Chương 115: Tạo hấn

Lâm Đông Lăng bận thân mật với người nam kia, không nhìn thấy Hương Lan, hai người chuyển ra sau núi giả. Hương Lan nghĩ thầm: “Lâm Đông Lăng to gan thật, dám ngang nhiên lén lút gặp gỡ đàn ông ở nhà. Lâm gia cũng coi như thế gia đại tộc, tiểu thư nhà này không thể nói kim tôn ngọc quý, thì cũng nên có thể thống, hiện giờ lại làm ra việc không hay này, có thể thấy gia phong đã không bằng trước kia. Đây là nơi thị phi, vẫn nên mau đi thôi.” Bèn đi trở về, chọn một con đường khác, tạm thời không đề cập tới.

Lúc này, Lâm gia đang náo nhiệt phi phàm. Tuy còn ở tang kỳ của cụ bà, nhưng Lâm Cẩm Lâu thăng tướng quân tứ phẩm nên ồn ào náo động hơn bình thường chút, người tới cửa chúc Tết nối liền không dứt như đèn kéo quân. Sáng sớm, Lâm Cẩm Lâu đã ra ngoài chúc Tết, đến buổi trưa mới về, dẫn mấy bằng hữu ngày xưa thường qua lại ăn cơm ở nhà, nhân giữ đạo hiếu không mời gánh hát dựng đài hát tuồng, bèn tiêu bạc dùng kiệu nhỏ nâng hồng cô đầu bảng từ Di Hồng Viện và Lệ Xuân các tới, lại gọi mấy con hát trong nhà tới, ôm đàn thổi sáo sau bình phong. Nhất thời cũng xuân ý doanh doanh.

Lâm Cẩm Lâu ngồi tựa vào gối trên giường La Hán, nheo mắt xem mấy người chơi đoán số hành lệnh, đủ kiểu mua vui trên bàn tiệc. Danh kỹ Đê Hồng của Lệ Xuân Các kề bên người hắn, lột quả cam, đút từng múi cho hắn. Trên bàn tiệc đều là con cháu quan lại, trong đó có một người tên Ô Lượng, là con trai độc nhất của Tuần án Giang Chiết Ô Hữu Vi, năm nay 17 tuổi, bị trưởng bối trong nhà cưng chiều nên nuông thành tay ăn chơi chỉ giỏi ăn nhậu chơi gái cờ bạc, có một bụng âm mưu, kiệt lực muốn kết giao với Lâm Cẩm Lâu. Thấy Lâm Cẩm Lâu lạnh lẽo với hắn, bèn tỏ vẻ thân thiết với Lâm Cẩm Đình.

Tửu lượng của Lâm Cẩm Đình kém, bị rót mấy chén đã đầu óc phát ngốc, nói năng cũng lộn xộn, Lâm Cẩm Lâu nói: “Tiểu Tam Nhi đừng uống nữa, bảo gã sai vặt đỡ cậu đến phía sau nằm nghỉ đi.” Còn chưa dứt lời, có hai gã sai vặt tuấn tú tiến lên đỡ, Ô Lượng vội vàng đỡ Lâm Cẩm Đình nói: “Tôi nên đánh, rót cậu Lâm uống nhiều rượu thế này, để tôi đỡ đi.”

Lâm Cẩm Lâu không tỏ ý kiến, uống một ngụm trà sâm trên tay Đoan Hồng. Ô Lượng lon ton đỡ Lâm Cẩm Đình đi, tới hành lang gấp khúc, Lâm Cẩm Đình bị gió lạnh thổi, cảm thấy đầu óc tê rần, trong bụng cuồn cuộn, đỡ cây cột “Oẹ” một tiếng phun ra. Ô Lượng hoảng sợ, vội vàng kêu: “Người đâu mau tới đây, cậu Ba nhà ngươi phun rượu!”

