Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 114: Phóng tịch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Hương Lan đã dậy, rửa mặt sạch, chải búi tóc tròn nghiêng, cắm cây trâm phượng vàng nho nhỏ và hai, ba cây trâm nữa, lấy trong tủ ra một chiếc áo ngắn kẻ ô bằng đoạn ba màu xanh, đỏ và vàng đậm, váy đỏ nhạt, đeo một chiếc vòng ngọc vào tay, trông vui mừng lại không xa hoa.

Tiết thị đẩy cửa vào gọi nàng ăn cơm sáng, thấy nàng trang điểm thì cười nói: “Ai da, sao lại mặc bộ này, vài bộ mua mặc Tết cho con đâu, có dệt lụa hoa, có áo lông, đều quý hơn bộ này.”

Hương Lan cười nói: “Lát nữa muốn đi khấu đầu chúc Tết phu nhân và tiểu thư, mặc như vậy là được rồi.”

Tiết thị vội gật đầu nói: “Đúng rồi, nên đi khấu đầu, lát nữa bảo cha con đi mướn xe.”

Hương Lan ăn miếng bánh ngọt, uống một chén canh, mặc áo choàng nâu của Tiết thị, sau đó mới ra cửa.

Hiện giờ dì Tống và Tống Đàn Thoa vẫn ở Nam Uyển của phu nhân Nhị phòng Lâm gia, Hương Lan mệnh xe ngừng ở một chỗ cửa ngách hẻo lánh của Nam Uyển, lấy tiền trong túi đưa cho xa phu nói: “Chờ một lát, chốc nữa đưa tôi trở về.” Dứt lời tiến đến gõ cửa.

Bà lão trông cửa mở một khe hở nhỏ, hỏi: “Ai đấy?”

Hương Lan vội tươi cười nói: “Tôi là nha hoàn Tống phủ, đến gặp phu nhân và cô nương, làm phiền mụ mụ báo vào trong giúp.” Xem vẻ mặt bà hầu kia mất kiên nhẫn, vội nhét tiền vào tay, bà hầu kia thấy Hương Lan ăn mặc thể diện, lại ra tay hào phóng, sắc mặt đẹp hơn chút, hỏi: “Cô tên gì?”

Hương Lan vội nói: “Nói với phu nhân và cô nương là Hương Lan tới khấu đầu cho các chủ nhân.”

Bà hầu kia để Hương Lan vào trong, đi một lát. Qua không lâu mới trở về nói: “Đi theo tôi.” Dẫn Hương Lan đi vào.

Hương Lan cúi đầu bước nhanh, qua cửa thuỳ hoa, lại đổi một nha đầu khác dẫn đường, dẫn nàng tới một viện tên là “Phù Thúy”, nói: “Phu nhân và tiểu thư Tống gia ở viện này, vừa mới dùng cơm xong.”

Hương Lan liên thanh nói cảm tạ. Vào sân kia, đi tới nhà chính, đứng ở cửa, khoanh tay nói: “Bẩm phu nhân, Hương Lan tới khấu đầu chúc Tết.”

Dì Tống đang ngồi trên bục sát cửa sổ, mặc áo ngoài xanh khổng tước thêu hoa văn tứ hợp như ý, trong tay ôm lò sưởi tay đồng đỏ bát giác, Cuốn Hoa đứng một bên hầu hạ.

Dì Tống nói: “Lát nữa đọc lại thư của Đại ca nhi lần nữa, ai, Tết nhất, thằng bé một người ở trong kinh, cũng quá quạnh quẽ...” Nghe thấy giọng Hương Lan thì ngừng lời, trên mặt không lớn tự tại.

