Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 117: Tiểu nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Kha không ngờ Hương Lan hỏi vậy nên im lặng. Hương Lan đợi một lát, thấy Tống Kha vẫn chưa trả lời, trái tim chậm rãi chìm xuống, rút tay khỏi tay Tống Kha, gượng cười nói: “Chàng không nên ở đây lâu, mau trở về đi.”

Tống Kha vội kéo lại tay Hương Lan, nói: “Chuyện hai ta...chờ vội xong đợt này, ta sẽ chậm rãi nói với mẹ.”

Hương Lan vội ngẩng đầu, thấy Tống Kha mỉm cười nhìn nàng, mặt hơi đỏ, chần chờ nói: “Chàng...”

Tống Kha xoa mũi nàng, nói: “Trước khi lên kinh sẽ thỉnh bà mối tới cầu hôn.”

Hương Lan cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa ấm áp, muốn nói lại không nên lời, nước mắt sắp sửa chảy ra, trong lòng chua xót dâng lên, lại vui sướиɠ, giống con chim nhỏ thì thầm kêu, sắp sửa từ ngực bay ra.

Tống Kha giơ tay lau nước mắt trên mặt nàng, cười nói: “Cô nàng ngốc, sao lại khóc? Vui quá mà khóc ư?”

Hương Lan phát hiện mình khóc, cuống quít dùng tay áo lau mắt, ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười với Tống Kha.

Nụ cười này giống như ánh bình minh ló rạng, sáng rực như hoa sen, khiến Tống Kha ngây ngốc. Kỳ thực hắn cực kỳ do dự, từ khi hắn được nhị giáp truyền lư, nhóm đại quan quý nhân trong kinh biết hắn chưa cưới vợ, tranh nhau thỉnh người làm mai mối, cũng có ít cao môn quý nữ. Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ lựa một cô gái có gia thế nhân phẩm xứng đôi, nhạc phụ có chỗ dựa, vì con đường làm quan của mình mà tìm một chỗ dựa. Cũng không biết sao, mỗi khi nghĩ đến việc này là lại nhớ tới Hương Lan. Hắn luôn thấy Hương Lan là người vợ kiếp trước của hắn, chẳng qua uống canh Mạnh bà, quên chuyện xưa tích cũ, lại tình cờ gặp gỡ, đời này đến tìm hắn. Hắn nguyên bản cảm kích kính yêu Thẩm thị, hiện giờ càng muốn báo đáp trên người Hương Lan, lại yêu nàng thông tuệ, tính tình đức hạnh đều tốt, không bỏ xuống được.

Hôm nay Hương Lan hỏi hắn quyết định thế nào, hắn vốn định nói lại chờ hắn suy nghĩ mấy ngày, nhưng thấy Hương Lan thất vọng, hắn giật mình, thế rồi không tự giác thốt ra như vậy. Nói xong, trong lòng mơ hồ hối hận, nhưng giờ phút này thấy Hương Lan vui sướиɠ, bỗng cảm thấy cưới Hương Lan cũng không có gì không tốt. Bao nhiêu con cháu nhà nghèo cưới người vợ tào khang, cùng từng bước đi lên, Tống Kha hắn không thể kém ba phần so người khác, bằng khả năng của bản thân, cũng chắc chắn có thể gây dựng sự nghiệp.

Hai người nhìn nhau cười, Hương Lan vừa định nói việc kiếp trước với hắn, lại nghe Lục Đậu nhỏ giọng nói qua đại môn: “Đại gia, thím Trần sắp ra khỏi nhà hàng xóm.”

Tống Kha vội vàng nói: “Ta đi trước, mấy ngày nữa lại đến.” Nói xong, mở cửa đi.

Hương Lan cười, hái một đóa tường vi, cắm hoa lên tóc, hừ ca vào phòng.

Tống Kha cưỡi ngựa về Tống gia, vào cửa thấy Cuốn Hoa thỉnh hắn qua phòng dì Tống. Dì Tống vừa thấy Tống Kha đã nói: “Vừa rồi chạy đi đâu đấy, mau tới đây, thời gian dài như vậy con không ở nhà, ta có vài chuyện muốn thương lượng với con.”

