Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 123: Làm khách (ba)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hương Lan ngẩn ra, giả vờ không nghe thấy, chuyển sang nói chuyện với chị dâu Hai, cô Ba thấy Hương Lan không phản ứng thì sốt ruột, kéo tay áo Hương Lan nói: “Em nói những cây trâm của chị cũng đẹp!”

Hương Lan gật đầu nói: “Cảm ơn đã khen.”

Cô Ba nói: “Vậy sao chị không cho em một cây nhỉ?”

Chị dâu Hai duỗi tay đập cô Ba, mắng: “Ranh con chết tiệt này! Mang tai mang tiếng!”

Cô Ba ấm ức, há mồm làm bộ muốn khóc.

Hương Lan vội khuyên nhủ: “Thôi thôi, chị đừng mắng em ấy.”

Chị dâu Hai lại quở trách cô Ba vài câu, cười với Hương Lan rồi nói: “Con bé chết tiệt kia chưa hiểu việc đời, em đừng nóng giận...Ai, đáng thương nó tuổi nhỏ, đến cây trâm đồng cũng chưa được dùng bao giờ, cô em là người xa hoa, hay là đưa nó một cây đi?”

Hương Lan trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy mình sống hai đời mà lần đầu mới gặp người như vậy. Không đợi nàng nói gì, chị dâu Hai đã vội kéo cô Ba, nói: “Người ta muốn đưa cây trâm cho em kìa, còn không mau cảm ơn chị Trần.”

Cô Ba cũng không ấm ức, giòn tan nói: “Cảm ơn chị Trần!” Nói xong trông mong nhìn chằm chằm tóc Hương Lan.

Hương Lan không nói lời nào, chỉ hơi cười lạnh.

Chị dâu Hai sợ Hương Lan không cho, vội nói: “Em Trần là người thiện tâm lại giàu có, sẽ thương cô em không mang thứ tốt bao giờ phải không nào? Chẳng qua là cây trâm, em còn để ý vật nhỏ này à?”

Hương Lan cười lạnh nói: “Tôi chưa từng thấy trên đời có người xin đồ như vậy, tôi cũng không phải là người coi tiền như rác.” Nói xong, không thèm nhìn ai, đi thẳng đến chỗ Tiết thị cầm ấm thêm trà.

Cô Ba trừng mắt nói: “Nàng có ý gì? Em đã cảm tạ nàng rồi, có cho cây trâm không đấy?” Làm bộ muốn náo loạn.

Chị dâu Hai véo một cái, nói: “Của nợ quả báo này, mau câm miệng cho tao!”

Cô Ba vốn sợ uy của chị dâu Hai, không dám nói gì.

Lúc này Kim thị đã khen Hạ Vân từ đầu đến chân một hồi, nói: “Từ nhỏ đã có người đoán mệnh nói, Tiểu Tam Nhi nhà chúng ta là tinh tú trên trời hạ phàm, về sau nhất định có thể làm quan làm tể, còn nói ta là người có phúc, tương lai hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận. Hồi đầu ta còn không tin, hiện giờ mới biết mọi điều đều ứng nghiệm!”

Tiết thị chỉ thấy phiền lòng, mượn cớ làm Hương Lan đi thêm trà, ngắt lời nói: “Chị uống một chén trà lại nói tiếp.”

Kim thị không để ý tới, vẫn thao thao bất tuyệt: “Huyện thái gia cũng thưởng thức Tiểu Tam Nhi nhà chúng ta, nghe nói thằng bé còn chưa cưới vợ, hối hận đến muốn đâm tường. Nói sớm biết rằng có cử nhân tuấn tú lịch sự như vậy thì sẽ không định ra nhà chồng cho con gái nhà mình sớm như vậy. Chậc chậc, cần phải ta nói, dù con gái nhà Huyện thái gia chưa đính hôn, chưa chắc Tiểu Tam Nhi nhà ta có thể coi trọng đâu! Ngày nào cử nhân lão gia nhà chúng ta đậu tiến sĩ, đó chính là quan lớn, cho nên cưới vợ thì phải kiếm cô tài mạo song toàn, thứ hai trong nhà phải giàu có, nhà bình thường mà muốn làm con dâu Hạ gia chúng ta á, phi! Không có cửa đâu!”

Lời còn chưa dứt, chị dâu Hai vội vàng nói: “Đúng vậy, bình thường tất nhiên không thành! Cháu mặt dày nói câu này, cháu cảm thấy Lan tỷ nhi rất xứng đôi với Tiểu Tam Nhi nhà cháu, quả thực là trời đất tạo nên một đôi. Có phải không nha?”

