Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 121: Làm khách

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hương Lan từ Tống gia ra ngoài, như linh hồn du đãng về nhà, đóng cửa sương phòng lại, ngồi im thật lâu, chỉ nhìn chằm chằm chiếc vòng trên tay Tống Kha từng đưa nàng, ngồi mãi đến lúc sương chiều xuống, mới đứng dậy, dùng sức tháo vòng tay kia ra, lại lục tung đồ, dọn hết đồ vật Tống Kha đưa nàng vào tráp, khóa lại rồi nhét dưới giường, nàng giống như người không có việc gì, mở cửa ra ngoài giúp Tiết thị thu xếp đồ ăn.

Bảy, tám ngày sau, Trần Vạn Toàn từ cửa hàng về nhà, mang về tin tức Tống Kha và Trịnh Tĩnh Nhàn đính hôn, vợ chồng Trần thị nhìn trộm Hương Lan, lại thấy Hương Lan vẫn cười cười, gắp đồ ăn cho bọn họ, giống như không nghe thấy. Mấy ngày sau, Tống Kha bán hết sản nghiệp, cả nhà già trẻ vào kinh. Ngày đó, quan viên hương thân có thể diện ở Kim Lăng đều đưa tiễn ở đình Thập Lí, Trần Vạn Toàn tất nhiên cũng đi tiễn, trở về nói ngoa tình cảnh to lớn khí phái, lại lấy một bức thư đưa cho Hương Lan, nói là gã sai vặt Tống Kha trộm đưa cho hắn, để hắn chuyển giao.

Hương Lan về phòng mở thư, trên giấy viết hai chữ “Trân trọng”. Lòng nàng đột nhiên đau đớn không thể chịu nổi, bi thương đè nén nhiều ngày bởi vì hai chữ này thu không được, nước mắt như mưa rơi. Tống Kha là ràng buộc kiếp trước của nàng, cũng là ánh sáng trong lòng nàng, mỗi khi nghĩ đến chàng, Hương Lan cảm thấy dù kiếp này nhiều nhấp nhô nhưng lại có thể gặp lại, ông trời cuối cùng không tệ với nàng, chỉ là hiện giờ Tống Kha thật sự đi rồi, về sau sẽ kết hôn sinh con cùng người khác, từ đây Tiêu lang là người qua đường, bọn họ chỉ có thể lẫn nhau nói trân trọng trong lòng, cách xa nhau chân trời góc biển.

Trong phòng, Hương Lan khóc đến tan nát cõi lòng, vợ chồng Trần thị đứng ở cửa vểnh tai nghe tiếng động trong phòng. Trần Vạn Toàn xoa tay, vội la lên: “Con nó vốn dĩ yếu ớt, khóc nhiều bị bệnh thì biết làm thế nào? Bà mau vào khuyên nhủ đi.”

Tiết thị mặt ủ mày ê nói: “Lan tỷ nhi từng lén nói với tôi, nói Tống Đại gia kia thật lòng muốn tam môi lục sính cưới nó làm vợ, tôi cũng nửa tin nửa ngờ, cảm thấy không có khả năng, việc này quả nhiên thất bại. Mấy ngày trước, còn thấy không sao, sao hôm nay nhìn thư kia lại khóc lóc thảm thiết đến vậy.”

Trần Vạn Toàn trừng mắt mắng: “Bà biết cái gì! Nó ở đằng kia si tâm vọng tưởng, bà cũng không khuyên bảo, còn đi nằm mơ theo! Tống Đại gia là nhân vật nào, hai bảng tiến sĩ, quan gia Hàn Lâm Viện, có thể nhìn trúng Hương Lan chắc? Không thấy người ta đính hôn với tiểu thư Hiện quốc công sao? Con nó khóc thành như vậy, nó có gì không hay, tôi không để yên cho bà!”

Tiết thị nhíu mày nói: “Ông mắng tôi làm gì? Lan tỷ nhi là đứa mười con trâu không kéo lại được, tôi khuyên được chắc?”

Trần Vạn Toàn thở dài, ngồi xổm trên đất, lấy sợi thuốc từ đai lưng ra hít vài hơi, rầu rĩ nói: “Chúng ta là dân thường, sao trèo cao được gia đình giàu có, chi bằng giữ khuôn phép sống cuộc đời của mình.”

Tiết thị nói: “Đây cũng là suy nghĩ của tôi. Lan tỷ nhi tuổi tác cũng lớn, chọn một nhà tốt cho nó, có chuyện vui này, chuyện Tống Đại gia cũng đi qua thôi.”

Trần Vạn Toàn nói: “Lúc trước tôi cảm thấy làm thϊếp cho Lâm Đại gia cực tốt, nhưng Lan tỷ nhi không vui. Lâm gia cũng có mấy cô thϊếp lợi hại, Lan tỷ nhi vào đó cũng bị khinh bỉ, Lâm Đại gia ở kinh thành vẫn chưa về, còn không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, chi bằng gả gần phố láng giềng, chúng ta chỉ có một cô con gái, về sau đau đầu nhức óc, trước giường cũng có người hầu hạ.” Đứng lên nói: “Tôi nghĩ đến một người...bà thấy tiểu Hạ tướng công thế nào?”