Tống Kha ngồi xuống nói: “Chuyện gì ạ?”

Dì Tống cười tủm tỉm nói: “Con từng gặp Nhàn tỷ nhi nhà Hiện quốc công rồi đấy, cảm thấy thế nào?”

Tống Kha ngẩn ra.

Dì Tống nói: “Lần này còn có tên trên bảng vàng, Hiện quốc công sai người tới tặng chút lễ, phu nhân và bà bác nhà bọn họ cũng tới để khích lệ con một phen. Ý của bà bác là Hiện quốc công vừa ý con, nếu con có ý, trực tiếp thỉnh bà mối tới cửa sẽ thành.” Trịnh Bách Xuyên không coi trọng Tống Kha nhưng Trịnh Tĩnh Nhàn ngày ngày quấn lấy cha làm nũng làm nịu, nói chỗ tốt của Tống Kha. Hiện giờ Tống Kha lại trúng tiến sĩ, Trịnh Bách Xuyên thấy hắn còn tuổi nhỏ lại khá như vậy, nhìn là người tài có thể nâng đỡ, về sau con đường làm quan nâng lên huề một phen, cũng là người có thể khiến vợ con được hưởng đặc quyền, thêm vào đó hắn cực cưng chiều Trịnh Tĩnh Nhàn, biết nàng tâm cao khí ngạo, người bình thường khó lọt vào mắt, hiện giờ khó khăn coi trọng một người, cũng không phải hạng người không có tiền đồ, nên trong lòng cũng ngầm đồng ý.

Tống Kha cúi đầu, sau một lúc lâu ngẩng đầu nói: “Tiểu thư Trịnh gia tính trẻ con, vẫn có chút tùy hứng làm bậy, con không quá vừa ý.”

Dì Tống không chút để ý nói: “Nuông chiều nuôi con gái, có chút tính khí cũng hợp tình lý, về sau chậm rãi dạy bảo thì tốt rồi. Mẹ thấy nàng không tồi, học rộng, cư xử đúng lễ nghi.”

Tống Kha nghiêm túc nói: “Mẹ đã quên mẹ góa con côi chúng ta lúc trước rồi sao? Cha con vừa chết đã người đi trà lạnh, Hiện quốc công ngay cả lúc hạ táng cũng chưa tới, con vì việc phân nhà tới cửa cầu, ông ta không gặp. Cũ oán như vậy, con không thể cưới con gái của ông ta.”

Dì Tống nghe Tống Kha nói vậy thì xẹp hơi, thở dài: “Ai, nói vậy cũng có đạo lý, mẹ chỉ cảm thấy Nhàn tỷ nhi là đứa tốt, dòng dõi cũng tốt...”

Tống Kha nhẹ nhàng nói: “Có nói là ‘cưới vợ cưới thấp, gả nữ gả cao’, cưới cô vợ dòng dõi như vậy về, sao mẹ có thể sai bảo được, chẳng lẽ phải kính trọng như nương nương.”

Dì Tống cười nói: “Mẹ sai bảo người ta làm gì, chỉ cần vợ chồng son các con hòa thuận, bảo mẹ làm trâu làm ngựa mẹ cũng cam nguyện.” Nàng thấy Tống Kha không đồng ý việc này, trong lòng có chút thất vọng, định về sau chậm rãi khuyên bảo, dừng một chút lại nói, “Còn một chuyện nữa. Ra tháng giêng, có bà mối tới cửa cầu hôn Đàn tỷ nhi cho con trai độc nhất Ô Lượng của Tuần án Chiết Giang đại nhân Ô Hữu Vi. Mẹ nghe là nhà Tuần án đại nhân, có vẻ cực thể diện, nhưng hỏi thăm mấy vị trong Lâm gia, các nàng đều nói phải xem kỹ nhân phẩm. Dù sao cũng là chuyện nhà chúng ta nên người ta cũng không nói nhiều, nhưng nhìn các nàng nói chuyện ấp úng, lòng mẹ thấy không ổn...Sau đó Ô Lượng kia tới cửa một chuyến, còn chuẩn bị vài thứ, mẹ thấy hắn không cao, người lại thể diện tinh thần, miệng nói ngọt vô cùng, mẹ lo lắng có phải kẻ láu cá không...Nghe nói trong nhà tính toán quyên ít tiền lấy một chức quan, hắn cũng nói mình có ruộng có đất, ở tòa nhà có ba sân, còn có cái hoa viên vừa vừa.”