Tiết thị vội cười nói: “Lan tỷ nhi nhà em cũng không dám trèo cao, về sau tìm một anh nông dân giàu có phúc hậu là được rồi. Tiểu Hạ tướng công tương lai tất nhiên thăng chức rất nhanh, như thế nào cũng nên trăm dặm mới tìm được một tìm cô vợ mới phải. Em thấy đừng nói là con gái của Huyện thái gia, không chừng còn có thể cưới được con gái của Hoàng Thượng ấy chứ.”

Kim thị nghe xong cả người thoải mái, che miệng cười ha ha, nói: “Em Tiết nói đúng lắm, tính tình con gái nhà em quá điêu ngoa, phải tìm người phúc hậu, tốt tình chút mới chịu được!”

Tiết thị và Hương Lan trao đổi ánh mắt, hai người đều quay mặt đi, coi như không nghe thấy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chị dâu Hai hơi nhíu mày, há miệng thở dốc, cũng chưa nói gì.

Ba người Hạ gia ăn cơm trưa ở Trần gia rồi mới về. Sau khi ra khỏi cửa nhà Trần gia, ba người chậm rãi trở về, chị dâu Hai nói: “Mẹ, hôm nay mẹ nhìn ra ý của Trần gia không?”

Kim thị ngẩn ra, hỏi: “Có ý gì kia?”

Chị dâu Hai nói: “Hương Lan nhà bọn họ năm nay sắp mười sáu, Tiểu Tam Nhi mười tám, mười chín, mẹ nói có thể có ý gì?”

Kim thị nhíu mày nói: “Không được! Tuyệt đối không được! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng! Con nhãi ranh kia xứng đáng miệng bị loét, quả thực là con hồ ly tinh lắm mồm, rồ dại, hận đến mức ta tưởng tát nó mấy cái!”

Chị dâu Hai cười nói: “Mẹ của con ơi, sao người luẩn quẩn trong lòng làm gì? Theo ý con, chúng ta còn ước gì Trần gia vui lòng đâu! Trần gia rộng rãi như vậy, dán cửa sổ đều dùng lụa ngũ sắc, một thớt ấy bằng giá của một bó vải mịn đấy, mẹ nhìn ăn mặc ở dùng của nhà ấy đều cao hơn hai, ba bậc so nhà chúng ta kìa. Trần Vạn Toàn lại biết xem đồ cổ, ai biết nhà hắn còn giấu bao nhiêu thứ tốt chứ! Trần gia lại không có con trai, thân thích trước kia chưa từng lui tới, ai cưới Hương Lan, sẽ có cả gia nghiệp, đúng không nào?”

Kim thị nghĩ đến bày biện phòng ở Trần gia thì tim đập thình thịch, nhưng nghĩ lại, lắc đầu nói: “Tiểu Tam Nhi hiện giờ là cử nhân, sao không tìm được cô vợ nhà giàu chứ? Hôm kia còn có bà mối nói với ta về con gái chưởng quầy cửa hàng điểm tâm kìa!”

Chị dâu Hai lại nói: “Mẹ có điều không biết, Trần Hương Lan này có một chỗ tốt hạng nhất. Nàng biết vẽ tranh, hiện giờ một bức tranh giá trị mấy chục lượng bạc đấy! Ai cưới nàng, chính là ôm gà mái già biết đẻ trứng vàng, mẹ phải tính thêm chuyện này nữa.”

Kim thị kinh ngạc: “Mấy chục lượng bạc? Thật hay giả?”

Chị dâu Hai nói: “Người ta đều nói như vậy, nhưng nàng ta nói không vẽ, con thấy tám phần chính là nàng.”

Kim thị vừa ao ước vừa ghen ghét, líu lưỡi nói: “Ai da, mấy chục lượng bạc đấy, quả thực là phát tài, chả trách Trần gia rộng rãi thế!”

Chị dâu Hai nói: “Đúng thế, Tiểu Tam Nhi mệt chết mệt sống ở nha môn mới được ba bốn lượng bạc, bì thế nào được? Mấy ngày nay mẹ cũng thu xếp việc hôn nhân cho Tiểu Tam Nhi rồi đấy, nhà khá giả ngại chúng ta nghèo, nhà kém hơn thì chúng ta lại coi thường, có mấy nhà trung bình thì Tiểu Tam Nhi lại chê con gái nhà người ta béo, rồi chê xấu, không hợp ý cô nào. Con thấy chú ấy vây quanh Trần Vạn Toàn nên lặng lẽ hỏi ý, chú ấy ấp úng, giống như vừa ý con gái nhà người ta đấy.”

Kim thị nhíu mày nói: “Chỉ là tính tình cô này...”

Chị dâu Hai cười nhạo: “Tương lai gả vào, mẹ chồng xoa tròn bóp dẹt kiểu gì chả được. Nếu là con thì sẽ cung phụng cô vợ phát tài này, nàng vẽ một bức tranh là đủ cả nhà chúng ta ăn uống một năm!” Trong lòng nghĩ thầm: “Con gái Trần gia là đứa hào phóng, hoa đẹp như vậy, nói cho liền cho, hôm nay con ranh Tam tỷ nhi chết tiệt quá nóng nảy nên mới lật mặt, nếu về sau dỗ dành, không chừng có thể moi ra bao nhiêu thứ tốt.”

