Chương 118: Khổ tâm

Tống Kha chỉ thấy phiền não, cả ngày đứng ngồi không yên trong nhà. Lâm Cẩm Đình lặng lẽ tới tìm hắn, nói: “Trước mắt tình hình của anh không ổn, em phái người hỏi thăm mọi nơi, Lý Giáp kia bị người xui khiến náo loạn. Nguyên bản em còn nghĩ hắn là kẻ tham tài, cho nhiều bạc để hắn sửa miệng là thôi, ai ngờ hắn dầu muối không ăn.”

Tống Kha cau mày nói: “Tất nhiên là có người xui khiến, nếu không sao chút việc nhỏ này có thể bị Ngự Sử dâng tấu buộc tội? Ta oan uổng kiểu gì, lại bị chụp cái tội danh ‘ức hϊếp bá tánh’.”

Lâm Cẩm Đình sầu nói: “Không biết anh đắc tội ai, chỉ giận em thấp cổ bé họng, không thể giúp anh điều tra nghe ngóng. Ngày mai em sẽ đi cầu bác Cả, xem bác ấy có phương pháp gì không.”

Tống Kha thở dài nói: “Chỉ ngóng trông cơn phong ba này qua mau.” Thương nghị với Lâm Cẩm Đình một phen.

Chỉ là tình thế càng thêm nghiêm trọng, Hoàng Thượng nghe việc này thì trong lòng không vui, giao trách nhiệm Tống Kha đóng cửa ăn năn, hối cải trước, không được vào kinh. Tin tức truyền đến, Tống Kha chỉ cảm thấy trời nắng vang tiếng sấm, choáng váng cả người. Hoàng Thượng nói vậy giống như chặt đứt tiền đồ xán lạn của hắn, mười mấy năm gian khổ học tập khổ đọc và hùng tâm tráng chí đều hóa thành nước chảy, nhất thời giận dữ công tâm, bị bệnh ở trên giường, cả người nóng lên, miệng mê sảng không ngừng. Đám người dì Tống như mất người dựa vào, ngày đêm khóc rống, tình cảnh bi thảm.

Lâm Trường Chính từng định dâng thư nói chuyện vì Tống Kha, lại bị Lâm Chiêu Tường ngăn lại, nói: “Thánh Thượng vừa quyết định hắn ở nhà tự xét lại, bây giờ anh dâng thư kêu oan cho hắn, chẳng phải đánh mặt Thánh Thượng? Lâu nhi đang ở trong kinh lo liệu cho anh mưu chức Tổng đốc Sơn Tây, thăng phẩm cấp, đây đúng là thời điểm sắp nhận lệnh phân công, lúc này anh phải lấy ổn định làm trọng, không thể lỗ mãng. Chờ thêm một hai năm, việc này phai nhạt, nhắc lại cũng không muộn, nếu Thánh Thượng không mừng, anh cứ xách theo thằng nhóc Tống gia đến Sơn Tây, trọng dụng hắn cũng không muộn.”

Lâm Trường Chính đành phải đồng ý, mệnh Lâm Cẩm Đình tặng chút dược liệu thượng đẳng cho Tống gia, cũng chuyển ý của Lâm Chiêu Tường tới.

Hương Lan cũng nghe nói việc này, chỉ là không thể giúp đỡ, chỉ có thể âm thầm nôn nóng. Lấy cớ đi thăm Tống Đàn Thoa, mang theo vài thứ đi Tống gia thăm hỏi, trộm thấy Tống Kha, thấy chàng bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt trắng bệch, trông ốm yếu.

Hương Lan đau xót, nước mắt thiếu chút nữa lăn xuống, vội gượng cười, lấy hộp đồ ăn ra, nói: “Em làm vài món thức ăn cho chàng, chàng nếm thử chút, nghe đám Quân Hề nói đã nhiều ngày chàng ăn uống không tốt, nhưng dù gì cũng ăn vài thứ.” Lấy từng đồ ăn ra, “Trước đây, em làm nha hoàn ở Lâm gia, chàng bảo Lục Đậu lặng lẽ tới Long Thúy Cư đưa đồ ăn cho em, lúc này thật tốt, để em trả lại ân tình cho chàng.” Đưa đũa vào tay Tống Kha, “Nếm thử đi.”