Tống Kha hơi trầm ngâm, nói: “Tuần án Chiết Giang, chức quan không lớn, lại có thực quyền, có thể thẳng tới Thánh nghe. Dòng dõi cũng coi như thể diện, chính là không biết Ô Lượng này nhân phẩm thế nào, con sẽ tìm người hỏi thăm.”

Dì Tống liên tục gật đầu.

Ngày hôm sau, Tống Kha đi Lâm gia thăm hỏi, gặp trưởng bối xong thì uống trà với Lâm Cẩm Đình. Trong lúc nói chuyện, nhắc đến việc Ô Lượng cầu hôn, Lâm Cẩm Đình cười nói: “Thì ra Ô Lượng động phàm tâm, cầu hôn nhà anh. Tiểu tử này quen trò chơi bụi hoa nhất, nhìn trúng em Thoa, lần đầu mới thấy hắn tinh mắt.”

Tống Kha vừa nghe lời này, chau mày hỏi: “‘Trò chơi bụi hoa’ là có ý gì?”

Lâm Cẩm Đình nói: “Chính là kẻ có tiếng phong lưu, ở câu lan từng có mấy thân mật, là tên thích uống rượu đánh bạc, nhưng không phải hạng người tầm thường, đầu óc khôn khéo lắm, đừng nhìn cha hắn có điểm cổ hủ, hắn là đứa giỏi vơ vét của cải, đánh cờ hiệu cha hắn kiếm lời không ít bạc, trên dưới đều được hoan nghênh. Vài ngày trước, bắt được một thương nhân buôn lậu muối, bét nhất cũng phải phán đi đày, thương nhân kia không biết sao lại quen được Ô Lượng, Ô Lượng cũng tâm cơ, cơ hồ làm hắn hiếu kính nửa gia sản, sau đó hối lộ trên dưới, anh đoán xem thế nào, không hai ngày người buôn muối kia về nhà, một đứa xui xẻo phải gánh tội thay, tên xui xẻo kia tuy cũng phạm lỗi nhỏ buôn lậu muối, nhưng ai ngờ lại bị phán tội nặng như vậy, nhà hắn táng gia bại sản vì hắn, cuối cùng bị đánh cho nhận tội, lưu đày đến Chương Châu, án này liền kết thúc.”

Tống Kha nghiêm mặt nói: “Việc này không tốt, Ô Lượng còn có thiên lý vương pháp không? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhân phẩm loại này tuyệt đối không thể đính hôn em Thoa cho hắn! Nếu không, không những mẫu thân, em Thoa oán trách anh cả đời, mà làm thân thích với người như vậy cũng đủ xấu hổ mất mặt. Không có bản lĩnh, một bụng âm ngoan tính kế. Ăn chơi trác táng thì cũng thôi, lôi kéo cha hắn làm cờ hiệu, ăn hối lộ trái pháp luật, làm điều phi pháp, sớm hay muộn có ngày thua tiền. Có nói là ‘con mất dạy, lỗi của cha’, cha hắn thế mà cũng dung túng hắn.”

Lâm Cẩm Đình nói: “Mãi đến trung niên Ô Hữu Vi mới được mụn con trai, cả nhà bảo bối hắn như tròng mắt, định quản cũng luyến tiếc...hơn nữa, Ô Hữu Vi chính vụ bận rộn, Ô Lượng lại là người biết dỗ người khoe mẽ. Chỉ sợ cha hắn cũng không biết hắn ở bên ngoài làm chuyện tốt gì. Dịch Phi, nếu từ chối hắn cũng phải tìm lý do thoái thác dễ nghe chút, người này có thù tất báo, đừng kết thành thù.”