Tiết thị nhướng mày nói: “Hạ Vân ư?”

Trần Vạn Toàn nói: “Chính cậu ta. Tiểu Hạ tướng công hiện giờ là cử nhân, tuy không thi đậu tiến sĩ, nhưng hôm nay được Bộ đại nhân coi trọng, làm lại mục (1) trong nha môn đấy, tốt xấu cũng là sai dịch quan phủ. Tôi thấy cậu ta tài học cao, phẩm hạnh cũng tốt, là người đáng tin cậy. Mấy ngày nay cậu ta toàn chạy qua nhà chúng ta, có ý với Lan tỷ nhi đấy, còn từng tống cổ người tới thăm ý của tôi. Người như vậy nếu không mau đính hôn, nhỡ bị người đoạt trước thì hối hận không kịp.”

(1)Chức quan văn xử lý công văn, làm tạp dịch trong nha môn

Tiết thị nói: “Tiểu Hạ tướng công đúng là người tốt, chỉ là có một việc không quá hợp ý, trong nhà nghèo chút, cậu ta còn có hai anh trai, một chị gái, hai cô em và ba em trai, đều rỗng túi, cha mẹ và đám chị dâu nhà cậu ta không dễ sống chung, chỉ sợ Lan tỷ nhi gả qua đó chịu khổ.”

Trần Vạn Toàn khoát tay nói: “Không có tiền thì tính gì? Cậu ta là quan gia, còn sợ về sau không có cơm ngon rượu say sao? Con gái nhà nào chẳng phải hầu hạ cha mẹ chồng, ở chung với đám chị em dâu, người khác có thể làm được, sao Lan tỷ nhi lại không làm được?”

Tiết thị vẫn lo lắng nói: “Việc này không biết Lan tỷ nhi đồng ý không...”

Trần Vạn Toàn trợn tròn mắt cao giọng nói: “Bà còn quản nó vui hay không vui! Nó vui Tống đại gia, người ta vừa lòng nó à! Việc này không thể theo tính nó được, nó đều mười sáu, chẳng lẽ còn ở trong nhà thành thù sao! Trước nay đều là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nhìn thấy tốt thì đính ước, tôi còn có thể hại nó chắc!” Vung tay vào phòng.

Hương Lan khóc mệt mỏi thì nằm trên giường ngủ say. Ngày hôm sau từ trong phòng ra ngoài, tinh thần sảng khoái, nếu không phải đôi mắt sưng đỏ, căn bản không nhìn ra hôm qua nàng khóc thê thảm đến như vậy. Chỉ là cả ngày nhốt ở trong phòng vẽ tranh, không chăm sóc hoa cỏ, cũng rất ít nói giỡn. Tiết thị thấy vậy thì lo lắng.

Một ngày này, Hương Lan chống cửa sổ lên, đặt một chậu huệ lan tới cửa sổ, cầm thùng tưới nước. Tiết thị đi trước đến cửa sổ nói: “Chờ lát nữa mẹ, chị dâu và em gái của tiểu Hạ tướng công tới nhà chúng ta làm khách, con nhớ qua chào hỏi, cũng không thể không có lễ nghĩa.” Hương Lan thuận miệng đồng ý.

Không bao lâu, mẫu thân Kim thị của Hạ Vân, chị dâu Hai và cô Ba nhà họ Hạ đều tới. Tiết thị tự mình mở cửa, đón vào, kéo tay Kim thị, cười nói: “Đã mấy hôm không gặp, chị tinh thần không ít, sắc mặt còn tốt hơn trước đây, quả nhiên là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái.”

Kim thị nguyên là người Hà Nam, cùng người nhà chạy nạn tới Kim Lăng, sau gả cho Hạ gia, tuy lớn hơn Tiết thị tám tuổi, nhìn như già hơn Tiết thị hơn hai mươi tuổi. Tiết thị từng là tỳ nữ làm việc ở nhà cao cửa rộng, tuy chẳng qua là nha đầu hạng ba, nhưng cũng coi như gặp qua ít việc đời, Trần gia cũng giàu có hơn Hạ gia, Kim thị mỗi khi gặp đều tự biết xấu hổ, nhưng hiện giờ Hạ Vân trúng cử nhân, còn làm lại mục trong nha môn, Kim thị cảm thấy nở mày nở mặt, lưng cũng càng thẳng, rụt rè cười nói: “Lòng ta thoải mái, Tiểu Tam Nhi nhà ta tranh đua, sáng sớm nay lại lên nha môn rồi, nói để kịp điểm danh giờ mão...” (5h -7h)

Mọi nơi đánh giá, thấy là một nhà ba phòng, lớn hơn phòng ở của nhà bình thường, có vẻ mới quét vôi sửa chữa qua, trông rất ngăn nắp tinh xảo, tấm bình phong điêu khắc đa dạng, cửa sổ dán lụa ngũ sắc, mười phần khí phái. Giữa viện có bàn đá xanh, đường mòn lát đá cuội, xung quanh tràn đầy hoa cỏ tranh đua nở rộ, có một núi đá, còn trồng chuối tây, bên cạnh đặt một lu lớn, có mấy con cá vàng bơi qua lại, dưới giàn nho có một bộ bàn ghế đá, bên trên treo l*иg sắt đỏ, một con chim hoàng oanh véo von nhảy nhót.