Hô vài tiếng vẫn không thấy có gã sai vặt chạy ra. Thì ra tôi tớ biết mở tiệc, không hai canh giờ không giải tán được, chỉ có mấy kẻ lanh lợi ở phía trước hầu hạ. Đám còn lại tranh thủ thời gian đi đánh bạc chơi gái, hoặc là trộm chuồn đi uống rượu mua vui, một số về nhà, cho nên không có người lại đây.

Ô Lượng giương mắt lên nhìn, thấp thoáng thấy mấy nha đầu chỗ nguyệt môn, vội vàng đỡ Lâm Cẩm Đình qua, đứng ở cửa hoa viên nhìn xung quanh. Thấy cảnh trí trong viện nhiều lối đi quanh co, cửa sổ hoa lệ rèm buông, thấp thoáng đèn l*иg thắm đỏ, trên sườn núi không xa có một cây mai, một mỹ nhân mặc áo choàng đỏ thẫm đứng dưới cây mai. Trong tay cầm cây kéo cắt mai, có một nha hoàn đứng ở một bên, trong tay cầm bình cao cổ trắng ngọc, giữa bình đã cắm một cành mai, xinh đẹp tựa như người trong tranh.

Ô Lượng xem ngây người, không tự giác đi vài bước lên phía trước, chỉ thấy mỹ nhân kia ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, làn da nõn nà trắng như tuyết, mày liễu miệng thơm, tú lệ vô song, trông rất thanh tao lịch sự. Ô Lượng cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình bay mất, chọc chọc Lâm Cẩm Đình lẩm bẩm: “Này... đây là tiểu thư Lâm gia nhà cậu à?”

Lâm Cẩm Đình say khướt mở mắt ra, nhìn nhìn nói: “Này…đây là em họ ta, Tống gia...” Nói xong lại nôn ra.

Ô Lượng cuống quít để Lâm Cẩm Đình dựa vào một khối đá Thái Hồ, mình thì đi gọi người trong phòng, lại âm thầm lưu ý Tống Đàn Thoa, về sau mọi cách hỏi thăm, tạm thời không nhắc tới.

Lâm Cẩm Lâu ở trong phòng uống rượu một hồi thì cảm thấy chán, tiểu Thúy Vân của Di Hồng Viện xé thịt xương sườn đặt trong đĩa bưng qua, cười nói: “Gia đừng chỉ ăn đồ chị Hồng đút, cũng ăn hai miếng nô tự lột chứ, coi như nể mặt nô.”

Mọi người ồn ào nói: “Nhìn này, bình dấm đổ sao? Khó tiêu thụ nhất là mỹ nhân ân, cậu mau ăn đi!”

Lâm Cẩm Lâu lười biếng mỉm cười, cúi đầu ăn một miếng, cười nói với tiểu Thúy Vân: “Con của ta, nàng càng ngày càng tinh quái đấy, có thể thấy Lý nhị bao nàng, đối đãi nàng không tồi.”

Tiểu Thúy Vân u oán liếc Lâm Cẩm Lâu, nửa thật nửa giả nói: “Còn không phải gia coi thường nô, chỉ coi trọng chị của nô.” Thì ra tiểu Thúy Vân này là em gái của tiểu Thúy Tiên, trước kia lọt vào mắt xanh của Lâm Cẩm Lâu, tặng thơ từ cùng dây đeo các kiểu, thấy Lâm Cẩm Lâu nhận thì trong lòng mừng thầm, ai ngờ Lâm Cẩm Lâu chẳng để ý tới nàng, tướng Lý Nghị An trong quân hắn lại nhìn trúng nàng, tiêu bạc bao nuôi. Bắt đầu Tiểu Thúy Vân không chịu, lại thắt cổ lại cắt cổ, sau lại tú bà mắng: “Thúy Tiên còn xinh đẹp hơn mày, lại biết đàn hát, Lâm Đại gia mới ngẫu nhiên tới hai lần, nhan sắc mày sao so được với chị gái mày, nhân lúc còn sớm bỏ suy nghĩ này đi!” Lâm Cẩm Lâu lại tống cổ người tới hoà giải việc giữa nàng và Lý Nghị An, tiểu Thúy Vân đành phải đồng ý. Nhưng hôm nay gặp Lâm Cẩm Lâu, trong lòng lại phát ngứa, không nhịn được bèn lại đây lấy lòng nịnh hót.