Tống Kha cười nói: “Anh đã biết, đa tạ em bẩm báo đúng sự thật.” Lại nói một hồi, cáo từ ra tới. Về sau nói Tống Đàn Thoa tuổi còn nhỏ, hơn nữa Tống Kha còn chưa nghị thân, nàng không thể lướt qua, lấy cớ đó để từ chối Ô gia.

Việc này vốn dĩ đã xong. Chỉ là hôm uống trà ở thư phòng đó, gã sai vặt Lộc Nhi của Lâm Cẩm Đình ở bên hầu trà, nghe hết cuộc nói chuyện của hai người này. Lộc Nhi là đứa không biết giữ mồm, uống say rượu bên ngoài, thêm mắm thêm muối kể việc này với người khác, lúc ấy chẳng qua là nói chuyện cho vui, ai ngờ việc này lan truyền ra ngoài, bảy vặn tám cong thổi đến tai Ô Lượng, Ô Lượng tức giận đến nhảy lên, nghĩ thầm: “Tống Kha ngươi được đấy, chẳng qua mới là cái tiểu quan vừa mới thi đậu tiến sĩ, cái gì kêu ‘cóc mà đòi ăn thịt thiên nga’? Dám công nhiên không coi ô Đại gia vào mắt, khắp nơi bịa đặt lan truyền những lời không ra gì về ta, ta mà tóm được cơ hội sẽ chỉnh ngươi, để ngươi biết sự lợi hại của ta!” Trong lòng âm thầm ghi hận.

Tống Kha về nhà, mấy ngày trước, mỗi ngày vội vàng xã giao, lại bán sản nghiệp, trong lòng tính toán nhắc việc Hương Lan với dì Tống thế nào, bận rộn vô cùng, trong lúc bận có xảy ra một chuyện. Thì ra Tống Kha muốn bán một chỗ thôn trang ở Kim Lăng, người mua tên là Lý Giáp, vốn đã bàn bạc xong giá, ai ngờ Lý Giáp lại đổi ý, muốn mua với giá thấp, Tống gia tất nhiên không bán, Lý Giáp bèn tới cửa náo loạn, la lối khóc lóc lăn lộn, lời nói ẩn ý có tranh chấp, quản sự Tống gia thất thủ đả thương Lý Giáp. Tống Kha vội sai người chuẩn bị lễ vật đi thăm, Lý Giáp được chỗ tốt thì lặng lẽ hơn.

Nguyên bản phong ba bóc qua là xong, ai ngờ mấy ngày sau, bên ngoài truyền ra lời đồn, nói Tống Kha “Quản giáo không nghiêm, dung túng nô bộc làm càn”, “Ỷ thế hϊếp người, ức hϊếp bá tánh”, Tống Kha chỉ cho là có người nhàm chán sinh sự, nhưng dù sao lời đồn nhiều ít có tổn hại danh dự, nên chuẩn bị lễ vật tới thăm nhà Lý Giáp. Lý Giáp kia lại cự tuyệt Tống Kha ngoài cửa, với bên ngoài thì tuyên bố đi tuyên bố lại mình vô tội thế nào.

Càng khiến Tống Kha không dự đoán được chính là, ngôn quan Ngự Sử dâng thư buộc tội việc này, chỉ ra hắn “đắc chí càn rỡ, bất kham trọng dụng”. Tống Kha không có căn cơ ở trong triều, thêm nữa thiếu niên đăng khoa, đã dẫn tới bao nhiêu người ghen ghét đỏ mắt, cho nên trong lúc này nhảy ra không ít yêu tinh quỷ quái tùy thời bỏ đá xuống giếng. Trong triều tất nhiên cũng có sĩ phu chính nghĩa nói chuyện vì Tống Kha, càng có người dụng tâm kín đáo mượn điều này để công kích đối thủ. Trong chốc lát, thị phi tranh chấp nho nhỏ như đốm lửa cháy thảo nguyên, càng ngày càng nghiêm trọng.
« Chương TrướcChương Tiếp »