Tống Kha miễn cưỡng ăn một ngụm, lại đặt đũa xuống.

Hương Lan thở dài, chậm rãi an ủi: “Lúc trước em ở Lâm gia, cũng thường cảm thấy cả đời không chịu đựng được đến điểm cuối, làm nha hoàn nô tỳ là một ngọn cỏ, ai cũng có thể dẫm lên mấy đá, sao có thể lường được, chẳng qua mới một năm là có thể rời khỏi Lâm gia? Chàng cũng nghĩ thoáng chút, hiện giờ không có đường, chờ một chút sẽ sau cơn mưa trời lại sáng thì sao?”

Tống Kha cười khổ nói: “Sao ta có thể không hiểu lý lẽ này? Chỉ là trong triều đình không có người nói chuyện vì ta, mặc dù một hai năm nữa, Đại lão gia Lâm gia vì ta lật lại án, nhưng rốt cuộc chọc Thánh Thượng không mừng. Về sau tiền đồ sẽ đáng lo.” Nói xong ngậm miệng, nằm xuống giường ngủ.

Hương Lan nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Kha một lúc lâu, biết trong lòng chàng không thoải mái, cũng không tiện ở lâu, yên lặng lui ra ngoài.

Hương Lan rời khỏi Tống gia, lập tức đi am Tĩnh Nguyệt thắp hương, vì Tống Kha cầu một quẻ, lại là “khổ tận cam lai”, là quẻ tốt. Hương Lan thở phào một hơi, lại cầu một quẻ cho mình, xóc rất lâu, mới có một quẻ từ ống thẻ rơi xuống, Hương Lan mơ hồ thấy trên quẻ tre viết ba chữ “Cùng lâm điểu” (Chim cùng rừng). Định nhặt lên nhìn kỹ, lại thấy có một đôi giày La Hán giẫm lên quẻ kia, ngẩng đầu lên, thấy Định Dật sư thái đứng trước mắt.

Hương Lan vội vàng chắp tay trước ngực, gọi khẽ một tiếng: “Sư phụ.”

Định Dật sư thái khom lưng cầm quẻ kia lên, nhìn nhìn, lại để vào trong tay áo, hỏi: “Vừa rồi con cầu gì?”

Hương Lan đỏ mặt, nói khẽ: “Nhân duyên ạ.”

Định Dật sư thái ngẩn ra, “A” một tiếng, nhìn chằm chằm trúc xanh ngoài cửa sổ một lúc lâu, mới nói: “Con không cần hỏi cái này. Dương thọ kiếp trước của con chưa hết, phúc báo còn chưa hưởng xong, lại nhân họa đột tử, nhân duyên đời này đều đã sắp xếp trước, không cần hỏi lại, từ bỏ ý định đó đi.”

Hương Lan luôn cung kính với sư phụ, tuy lòng tràn đầy tò mò, cũng không dám gặng hỏi. Chỉ là vẫn lo lắng Tống Kha, thỉnh thoảng qua Tống gia một chuyến, may mà dì Tống khóc trời đập đất cả ngày, không có thời gian để ý tới nàng, Tống Đàn Thoa lại nguyện ý để nàng nhiều an ủi Tống Kha, bọn hạ nhân lại quan hệ tốt với Hương Lan, cũng tường an không có việc gì. Chỉ có Tống Kha trước sau buồn bực không vui, sau lại sức khỏe đỡ hơn, tinh thần cũng tốt chút, trên mặt cũng dần dần có nụ cười, nhưng rốt cuộc không lạc quan bằng lúc trước, thường xuyên một mình ngẩn người nhìn văn phòng tứ bảo trên bàn. Hương Lan nghĩ biện pháp, tìm đủ cách khiến Tống Kha vui vẻ, lại cũng không làm nên chuyện gì.

