi sương phòng tìm chị dâu Hai.

Chị dâu Hai đang thêu thùa may vá trong phòng, thấy Hạ Vân mắt mở trừng trừng xông tới thì hoảng sợ, vội bỏ kim chỉ xuống, cười hỏi: “Sao chú Ba lại tới?”

Hạ Vân liên thanh hỏi: “Mẹ, chị và em Ba đến Trần gia khi nào? Đều nói những gì? Em vừa nghe em Ba nói mẹ lại đi Trần gia hai lần, nhà người ta không mở cửa là thế nào?”

Chị dâu Hai đảo mắt, cười nói: “Thì ra là việc này, chị còn tưởng cái gì. Vài ngày trước, Trần gia mời chúng ta đi một chuyến. Bọn họ dọn nhà mới, muốn mời hàng xóm cũ qua chơi. Mấy ngày đó, chú ngủ ở nha môn, không về nhà, nên không nói với chú.” Vỗ vỗ giường đất, ý bảo Hạ Vân ngồi xuống, chống tay xuống bàn trên giường đất, nghiêng người về trước, dùng quạt hương bồ che miệng nhỏ giọng cười nói, “Chị nói chú Ba này, nói thật với chị xem nào. Chú...có ý với con gái nhà họ Trần phải không?”

Hạ Vân đỏ mặt, gục đầu xuống không nói lời nào.

Chị dâu Hai cười ha ha, phe phẩy quạt hương bồ nói: “Chị thấy mỗi ngày chú cần mẫn chạy qua hiệu cầm đồ chỗ Trần Vạn Toàn làm, miệng thì nói là muốn nhìn xem có đồ gì hiếm lạ mua trở về hiếu kính quan trên, kỳ thật là nhớ thương con gái nhà người ta chứ gì!”

Mặt Hạ Vân càng thêm đỏ, đứng lên cúi thấp người làm ấp với chị dâu Hai, nói: “Chị quả là Gia Cát tái thế. Nhờ chị giúp em việc này.”

Chị dâu Hai cười ha ha nói: “Đều là người một nhà, hà tất nói khách khí như vậy...” Sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, cau mày nói, “Việc này chỉ sợ không dễ làm đâu.”

Hạ Vân vội vàng ngồi xuống, hỏi: “Chỉ giáo cho?”

Chị dâu Hai nói: “Chị đã nhìn ra chú có ý với con gái nhà họ Trần từ lâu, lần trước tới Trần gia cũng giúp chú thăm dò ý tứ họ. Nhưng thật không dám giấu giếm, chú cũng biết tính mẹ rồi đấy, đắc tội mẹ con Trần gia rồi, chị ở giữa cũng cố hoà giải, nên người ta mới hồi tâm chuyển ý một chút. Nhưng Trần gia giàu có như vậy, Hương Lan lại xinh đẹp như thế, tầm mắt cũng cao lắm, mấy ngày nay chị cũng dốc hết nhiệt huyết giúp chú mưu tính.” Thở ngắn than dài xoa huyệt Thái Dương, “Thật là sống sờ sờ mệt gầy một vòng.” Mở mắt ti hí nhìn Hạ Vân.

Hạ Vân tuy hơi cổ hủ, nhưng rất giỏi xem mặt đoán ý, lập tức lấy ra nửa xuyến đồng tiền trong tay áo đưa qua, cười nói: “Vất vả chị hao tâm tổn trí, chị cầm chút tiền này đi mua ít thức ăn để bổ sức. Nếu việc này có thể thành công, em tất có hậu tạ.”

Chị dâu Hai cười híp cả mắt, lại không nhận tiền, nhìn Hạ Vân đặt nửa xuyến kia trên bàn giường đất, cuộn chân rồi nói: “Việc này của chú chị có bảy, tám phần nắm chắc.” Thấy vẻ mặt Hạ Vân tha thiết, nghĩ thầm: “Không quan tâm việc này thế nào, ta phải lừa mấy lượng bạc của chú trước.” Ba hoa chích choè nói: “Tuy vợ chồng Trần gia tầm mắt cao, nhưng chị thấy Hương Lan có vẻ đồng ý. Vợ chồng Trần gia coi nàng như tròng mắt, nàng mà đồng ý, việc này không thành cũng thành.”

Hạ Vân đứng lên, vui mừng nói: “Thật sao?”