Con chó vàng nhe răng kêu hai tiếng, Tiết thị quát lớn lại nằm xuống chỗ râm mát híp mắt ngủ.

Đám phụ nữ Hạ gia xem đến trợn mắt há hốc mồm, nửa câu sau của Kim thị nghẹn trong họng, không phun ra nổi. Cô Ba Hạ nuốt nước miếng, cả kinh nói: “Trời ạ, thế nhưng rộng như vậy, này quả thực là tiên cảnh! Nhà chúng ta chẳng khác nào chuồng heo.”

Kim thị nghe xong lời này mới hồi hồn, âm thầm tức giận con Ba nói chuyện ném mặt mũi, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Chị dâu Hai tuy cũng kinh ngạc cảm thán ghen ghét, nhưng nghe cô Ba nói chuyện không ra sao, bèn đánh sau gáy nàng một chưởng, nhỏ giọng mắng: “Con ranh tìm đường chết mày, miệng chó này còn nói bừa liền không mang mày đến rồi!”

Cô Ba Hạ xoa gáy, bĩu môi không vui.

Tiết thị thấy hết, lại làm bộ không thấy, chỉ cười nói: “Lan nhi nhà chúng ta nói trồng chút hoa cỏ mới đẹp, đúng lúc có gia đình giàu có muốn sửa vườn, ném bớt hoa cỏ kỳ thạch, cha nó bèn tìm xe kéo về, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Hai bố con nhà nó hì hục nửa ngày mới trồng xong, hiện giờ cũng ra dáng ra hình.” Kỳ thật Trần Vạn Toàn cũng không kiên nhẫn trang trí sân như vậy, chỉ là Hương Lan nói muốn xem hoa cỏ mới có thể vẽ tranh, lúc này Trần Vạn Toàn mới không chối từ lao khổ, sửa sang viện này.

Nụ cười trên mặt Kim thị có chút mất tự nhiên. Lúc trước Hạ Vân trúng cử, có vài nhà giàu có có thể diện cũng đưa bạc tới, còn có hương thân thể diện tặng một căn phòng trống, tuy không rộng lắm, hơi cũ, nhưng dù gì cũng là tòa nhà hai tiến hai ra, thu dọn cũng sạch sẽ, cả nhà dọn qua đó cũng cảm thấy vui mừng, tự thấy đã áp đảo mọi người, hiện giờ đến Trần gia, một cái viện nhỏ như vậy còn xa hoa gấp mười lần nhà nàng.Vào nhà, thấy trường án ghế ngồi gỗ mun, bình hoa men pháp lang, treo các loại tranh chữ và dùng trà bằng chén men xanh hoa văn màu nâu xanh lá, bày biện giống phú hộ nhà giàu.

Lúc này chị dâu Hai Hạ cũng kinh ngạc, vuốt chén trà và bàn, liên thanh nói: “Trời ơi, này quả thực là gia đình giàu có thể diện...Lâm gia kia lại có tiền có thể diện cũng chẳng qua như vậy, một phòng đồ cổ này giá trị bao nhiêu bạc a...Ai da nha, điểm tâm này cũng quá xinh xắn, khiến người luyến tiếc ăn...”

Cô Ba Hạ đã nhét ngay hai miếng điểm tâm vào miệng, mồm to nhai nuốt, nói: “Sao lại luyến tiếc ăn? Còn thơm ngon hơn đồ nhà mình mua ăn Tết đấy.”

Tiết thị đắc ý, cười nói: “Đây là bánh ngọt của Quý Tô Trai, hôm qua cha nó lên phố mua, cứ việc ăn, còn nữa đâu.”

Kim thị trong lòng chua lòm, hắng giọng nói: “Ta nói em Tiết này, ta nói hai câu chỉ sợ cô không thích nghe...trang trí sân hoa hòe loè loẹt như vậy có ích lợi gì? Còn không bằng nuôi ít gà vịt, mỗi ngày không chỉ có gà gáy, còn có thể nhặt mấy quả trứng gà, ngày lễ ngày Tết lại có thể làm thịt ăn, hơn hẳn đám hoa cỏ kia ấy chứ? Còn có điểm tâm này, mua làm gì, tự mình làm, tốn dầu tốn bột chút, chứ đi ra ngoài mua, một chuỗi tiền mới được hai bọc nhỏ, các cô không thể so với nhà của chúng ta, cậu cử nhân nhà chúng ta làm việc trong nha môn, mỗi ngày đều có người đưa bánh ngọt trái cây đến, dù có đưa tới, ta cũng không thích ăn, toàn ném.”

Tiết thị nghe xong lời này thì ngẩn ra, sắc mặt hơi sa sầm.
« Chương TrướcChương Tiếp »