Cuốn Hoa biết tâm bệnh của dì Tống, lúc trước hay nhắc mãi với nàng Hương Lan không phải đứa tốt, xinh đẹp như yêu tinh, mới tới Tống gia đã hại chết một mạng người, về sau không chừng hại Đại ca nhi vân vân. Hiện giờ thấy dì Tống sa sầm mặt, vội vàng khuyên nhủ: “Phu nhân, Tết nhất tới khấu đầu cho chủ nhân, đây là một phần hiếu tâm của nàng, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, phu nhân nể mặt Đại gia để nàng vào khấu đầu đi.”

Dì Tống nghĩ trước khi đi Tống Kha từng dặn dò nàng đối xử tử tế Hương Lan, sắc mặt dịu chút, không được tự nhiên nói: “Để nàng vào.”

Cuốn Hoa tự mình dẫn Hương Lan vào, trải thảm quỳ dưới đất. Hương Lan quỳ gối, nói: “Phu nhân kim an vạn phúc.”

Dì Tống nhàn nhạt nói: “Ngươi có tâm.” Nói xong liếc nhìn sang bên, Cuốn Hoa lập tức đưa một bao lì xì

Hương Lan nhận lấy, ngồi ở ghế con bên chân dì Tống, tươi cười nói: “Khấu đầu cho phu nhân là việc nên làm.” Hỏi han ân cần một chốc, lại báo sự vụ lớn nhỏ ăn Tết trong nhà, thấy dì Tống lạnh lẽo hờ hững, bèn cười nói: “Mấy ngày trước, Đại gia bảo người đưa ít đặc sản trong kinh thành, trong thư đặc biệt dặn dò nô tì, nói giữ lại vải mịn và điểm tâm trong kinh cho phu nhân. Nói phu nhân sợ nóng, vải mịn này mềm mại mát mẻ, mùa hè làm xiêm y rất tốt. Còn nói phu nhân thích ăn ngọt, bánh vỏ trắng trong kinh trăm ăn không chán, hiện giờ đến Kim Lăng khó tránh khỏi tưởng niệm, nên mua nhiều mấy bao nhờ người mang về. Nô tì và Nguyệt Hề đều cảm thán Đại gia hiếu thảo, một thớt vải, một miếng điểm tâm đều nghĩ đến phu nhân đầu tiên.”

Hương Lan vừa nói vừa lưu ý, quả thấy dì Tống dần mỉm cười. Cuốn Hoa nghĩ thầm: “Hương Lan giỏi ăn nói, hai ba câu đã khiến sắc mặt phu nhân giãn ra.” Cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, Đại gia ở trong kinh khắc khổ ra sức học hành, còn không phải làm chỗ dựa nửa đời sau cho phu nhân sao.”

Dì Tống chậm rãi gật đầu nói: “Không tồi, không tồi, từ nhỏ Đại ca nhi đã là đứa trẻ hiếu thảo.”

Hương Lan lại chiều lòng nói Tống Kha nhớ dì Tống như thế nào, bịa ra rất nhiều chuyện liên quan, giọng nói nàng vốn uyển chuyển dễ nghe, nói chuyện lại cào đúng chỗ ngứa người, quả nhiên dỗ dì Tống vui mừng, lúc hứng thú còn khen Tống Kha từ đầu tới chân một hồi. Cuối cùng, nói: “Từ xưa đến nay đều đặt chữ hiếu ở đầu, Đại ca nhi đọc sách thánh hiền lớn lên, tất nhiên toàn bộ đều thấu, cái gì đều hiếu kính ta. Năm ấy cha nó mất, ta bị bệnh nằm trên giường suốt ba tháng, lúc ấy Đại ca nhi mới bao lớn, đã biết cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi hầu hạ trước giường bệnh, gầy suốt hai vòng. Đều nói ‘bệnh lâu trước giường vô hiếu tử’, nhưng Đại ca nhi chúng ta hiếu thảo thật sự, chỉ bằng âm đức (1) này, kỳ thi mùa xuân cũng nên khảo tiến sĩ trở về.”