Chị dâu Hai cười ha hả, nói: “Tất nhiên, chị còn một tin tức tốt nữa, nếu nói cho chú, chú nên cảm tạ chị thế nào?”

Hạ Vân mừng đến vò đầu bứt tai, cảm thấy có ngàn vạn con côn trùng nhỏ bò trong lòng, lại lấy trong ngực một đồng bạc, đẩy qua, nói: “Chút tâm ý này, chị cầm may bộ y phục mới cho cháu gái.”

Chị dâu Hai cười nói: “Chú khôn ngoan đấy. Ngày ấy Hương Lan hỏi chị ít chuyện của chú, còn khen chú tuấn tú lịch sự, cuối cùng trước khi đi, còn đưa cho chị một cành hoa, lặng lẽ dặn dò bảo chị mang cho chú đấy! Mấy ngày nay chị bận đến choáng cả đầu, thế nhưng đã quên.” Đứng dậy, lấy trong chiếc rương đầu giường ra một cành hoa đưa qua.

Hạ Vân là người thông minh, thấy hoa kia liền nói: “Vừa rồi ở trong sân, em Ba nói Hương Lan đưa em ấy một cành hoa, sau đó chị cầm đi, chính là đóa này?”

Chị dâu Hai thầm hận cô Ba lắm mồm, đảo mắt nói: “Tất nhiên là đóa này, Hương Lan vừa cho chị đã bị con bé chết tiệt kia đoạt đi, khăng khăng nói là Hương Lan đưa nó, chị dỗ nửa ngày mới lấy về được, chú đừng để nó nhìn thấy.”

Nàng nói vậy, Hạ Vân cũng tin, chỉ giơ cành hoa kia rồi ngây ra, nghĩ thầm: “Hương Lan đã tặng ta tín vật đính ước, hiển nhiên...hiển nhiên có tình ý với ta, ta đúng là đáng chết, thế nhưng không nhìn ra tình cảm của nàng! Hiện giờ tất nhiên không thể phụ tình thâm ý trọng của giai nhân.”

Chị dâu Hai ho nhẹ vài tiếng nói: “Chỉ là hiện giờ bố mẹ nhà người ta không ưng ý việc này, chị còn phải tới nhà đó mấy lần...”

Hạ Vân nghĩ thầm: “Mẹ là người hồ đồ, không trông cậy vào được, chỉ có chị dâu Hai thông minh linh hoạt, việc này có thể thành hay không đều trông cậy vào chị ấy bày mưu tính kế.” Khẽ cắn môi, lập tức lấy ra một lượng bạc trong ngực, đưa lên nói: “Chị là nữ trung hào kiệt, việc này còn muốn dựa vào chị, chị chạy mỏi chân vì chuyện của em, bạc này là để chị cầm đi làm giày.”

Chị dâu Hai cảm thấy ép đủ nước rồi, biết nghe lời phải nhận lấy bạc, mỉm cười nói: “Cũng chưa chắc việc của chú có thể thành, chung quy chị tận tâm tận lực thôi.”

Hạ Vân luôn mãi cảm tạ. Từ đó luôn cho rằng Hương Lan có ý với hắn, mỗi khi nhìn hoa kia thì đều ngây người, nghĩ dung nhan xinh đẹp, da như băng xương như ngọc của Hương Lan, thì tâm hồn rung động, chỉ hận không thể gặp gỡ giai nhân. Tạm thời không nhắc tới.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Vân lại đi nha môn điểm danh. Vừa đến cửa sau nha môn, thấy có một cỗ kiệu nhỏ lắc lư khiêng từ đối diện lại đây, Hạ Vân vội né tránh, cỗ kiệu kia vào nha môn, bỗng nhiên mành kiệu vén lên, lộ ra gương mặt phụ nữ, tầm hơn hai mươi tuổi, làn da tuyết trắng lại có chút tàn nhang, đôi mắt không lớn, mũi cao thẳng, không phải mỹ nhân nhưng cũng sạch sẽ, có chút ý nhị. Người kia mệnh kiệu phu dừng lại, cười với Hạ Vân nói: “Tiểu Hạ tướng công, tới sớm như vậy sao!”

Hạ Vân cúi đầu lên tiếng.

Người phụ nữ kia bỏ mành kiệu xuống, mệnh xa phu nâng cỗ kiệu đi.