Lâm Cẩm Lâu cười nói: “Lời này cũng không thể nói bậy, hiện giờ chị nàng theo Lưu công tử, không còn liên quan tới ta.”

Tiểu Thúy Vân cười làm lành: “Là nô nói lỡ, nên phạt!” Giơ chén rượu uống một chung. Nghĩ thầm: “Lâm Cẩm Lâu là người nhẫn tâm, chị ta một lòng say mê hắn, đến cuối cùng hắn cũng không muốn, chẳng qua ra bạc chuộc thân, tặng bằng hữu thôi, thế mới biết đàn ông trên đời này thay lòng đổi dạ nhiều, không bền chắc bằng bạc.” Chút đa sầu đa cảm trong lòng tan biến, lại cười nói: “Hôm qua mụ mụ còn nói gia không qua chỗ chúng em đấy, trong vườn tới vài cô nương, đều non mịn như hành nước, giọng nói cũng nũng nịu, chuyên môn thỉnh sư phó tới dạy, hôm nay nô mang em gái đến đây, để nàng tới hầu hạ Đại gia.”

Nói rồi đứng dậy, kéo một cô gái từ tiệc rượu ra, ước chừng trên dưới mười bốn tuổi, mặc áo ngoài lụa phấn hồng thêu cành ngọc lan, áo trong lụa trắng thêu trúc diệp, phía dưới mặc quần màu mận chín thêu hoa mai. Trên đầu bện tóc, vẫn chưa chải tóc, cho thấy chưa có người ngủ đêm đầu, lại cắm trâm màu xanh hình nửa cánh bướm bằng vàng nạm châu báu, trâm vàng đính bạch châu, bên mái có trâm hoa vàng, tai rũ khuyên tai lục ngọc, cổ tay trắng bóc đeo vòng tay vàng nạm trân châu. Gương mặt trái xoan, đôi mày tô tinh tế, đôi mắt ngập nước ẩn tình, má phấn đỏ ửng, eo thon mềm mại, vẫn mang theo hai phần ngây ngô, đi đến trước mặt Lâm Cẩm Lâu, thấy hắn cao lớn khôi ngô thì đỏ mặt, yểu điệu quỳ gối, yêu kiều nhỏ nhẹ nói: “Nô gia là Thúy Kiều, tới hầu hạ đại gia.”

Tiểu Thúy Vân đẩy tiểu Thúy Kiều đến bên người Lâm Cẩm Lâu, cười cười nói: “Đây là em gái mới của nô, mang đến để thêm kiến thức, Đại gia nhớ thương hương tiếc ngọc, đừng dọa nàng.” Lại đưa mắt ra hiệu cho tiểu Thúy Kiều: “Thông minh chút, có thể hầu hạ Lâm Đại gia là phúc phận đời trước em đã tu luyện.”

Thúy Kiều này tuy có vài phần nhan sắc, đã là mỹ nhân khó được, nhưng trong mắt Lâm Cẩm Lâu cũng không tính nổi bật, thuận miệng cười nói: “Mụ mụ các nàng nhanh tay nhỉ, Thúy Tiên vừa mới đi, lập tức đã bổ sung người mới.”

Tiểu Thúy Kiều cũng thông minh, tự tay rót một ly trà đưa tới trước mặt Lâm Cẩm Lâu, Lâm Cẩm Lâu chỉ nhấp miệng, đặt ở bàn trên giường.

Tiểu Thúy Vân thấy Lâm Cẩm Lâu vẫn chưa để bụng, nói với tiểu Thúy Kiều: “Đi ôm tỳ bà tới đây, xướng khúc em mới học vài ngày trước để các vị gia nghe một chút.”