(1)Âm đức: làm việc tốt mà không cầu báo đáp

Hương Lan và Cuốn Hoa liên tục nói đúng.

Hương Lan thấy hỏa hậu không sai biệt lắm, liền nói: “Phu nhân có cậu con trai hiếu thảo như Đại gia là đời trước tích cóp phúc, Đại gia đau lòng mẹ ruột như vậy, cũng là phúc của cậu ấy...” Quỳ xuống nói: “Nói ra thật xấu hổ, hôm nay nô tì lại đây, thứ nhất để khấu đầu chúc Tết phu nhân, thứ hai cũng tới cầu phu nhân một chuyện. Cha mẹ dưới gối chỉ có một cô con gái là nô tì, bọn họ cũng dần có tuổi, nô tì thật sự không yên lòng, nên xin phu nhân ân điển, cầu phu nhân đồng ý cho nô tì tự chuộc thân.”

Dì Tống và Cuốn Hoa ngẩn ra, không ngờ Hương Lan nói vậy. Tình ý của Tống Kha với Hương Lan rõ như ban ngày, dì Tống còn tưởng Hương Lan sẽ ăn vạ Tống gia, chờ Tống Kha cất nhắc, hồ nghi nói: “Ngươi muốn chuộc thân à?”

Hương Lan khấu đầu nói: “Cầu phu nhân thả nô tỳ về nhà hầu hạ cha mẹ mấy năm.”

Dì Tống mừng thầm: “Hay quá! Nàng chuộc thân ra ngoài, về sau sẽ không ở bên người Đại ca nhi nữa, nếu Đại ca nhi trúng cử, chắc chắn ở lại kinh thành hoặc ra ngoài tỉnh làm quan, sao có thể gặp lại nàng ta, ta lại tìm người mua một cô nàng tuyệt sắc có tướng vượng nam cho Đại ca nhi, lại chọn một thục nữ nhà cao cửa rộng, sao Đại ca nhi còn nhớ thương hồ ly tinh xuất thân hèn mọn này. Còn nữa, nàng tự cầu chuộc thân, không phải ta ép nàng đi!” Trên mặt tươi cười như hoa nở, thế nhưng tự mình kéo Hương Lan từ dưới đất lên, từ ái nói: “Con của ta, cô có hiếu tâm như vậy, sao ta có thể không đáp ứng chứ? Cô hầu hạ nhà ta một hồi, lại là người trung thành tận tâm, Tống gia xưa nay dày rộng, không cần trả bạc chuộc thân.”

Hương Lan thấy dì Tống thoải mái như thế, trong lòng có chút hụt hẫng, ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: “Bạc vẫn phải trả, lúc trước Đại gia đã cứu nô tì, lại cho ăn cho mặc, đại ân đại đức này tan xương nát thịt cũng khó báo.” Lấy trong tay ra ngân phiếu năm mươi lượng và một bao hai mươi lượng bạc vụn, nâng lên nói: “Bạc không nhiều lắm, nhưng cũng là một phần tâm ý của nô tì.”

Cuốn Hoa lặng lẽ kéo nàng, nhỏ giọng nói: “Phu nhân đã nói rồi, Tống gia cho cô ân điển, không cần bạc chuộc thân của cô.”

Hương Lan khăng khăng dâng bạc kia lên, đôi mắt trong vắt như nước mùa thu..

Dì Tống sửng sốt, dù nàng không thích Hương Lan, cũng phải thầm khen nàng có tâm. Duỗi tay đẩy bạc đến trước mặt Hương Lan nói: “Vậy bạc này coi như ta thưởng cô, về sau thêm của hồi môn.”

Hương Lan cũng không từ chối nữa, khấu đầu, ca ngợi: “Tạ ơn phu nhân.”

