Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 119: Lựa chọn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dì Tống rêи ɾỉ một tiếng tỉnh lại, Tống Kha vội bưng trà, để bên miệng dì Tống. Dì Tống uống một ngụm, nước mắt rào rạt trượt xuống, nắm tay Tống Kha nói: “Đại ca nhi, con từ nhỏ đã chăm chỉ hiểu chuyện, con nhà người ta đều đi chơi, chỉ có con, người nho nhỏ ngồi ở án thư, trong tay nắm một cây bút, toàn tâm toàn ý đọc sách viết chữ. Mùa đông cầm l*иg sưởi tay, mùa hè quần áo mướt mồ hôi, tiên sinh nói con học giỏi, con còn không biết đủ, lại tìm sách khác tới xem, cha con nghị sự với đồng liêu cũng ở bên cạnh trộm học hỏi, tối 30 Tết vẫn còn viết văn. Cha con mất sớm, con vừa đọc sách, vừa xử lý sản nghiệp, việc mua bán trong nhà, không biết bao buổi tối đọc sách, mệt đến ngủ quên, trong tay còn cầm bút...chẳng lẽ con nhẫn tâm vất bỏ mười mấy năm vất vả như vậy...” Rốt cuộc không nói được nữa, khóc nức nở.

Tống Kha rớm nước mắt, cắn răng nói: “Trước mắt cũng chưa tới đường cùng.”

“Sao lại không tới? Mấy ngày nay, anh ra ngoài sớm, trở về muộn, cầu bao nhiêu người, nhưng có ai nguyện ý đưa than ngày tuyết kéo anh không? Phần lớn là những người dụng tâm kín đáo, còn không dám thu bạc để khơi thông. Anh bị bao nhà đóng cửa không tiếp, dù anh không nói, em cũng biết.” Tống Đàn Thoa dùng khăn lau mắt, khóc ròng nói, “Hiện giờ Hoàng Thượng lại hạ ý chỉ, người khác sao còn dám ra mặt vì anh?”

Sắc mặt Tống Kha biến đổi, mấy ngày nay hắn nếm nhân tình ấm lạnh, quan trường bằng hữu lúc trước nhân hắn cao trung mà cố ý kết giao, hiện giờ một đám chạy trốn không thấy bóng người, hắn mặt dày muốn nhờ, người khác cũng chẳng qua giả ý có lệ, chỉ hờ hững an ủi vài câu, đúng là là “Nhân tình tựa trang giấy mỏng”.

Dì Tống thấy Tống Kha cúi đầu không nói, bèn vuốt tay hắn nói: “Từ nhỏ đến lớn, chuyện con nói, ta chưa từng trái ý con, nhưng chuyện này...Đại ca nhi, con nghe mẫu thân đi. Nhàn tỷ nhi bộ dáng tính tình đều tốt, một lòng say mê con, cô gái như vậy trăm triệu không thể bỏ lỡ.”

Một chốc, Quân Hề cầm thuốc viên tới, để dì Tống uống với nước, Tống Đàn Thoa dùng khăn lau khóe môi mẹ. Dì Tống vẫn nói liên miên: “Ta nguyên cũng nghĩ, về sau con làm quan, trong nhà còn có chút sinh kế, tuy không phải nhà giàu có cho lắm, nhưng chí ít cũng dư dả, cho con xem mắt tiểu thư mấy nhà. Con nhìn trúng ai thì cưới người đó, không câu nệ xuất thân gì, chỉ cần bộ dáng ưa nhìn, tính tình tốt, có thể toàn tâm toàn ý đối đãi con, sinh con dưỡng cái, là ta thấy đủ, nhưng ai biết xảy ra việc này. Đại ca nhi, ta biết con không thích Nhàn tỷ nhi, nhưng nàng rốt cuộc cũng là cô gái tốt, đặc biệt có thể kéo con một phen vào lúc này, tâm tính và nhân phẩm như vậy, con tìm nơi nào được nha?”

Dì Tống tận tình khuyên bảo, Tống Kha trong mắt có nước mắt, lại sợ dì Tống giận dữ thương thân, an ủi: “Mẹ, hôm nay chúng ta không nói nữa, mẹ nghỉ ngơi chốc lát. Con sẽ suy nghĩ.”

Dì Tống lúc này đã hết sức lực, nhắm mắt. Tống Kha lại ngồi trông một lát, mới ra khỏi phòng.

Lúc này người sai vặt tới báo, Lâm Cẩm Đình tới tìm hắn, Tống Kha mời hắn đến thư phòng. Lâm Cẩm Đình thấy gương mặt hắn u sầu, người tiều tụy, trên cằm lún phún râu, hắn hoảng sợ, nói: “Mấy ngày trước còn thấy tinh thần, sức khoẻ anh dồi dào, hôm nay làm sao vậy?”

Tống Kha lắc đầu nói: “Vừa rồi mẫu thân và em Thoa khóc một hồi, nghĩ bằng này tuổi đầu còn khiến các nàng cuộc sống hàng ngày khó an, đúng là bất hiếu bất đễ (1).” Thở dài một tiếng, suy sụp ngồi xuống ghế.