Tiểu Thúy Kiều ngồi ôm tỳ bà, khảy dây đàn, y y nha nha xướng 《 Lựu hoa mộng 》, cũng thanh thúy êm tai. Chốc lát, cả sảnh reo hò, mọi người sôi nổi nói: “Giọng nói thanh thúy quá, thật khó được.” Có nhiều con cháu quen lối ăn chơi sỗ sàng trong đám giăng hoa đã nóng lòng muốn thử, người này nhỏ giọng nói: “Tuổi nhỏ cũng có phong tình khác, lát nữa đi đổi khăn tay với nàng.” Người kia nhỏ giọng: “Đánh rắm, không thấy người ta đang nhắm người khác rồi sao, hơn nữa tú bà Di Hồng Viện kia tâm đen, cô nàng xinh đẹp dạng này, không có tám mươi lượng bạc há có thể ngủ đêm đầu!” Còn có người nói: “Nếu tám mươi lượng thì lời lãi quá đấy, bên ngoài mua đứa nha đầu chỉ có năm lượng bạc.” Lời này dấy lên một tràng cười vang chèn ép nói: “Năm lượng bạc, cậu đi mua cái nha đầu béo ngu lùn xấu về đi!”

Một khúc kết thúc, tiểu Thúy Kiều lại về chỗ hầu hạ, học theo Đê Hồng, đút trái cây cho Lâm Cẩm Lâu. Lâm Cẩm Lâu vặn mặt nhìn lên, thấy vẻ mặt nàng kiều khϊếp, trong lòng đột nhiên nhớ tới Hương Lan, lúc ban đầu thấy nàng cũng nhút nhát sợ sệt thế này, nàng ở bên hồ lặng lẽ cài đóa ngọc lan lên đầu, bị người bắt gặp thì đỏ bừng mặt cúi đầu, không tô phấn son, còn thanh lệ linh tú hơn tiểu Thúy Kiều này nhiều.

Nghĩ vậy lại nhớ lại ngày hôm qua, cô nàng kia không biết điều, đòi chết đòi sống, nhăn mặt với mình, làm cho hắn đến khi tế tổ còn băng mặt, trong lòng bực bội, đơn giản trà cũng không uống, đi giày xuống giường rồi đi, trong miệng nói: “Các cậu cứ ăn uống, chợt nhớ có chút việc gấp, đi một chút sẽ trở lại.” Nói xong đi như một trận gió vào nhà trong.

Lúc này Tần thị đang mời người nghe con hát hát tuồng ở phòng khách, Lâm Cẩm Lâu thấy Hồng Tiên đang bưng mâm muốn vào phòng, bèn gọi lại, nhỏ giọng hỏi hai câu. Không bao lâu Hồng Tiên từ trong phòng ra ngoài, nói: “Đã nói với phu nhân Tống gia, phu nhân sẽ chờ Đại gia ở thứ gian.”

Lâm Cẩm Lâu liên thanh nói cảm tạ, vén rèm vào thứ gian, thấy dì Tống đã tới, ấp tay cười nói: “Quấy rầy dì nghe diễn.”

Dì Tống cười nói: “Đứa nhỏ này, khách sáo thế làm chi, không biết mời ta đến vì chuyện gì?”

Lâm Cẩm Lâu cười nói: “Nói đến mạo muội, lần này cháu tới là muốn xin dì một người. Tống gia có một nha hoàn tên Hương Lan, cháu nhìn hợp nhãn duyên, không biết dì có chịu bỏ thứ yêu thích hay không, nếu cho cháu, cháu nhất định đưa dì một phần lễ hậu.”

Dì Tống ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nói: “Chà, thật không khéo...sáng nay nha đầu này tới, cầu ân điển, đã thả ra ngoài.”

Lâm Cẩm Lâu sửng sốt, cau mày.

P/s: Sáng mai 2 chương, tối 3 chương.