Kim thị càng nghĩ càng động tâm, dừng chân, quay người về, chị dâu Hai Hạ vội vàng giữ chặt nói: “Ai ai, mẹ, mẹ định đi chỗ nào?”

Kim thị nói: “Ta chạy lại nói chuyện này với nhà Trần Vạn Toàn.”

Chị dâu Hai thở dài nói: “Chờ hai ngày nữa đã, hôm nay mẹ nói chuyện đắc tội người ta, giờ người ta đáp ứng mới là lạ.”

Kim thị tức giận nói: “Nhà chúng ta mà đồng ý, phúc tổ Trần gia mấy đời, dựa vào cái gì không đồng ý!” Lại oán trách chị dâu Hai: “Sao con không nói chỗ tốt của Trần gia với ta sớm hơn?”

Chị dâu Hai trợn trắng mắt, nghĩ thầm: “Ta cũng không biết bà già bà đắc ý là giật lên thế, vừa đến đã đắc tội người ta!” Trên mặt cười làm lành nói: “Do con nghĩ không chu toàn.”

Kim thị lẩm nhẩm lầm nhầm: “Còn phải hỏi thăm xem thế nào, nếu nàng vẽ tranh kiếm nhiều bạc thật, cũng đành phải để Tiểu Tam Nhi ấm ức, tương lai nạp thêm mấy cô nữa cho nó.”

Chị dâu Hai đồng ý, trong lòng thì không cho là đúng. Đến cửa nhà, Kim thị vào nhà, chị dâu Hai quay đầu nhìn lại, thấy cô Ba đang đứng soi mình xuống lu nước trong sân đằng trước, cắm hoa kia õng ẹo tạo dáng. Chị dâu Hai qua đó, tức khắc rút đóa hoa trên đầu cô Ba xuống.

Cô Ba ngẩn ra, vội đoạt, reo lên: “Hoa của em! Hoa của em!”

Chị dâu Hai nhíu mày trừng mắt, chống nạnh nói: “Gì mà hoa của mày? Thứ tốt như vậy cho mày cũng chỉ đạp hư thôi, tao cầm hộ mày!”

Cô Ba Hạ nhếch miệng sắp khóc, chị dâu Hai véo mặt nàng nói: “Khóc, khóc! Chỉ biết khóc! Dám khóc ra tiếng sẽ cho mày biết tay!”

Chị dâu Hai chăm cô Ba từ nhỏ, từ nhỏ không thiếu bị đánh bị mắng, chị dâu Hai lại biết ăn nói, được Kim thị thích, có khi cô Ba đi cáo trạng, sau đó chị dâu Hai có rất nhiều thủ đoạn trị nàng. Cô Ba sợ đến muốn mệnh, cũng không dám khóc nháo nữa, đành phải chịu đựng ấm ức trở về khóc.

Chị dâu Hai thấy cô Ba ngoan ngoãn vào phòng, mới thở phào một hơi, đến lu nước, cắm hoa kia trên búi tóc, soi phải soi trái, thấy rất xinh đẹp, hừ ca về phòng.

Buổi chiều Trần Vạn Toàn về nhà, Tiết thị kể chuyện hôm nay từ đầu tới đuôi, cau mày nói: “Cái nhà này toàn là loại gì thế? Tôi thấy cả nhà thím Hai kia còn bớt lo hơn Hạ gia, ông dám đính hôn Lan tỷ nhi với nhà như vậy, tôi lập tức thắt cổ cắt cổ sạch sẽ!”

Trần Vạn Toàn vốn là người ham lợi, nghe nói hiện giờ Hạ gia vẫn túng quẫn, Hạ Vân thi đậu cử nhân làm quan nhưng chẳng có mấy chỗ tốt, nhíu mày nói: “Tôi thấy tiểu Hạ tướng công là người rất tốt, ai ngờ cả nhà bọn họ là đức hạnh này? Thôi, không thành thì không thành, chúng ta xem những nhà khác là được.”

Hai ngày sau, Kim thị lại qua Trần gia, lúc này mềm mỏng, cười suốt, khen chỗ tốt của Hương Lan không ngớt, Tiết thị cũng chỉ gật đầu đáp lời, cũng không nhiệt tình tiếp lời. Lúc sau Kim thị lại đến, vô luận gọi cửa thế nào, Trần gia đều không trả lời. Kim thị thầm hận, tưởng bỏ qua lại luyến tiếc, lại thương lượng với chị dâu Hai, tính toán nhờ một bà mối quen biết đi nói chuyện.

Kế này còn chưa thành, lại phát sinh một sự tình.
« Chương TrướcChương Tiếp »