Lúc này dì Tống nhìn Hương Lan càng thêm thuận mắt, sai người đưa Tống Đàn Thoa về nhà lấy khế bán mình của Hương Lan, như sợ Hương Lan đổi ý, vô cùng lo lắng tống cổ quản sự đi xử lý việc thả tịch. Chốc lát, Tần thị sai người tới mời dì Tống và Tống Đàn Thoa đi nghe diễn, Hương Lan ngồi một mình trong phòng. Lấy giấy thả tịch đã là giờ Mùi (13h), thì ra vì ăn Tết, nên trong nha môn không có người làm, chỉ có tiểu lại trực ban, không thiếu được nhờ người lót chút bạc, mới xử lý thỏa đáng việc này.

Hương Lan chộp thư thả tịch kia trong tay nhìn xem, vội vàng về nhà. Tối qua nàng tính toán đến nửa đêm, cuối cùng quyết định tới cầu dì Tống chuộc thân. Thứ nhất, lời uy hϊếp của Lâm Cẩm Lâu vẫn vẳng bên tai, nếu hắn tìm được dì Tống xin mình đi, dì Tống nhất định sẽ đồng ý; thứ hai, nếu kỳ thi mùa xuân này Tống Kha trúng cử, đến lúc đó tất có tiểu thư nhà cao cửa rộng kết thân, nếu Tống Kha thay lòng đổi dạ, khế bán mình của mình vẫn bị Tống gia nắm chặt, vẫn không tự chủ; ba là, nàng tâm niệm ước ao tự do này, chỉ cảm thấy sung sướиɠ phi thường, chợt thấy ức hϊếp hôm qua của Lâm Cẩm Lâu chẳng là gì. Ban đầu nàng không dám tới cầu, một là sợ Tống Kha dặn dò dì Tống nên không đồng ý, về sau việc này thổi đến tai Tống Kha thì không hay; hai là bởi vì có sự dịu dàng của Tống Kha ràng buộc, đáy lòng cũng nghĩ nếu mình là nha hoàn Tống Kha, còn có thể làm bạn bên chàng thêm mấy ngày.

Hương Lan buộc dây áo choàng rồi ra sân, tuy đang ở Nhị phòng nhưng cũng sợ gặp gỡ người quen, nàng lại đội mũ choàng lên, cúi đầu đi dọc hành lang gấp khúc. Lúc này tiền viện đã ăn xong cơm trưa, đàn ông ghé vào một chỗ nghe diễn, đánh bạc, ném thẻ vào bình rượu, đánh mã điếu náo nhiệt phi phàm, ẩn ẩn truyền đến tiếng ồn ào náo động. Hương Lan nghĩ thầm: “Sáng sớm tới thỉnh an thật tốt, tối qua đám đàn ông đều uống rượu, nhất định sẽ không rời giường sớm, nhưng bây giờ đã là giữa trưa, không biết vị Lâu Đại gia kia có ra ngoài chúc Tết không, nếu gặp phải thì không xong, chi bằng đi đường nhỏ tĩnh lặng chút, tuy xa hơn, nhưng rốt cuộc an toàn.” Bèn vòng đến một đường nhỏ yên lặng. Nha hoàn gã sai vặt và các bà hầu, ngoài số ít phải trực, chỗ còn lại không tụm vào một chỗ vui đùa thì cũng ra ngoài thăm người thân uống trà năm mới, cho nên càng thêm tĩnh mịch.

Hương Lan bước nhanh được một đoạn ngắn, rẽ qua một bụi tùng bách, chợt thấy núi giả đằng trước có bóng người đong đưa, giống như đôi nam nữ ôm nhau.

Hương Lan chấn động, vội vàng dừng chân, lách người sau cây tùng già, nhìn trộm qua, lúc này cô gái kia bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, người nam bỏ mũ áo choàng xuống, lộ ra gương mặt trắng như ngọc, sau đó người nam kia hôn nàng.

Hương Lan kinh ngạc che miệng, hoá ra cô gái kia lại là Lâm Đông Lăng!
« Chương TrướcChương Tiếp »