Tống Kha xảy ra chuyện, một người khác cũng lo lắng. Trịnh Tĩnh Nhàn nghe nói chuyện này, nhất thời vừa vội vừa giận, cả ngày quấn lấy Trịnh Bách Xuyên nói chuyện kêu oan vì Tống Kha. Trịnh Bách Xuyên không chịu nổi phiền, nói: “Thằng nhóc Tống gia kia rõ ràng đắc tội người, đây là thọc dao nhỏ sau lưng nó đâu, chúng ta hà tất tiếp nhận cục diện rối rắm này. Trên đời này, nam nhân tốt không chỉ có một mình nó, chúng ta chọn nhà khác!”

Trịnh Tĩnh Nhàn trừng mắt nói: “Con nhìn trúng chàng! Ở lòng con, con chính là vợ chàng, nếu không gả cho Tống Kha, con cạo tóc làm ni cô!”

Trịnh Bách Xuyên tức giận đến cả người run run, ngón tay run rẩy chỉ Trịnh Tĩnh Nhàn nói: “Con...con...mất mặt như vậy con cũng nói được!”

Trịnh Tĩnh Nhàn ôm tay Trịnh Bách Xuyên làm nũng nói: “Cha, con mới chỉ coi trọng mỗi một người như vậy, chàng lại có tài học, có bản lĩnh, tuổi còn trẻ như vậy đã làm tiến sĩ, không phải cha cũng nói chàng tiền đồ vô lượng sao. Coi như cha có tấm lòng yêu người tài, nói vài câu lời hay vì chàng, cũng thành toàn tâm nguyện của con gái.” Nói xong, túm Trịnh Bách Xuyên đến trước án thư, cầm bút lông, chấm mực xong, nhét vào trong tay Trịnh Bách Xuyên, thúc giục nói: “Cha, mau chút nha!”

Trịnh Bách Xuyên ném bút, thở dài nói: “Nào có dễ dàng như vậy?”

Trịnh Tĩnh Nhàn chống nạnh, dựng ngược lông mày: “Sao lại không dễ dàng? Trước kia con trai bạn thân của cha không phải cũng đoạt nam bá nữ sao? Bị Ngự Sử tố cáo, tìm cha lo lót, đến cuối cùng không phải chuyện gì cũng không có đấy sao? Tống lang nhất định bị oan uổng, cha nói hai câu vì chàng là được!” Thấy Trịnh Bách Xuyên vẫn không đồng ý, tính bướng của Trịnh Tĩnh Nhàn bốc lên, trợn tròn mắt nói: “Nếu cha không quản, con đi tìm anh Cả anh Hai!”

Trịnh Bách Xuyên vội vàng kéo nàng, bất đắc dĩ nói: “Được, được, được, quản quản quản.” Liền phái người đi hỏi thăm chi tiết việc này. Quả nhiên hỏi thăm ra, thì ra người đứng sau màn xui khiến Lý Giáp đúng là Ô Lượng. Lý Giáp kia nguyên là tuỳ tùng đi theo Ô Lượng ăn nhậu chơi gái cờ bạc, giả vờ đi mua thôn trang của Tống gia, vô lễ đại náo, dẫn tới quản sự Tống gia ra tay khiến hắn bị thương. Lý Giáp mượn cơ hội đại náo, bòn không ít bạc của Tống gia, Ô Lượng lại nhờ một bộ hạ cũ của cha hắn, hiện giờ nhậm Ngự sử ở Kim Lăng, trình thư tố cáo Tống Kha.

Ô Lượng định chọc ra chuyện như vậy để ghê tởm Tống Kha, lại không dự đoán được Tống Kha là người đứng đầu nhị giáp năm nay, thân phận khiến người chú ý, nên mới khiến sóng gió to lớn như thế.