(1)“Đễ” là chỉ tình yêu thương, tình cảm thân thiết giữa anh chị em, cũng bao hàm cả tình cảm giữa bạn bè

Lâm Cẩm Đình mệnh gã sai vặt cầm hộp đồ ăn vào, lấy vài món thức ăn, lại lấy một bình rượu nhỏ, vỗ vỗ vò rượu nói: “Em biết trong lòng anh khó chịu, đặc biệt mang rượu và thức ăn cùng anh không say không nghỉ, ăn một hồi sẽ tốt, trong phòng không có người khác, muốn khóc cứ khóc đi, anh có việc hay buồn trong lòng, không sợ sinh ra bệnh nặng sao.” Mệnh gã sai vặt đi hâm rượu, đổ tràn đầy một ly đưa đến trước mặt Tống Kha.

Tống Kha uống một hơi cạn sạch, rượu vào khổ tâm, trong lòng càng thêm nghĩ ngợi dày vò. Nhân Lâm Cẩm Đình là bạn tốt tri tâm, liền kể việc Trịnh Tĩnh Nhàn với cậu ta. Lâm Cẩm Đình vỗ đùi nói: “A nha, em nói anh này, bầu trời rơi xuống chuyện tốt, nếu anh không đồng ý, anh chính là đồ ngốc! Dù Hiện quốc công kia không phải người tốt gì, nhưng ông ta có thế lực, nếu ông ta chịu giúp đỡ, việc này của anh sẽ thành một nửa. Cô bé Trịnh gia kia lại chẳng xấu xí gì, vội vàng tới nhìn anh, anh còn không mau phái người đi cầu hôn, còn thất thần làm gì? Dù cô bé Trịnh gia có xấu, nếu em là anh, em cũng nhịn, cùng lắm thì về sau nạp thêm mấy cô thϊếp đẹp, còn không phải anh muốn làm gì thì làm.”

Tống Kha trừng mắt nhìn Lâm Cẩm Đình, nói: “Miệng chó không mọc được ngà voi.”

Lâm Cẩm Đình sửng sốt, chép miệng, vỗ mặt mình: “Đúng, đúng, em là miệng chó, anh là miệng người, nhưng trước mắt có biện pháp gì? Hiện giờ có người chịu giúp đỡ, chẳng qua bảo anh cưới cô nương nhà người ta, có cái gì không được? Anh coi như bản thân nhẫn nhục, không phải lúc trước vì giang sơn Lưu Bị còn cưới Mẫu Dạ Xoa Tôn Thượng Hương đấy sao?”

Tống Kha im hồi lâu rồi thở dài, nói: “Chỉ là lòng anh đã ái mộ cô gái khác, nàng xuất thân không cao, nhưng lại khéo hiểu lòng người, lại biết viết biết đọc, vẽ tranh cũng đẹp, anh muốn nói gì, nàng đều có thể biết trước, nàng là tri kỷ của anh, cùng nàng một chỗ hạnh phúc nói không nên lời...”

Lâm Cẩm Đình cười ha ha, đặt ly lên bàn, bắt chéo chân, châm chọc nói: “Anh à, đây là anh đang xướng Trương Sinh Thôi Oanh Oanh (2) sao? Còn tri kỷ? Em hỏi anh, dù nàng ta có ngàn vạn điều tốt, hiện giờ có thể giúp anh chuyện này không? Về sau anh không được làm quan, cả đời buồn bực thất bại, chỉ có thể trở về làm địa chủ, dù ở bên giai nhân, nhưng liệu trong lòng anh có sung sướиɠ không?” Lâm Cẩm Đình gắp đồ ăn, nuốt xuống rồi mới nói: “Lại nói, không phải nàng xuất thân không cao sao, nếu anh thật sự không quên được, về sau nạp thϊếp là được, cái này gọi là được cả chì lẫn chài.”

(2)Hai nhân vật trong Tây sương ký

Tống Kha nói: “Nàng không cam lòng làm thϊếp cho người ta, huống hồ để nàng làm thϊếp, cũng là bôi nhọ nàng.”

Lâm Cẩm Đình không kiên nhẫn chau mày nói: “Này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc nên thế nào? Trên đời này nào có chuyện tốt vẹn cả đôi đàng! Một đại nam nhân sao như mẹ chồng bà mụ thế, tiền đồ và phụ nữ, rốt cuộc cái nào quan trọng, anh cực khổ đọc sách ngần ấy năm rốt cuộc vì cái gì? Đại ca em từng nói, nữ nhân đều là tóc dài kiến thức ngắn, dễ sa vào tình cảm, chỉ giỏi phong hoa tuyết nguyệt em yêu chàng em nhớ chàng, cả ngày lải nhải ‘một đời một thế một đôi người’, chẳng qua là thứ tiêu khiển, sao có thể coi là thật được. Tống Kha, anh định ở bên nữ nhân, mỗi ngày nói chuyện yêu đương, cô vợ ấm giường đất; hay là vẫn có hùng tâm tráng chí, có chỗ đứng trong triều đình, làm ra một phen sự nghiệp, chấn hưng gia tộc, trở nên nổi bật?! Anh còn nhớ đêm gió tuyết ấy, hai ta ngồi trong đình, anh nói với em những gì không? Anh nói nếu kiếp này anh lại thất bại, sẽ chết không nhắm mắt, dù không thể làm quan, tạo phúc một phương, cũng muốn phụng hiến sở học, tận tụy với triều đình!”