Sau khi người kia đi xa, thủ vệ Trương nha dịch cười nói với Hạ Vân: “Hạ lại mục, cậu có quen biết người kia không?”

Hạ Vân nói: “Không phải nàng là cô vợ Tào thị của Nhậm thuế giam sao?”

Trương nha dịch thâm ý sâu sắc cười hắc hắc nói: “Người này nổi danh lắm, cậu vừa tới mà cũng biết nàng. Mọi người đều gọi nàng là ‘Tào nương tử’, nguyên là thân thích ăn bám gia tộc Lâm thị, kéo cờ hiệu Lâm gia nên chúng ta cũng coi trọng chút. Tào nương tử này cũng là người lợi hại, không biết sao tìm được phương pháp, móc nối được với Huyện thái gia, rõ ràng không xinh, thế mà chỉ dăm ba câu đã lấy mất hồn của Huyện thái gia, nhét con rùa đực nhà nàng làm thuế giam, đây chính là chức quan béo bở đấy, đúng là có thủ đoạn thật!”

Hạ Vân giật mình: “Lời này không thể nói bậy!”

Trương nha dịch chậc chậc nói: “Sao ta có thể nói bừa được? Cậu nghĩ mỗi ngày nàng tới sớm vậy để đưa cơm cho chồng chắc? Đánh rắm! Chờ điểm mão(1) nhất định bò túi ngủ của Huyện thái gia! Người trong nha môn đều như gương sáng, chồng nàng cũng biết rõ, dù sao nón xanh trên đầu không đè chết người, huống chi công việc của mình còn trông cậy vào cô vợ, đành buồn không lên tiếng đồng ý. Nghe nói buổi tối về nhà còn phải lấy nước rửa chân cho vợ, khiến mẹ hắn tức chết.” Lại vỗ vai Hạ Vân cười hì hì nói: “Ta thấy tám phần cô nàng này nhìn trúng cậu, cậu nhớ lưu ý, có lẽ buổi tối vội vàng làm việc trực đêm, sẽ tới gõ cửa phòng cậu không chừng!”

(1)Ngày xưa, lệ các quan làm việc từ giờ “Mão”, do trưởng quan điểm danh, gọi là “điểm mão”

Lời này khiến Hạ Vân đỏ bừng mặt, vội vã đi.

Người phụ nữ này đúng là Tào Lệ Hoàn. Thì ra Nhậm Vũ không phải người có thiên phú học tập, Nhậm gia tìm chỗ quen biết cho hắn chức cái ngục trong nha môn, có một lần Tào Lệ Hoàn tới đưa dù cho Nhậm Vũ, vừa vặn đυ.ng phải Tri huyện Hàn Diệu Tổ, Tào Lệ Hoàn gặp qua việc đời, không chân tay co cóng như nữ tử nhà bình thường, tự nhiên hào phóng hành lễ với hắn, nói chuyện ân cần, trên mặt cười ngọt ngào, khiến người thập phần hưởng thụ.

Hàn Diệu Tổ này đã hơn năm mươi tuổi, tuy ra vẻ đạo mạo, lại là hạng người háo sắc, chẳng qua nhà có sư tử Hà Đông nên không dám xằng bậy, nạp một cô thϊếp cũng chẳng qua làm cảnh. Hiện giờ thấy Tào Lệ Hoàn cao gầy đoan chính, ăn mặc không tầm thường, không giống nữ quyến của nhà bình thường, tuy rằng không phải mỹ nhân, nhưng lại có vẻ ý nhị, nên có chút động tâm, cũng bày ra vẻ mặt ôn hoà, ngầm lặng lẽ tống cổ một bà hầu đi hỏi thăm ý tứ của Tào Lệ Hoàn.

Từ khi Tào Lệ Hoàn gả cho Nhậm Vũ, tuy bất hòa với mẹ chồng và cô em chồng, nhưng cũng một lòng với chồng. Chỉ là nàng ở Lâm gia đã nhìn quen việc đời, hiện giờ sống cuộc đời chân tay co cóng, chồng lại là kẻ bất lực, quả thực kém Lâm gia như trời với đất, nàng ngàn hận vạn oán, không cam lòng làm kẻ dưới, thấy Hàn Diệu Tổ tống cổ bà hầu tới thì cảm thấy đây là thời cơ, muốn lắm nhưng còn làm ra vẻ vài lần, sau đó cùng Hàn Diệu Tổ thành chuyện tốt.