Trịnh Bách Xuyên biết ngọn nguồn việc này, trong lòng đã nắm rõ, nghĩ thầm: “Ô Hữu Vi tuy là Tuần án, tại địa phương cũng coi như một nhân vật, nhưng triều đình lớn như vậy, nhiều nhất tính con châu chấu, không đáng nhắc đến. Vì chuyện lúc trước của Tống Phương, Tống Kha sinh hiềm khích với ta, nếu giúp hắn xử lý tốt chuyện này, có thể khiến hắn mang ơn đội nghĩa ta, nhân cơ hội mượn sức. Huống chi Nhàn tỷ nhi có ý với hắn, người này tám phần có thể làm con rể ta.”

Nói với Trịnh Tĩnh Nhàn: “Có thể giúp thằng nhóc Tống gia kia, nhưng nó có ý với con không? Nếu nó vô tình với con, ta cần gì phải hao hết sức lực đi làm ân tình này?”

Câu hỏi này khiến Trịnh Tĩnh Nhàn trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng cũng có chút bực Tống Kha, mẹ nàng và nữ quyến trong nhà không chỉ ám chỉ một lần với Tống gia, nhưng Tống gia lại giả câm vờ điếc không chịu hé răng. Với tính nàng, chỉ sợ đã hận rồi bỏ qua, nhưng duy độc với Tống Kha lại không hận nổi, chỉ một lòng ngóng trông.

Hiện giờ Trịnh Bách Xuyên nói lời này, Trịnh Tĩnh Nhàn tới Tống gia, nói thẳng với Tống Đàn Thoa: “Việc của lệnh huynh, chúng ta có thể giúp đỡ chút, chỉ là gia phụ lo trước lo sau, chậm chạp không quyết đoán được. Nếu là...nếu người hai nhà thành người một nhà, kia đó là, đó là chuyện thuộc bổn phận, cha chị tất nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ.” Lời còn chưa dứt, mặt đã đỏ bừng.

Tống Đàn Thoa là người hiểu biết, nói đến nước này sao có thể không rõ, lập tức nói cho dì Tống. Dì Tống giống như bắt được rơm rạ cứu mạng, gọi Tống Kha đến trước mặt, kể việc này, sau đó nói: “Con của ta, Nhàn tỷ nhi đã nói đến như thế, con còn chờ gì mà không đồng ý? Hiện giờ tình cảnh trong nhà thế này, con có thể cưới được con gái nhà huân tước, đã là duyên phận lớn lao, Hiện quốc công còn có thể giúp con một tay, sao đứa ngốc con còn không biết đủ?”

Tống Kha cúi đầu không lên tiếng.

Dì Tống hỏi vài tiếng, Tống Kha vẫn ngậm miệng, bèn đấm ngực giậm chân khóc ròng: “Con đây là muốn tức chết ta! Khổ đọc ngần ấy năm công danh, hiện giờ phải huỷ hoại, khó khăn có cơ hội tốt trời cho, lại được một mối duyên rất tốt, có gì mà con không yên tâm. Từ khi cha con chết, ta ngày nhớ đêm mong, trông cậy vào con có tiền đồ, ta và em gái con cũng có chỗ dựa vào, ai ngờ con lại không biết cố gắng như vậy...Cha con chết sớm, sao không dẫn ta đi cùng!” Nhắm mắt ngất đi.

Tống Đàn Thoa cuống quít vỗ lưng cho dì Tống, chảy nước mắt nói: “Anh…anh mau đồng ý đi!”

Tống Kha cũng đỏ mắt, nói: “Anh...”

Tống Đàn Thoa nhỏ giọng nói: “Tuy Hiện quốc công không phải người phúc hậu, nhưng Nhàn cô nương là người tốt...”

Tống Kha nắm chặt tay, móng tay cơ hồ muốn ấn vào thịt.