Tống Kha ngơ ngẩn, cảm xúc phập phồng, run tay rót ly rượu xuống bụng, mắt đỏ lên, chảy nước mắt.

Lâm Cẩm Đình thở dài, vươn tay vỗ vai Tống Kha, nhỏ giọng nói: “Em biết anh là người trọng tình nghĩa, cô gái anh nhìn trúng tất nhiên không kém, chỉ là...Ai, chỉ là không nghĩ tới anh thiếu niên đắc ý, lại tiền đồ nhiều chông gai. Anh làm việc xưa nay mọi mặt chu đáo, sợ mọi thứ không trọn vẹn, chỉ là, sống trong thế gian này, nhất định có lấy có bỏ, xem anh quyết đoán thế nào. Chỉ khuyên anh một câu, anh đường đường là một bậc trượng phu, nếu chỉ lưu luyến trong tình cảm nữ nhi tình trường, về sau có thể thành chuyện gì?”

Tống Kha liên tiếp rót vài chén rượu, chỉ cảm thấy lời Lâm Cẩm Đình nói vang bên tai, lại tựa hồ xa xôi. Giống như hắn trở lại kiếp trước, khi đó hắn và em họ thanh mai trúc mã, yêu mến nhau, chỉ là cha mẹ hắn vì tiền đồ, để hắn cưới con gái nhà họ Thẩm quyền thế làm vợ, hắn đành phải đồng ý. Lúc ấy em họ rất thương tâm, khóc suốt một buổi chiều, nguyện ý làm thϊếp, lại bị cha nàng đổ ập một bàn tay, khuôn mặt đầy uất ức kia khắc sâu vào lòng hắn, miệng hắn giật giật, tưởng nói xin lỗi, lại rốt cuộc nói không ra. Trong mông lung, gương mặt kia biến thành Thẩm thị, qua đi lại biến thành Hương Lan, cuối cùng lại thành con Nghê đồng trên bàn, trong miệng phả ra từng làn khói nhẹ, lơ lửng quanh người, rồi theo cơn gió chậm rãi bay ra cửa sổ.

Mấy ngày sau, Trịnh Bách Xuyên tìm một Ngự sử mới vào con đường làm quan, tên là Nghiêm Lập Văn, nói ngọn nguồn việc của Tống Kha. Nghiêm Lập Văn là thanh niên tràn nhựa sống, tự xưng là thẳng thắn cương nghị, lại nghe nói trước nay Ô Lượng làm rất nhiều việc ác, hắn vén áo lưu loát viết một áng văn dài, lên án mạnh mẽ “Ác bá xảo quyệt, làm hại quê nhà, ăn hối lộ trái pháp luật đổi trắng thay đen, có thể sánh với Triệu Cao chỉ hươu bảo ngựa”, “Bôi nhọ mệnh quan triều đình, tâm này đáng giận đáng chém”, Tống Kha “Dù có tội quản thúc không nghiêm, lại nhân bị kẻ gian hãm hại, về tình cảm có thể tha thứ”. Lại lên án mạnh mẽ Ô Hữu Vi phóng túng bộ hạ lên Hoàng Thượng “Tiến lời gièm pha, che giấu Thánh nghe”, “Nếu cứ thế mãi, chắc chắn động hại căn bản của nước nhà” vân vân.

Thư này trình đến Nội Các, Trịnh Bách Xuyên quan hệ tốt với đại thần Lý Dung của Nội Các, hắn lại làm quan nhiều năm trong triều, hoạt động trên dưới, hướng gió trong triều nháy mắt biến hóa, lục tục bắt đầu có người kêu oan cho Tống Kha.

Hoàng Thượng tuy không mừng nhanh như vậy đã có người sửa lại án xử sai cho Tống Kha nhưng nhân chứng vật chứng rõ ràng, đành phải “Hận trẫm bị tiểu nhân che giấu”, ban cho Tống Kha chút đồ vật ngự dụng trấn an, biếm chức quan của Ô Hữu Vi, Ô Lượng bị phạt hai mươi gậy, đánh Lý Giáp hai mươi gậy. Nhưng Hoàng Thượng rốt cuộc bực Nghiêm Lập Văn làm mình mất mặt, cách chức hắn, ném tới chỗ thâm sơn cùng cốc làm chức quan nhỏ, đáng thương Nghiêm Lập Văn vui sướиɠ vì bênh vực lẽ phải, cứu danh dự người khác, lại không dự đoán được té ngã. Trịnh Bách Xuyên nguyên bản lấy Nghiêm Lập Văn làm vũ khí, cũng không để ý sống chết của người này, rốt cuộc bình ổn cuộc cãi vã lâu ngày này.
« Chương TrướcChương Tiếp »