Chương 113: Móng tay

Lâm Cẩm Lâu kinh ngạc, hắn là người tập võ, ra tay nhanh như chớp, nắm tay Hương Lan, dùng sức bóp, Hương Lan đau đớn, buông tay, cây trâm “Cộp” một tiếng rơi xuống đất. Lâm Cẩm Lâu duỗi tay là biết lần này Hương Lan dùng sức, mặt trắng bệch, giận dữ hét: “Cô điên rồi!”

Hắn rống hù đến Cát Tường và Song Hỉ nhao nhao quay đầu nhìn, lại sợ Lâm Cẩm Lâu nhìn thấy, vội vàng quay mặt đi, lại vểnh tai lên nghe.

Hương Lan đờ đẫn, mặt vô biểu tình nói: “Tôi không điên, chỉ cảm thấy chết là xong hết mọi chuyện.”

Lâm Cẩm Lâu giận quá hóa cười, nói: “Được, được, được, cô giỏi nhỉ, ở nơi này chơi đòi chết đòi sống với gia, đúng không?”

Hương Lan lạnh lùng nói: “Tôi chẳng qua chỉ có một cái mệnh tiện, nếu Đại gia khăng khăng muốn tôi làm thϊếp, chỉ có nâng thi thể tôi về.”

Lâm Cẩm Lâu lạnh mặt, không biết suy nghĩ cái gì. Hắn đột nhiên ngồi xuống, hai mắt nhìn thẳng Hương Lan, cười lạnh nói: “Được, có gan đấy, thế nhưng dùng mạng đánh bạc gọi nhịp cùng gia.” Nói xong, nhặt trâm trên đất lên, cắm vào giữa búi tóc của Hương Lan, bàn tay dịu dàng gom tóc nàng, thong thả ung dung nói, “Gia có câu khuyên cô, mọi việc chớ có nói quá chắc chắn, đừng cho rằng liều mạng cùng ta là có thể bóc qua việc này, nghề của gia chính là vết đao liếʍ máu, nhìn quen người liều mạng, chút trò vặt này của cô thật đúng là không đủ xem, gia thương hương tiếc ngọc nên mới nhường cô, cô đừng coi lòng tốt thành lòng lang dạ thú, chọc giận gia, đến lúc đó cô chết, nhưng còn có cha mẹ cô, đừng liên lụy bọn họ. Cũng đừng hy vọng tiểu tử Tống Kha kia có thể cứu cô, hắn là cái rắm, mặc dù hắn có thể thi đậu Trạng Nguyên, lại thêm mười năm, lão tử cũng không bỏ trong mắt, cô hiểu chưa?”

Hương Lan nhấp miệng, hai dòng nước mắt từ trên mặt lăn xuống. Thân mình run rẩy trong gió lạnh, thật đáng thương.

Lâm Cẩm Lâu lau nước mắt cho nàng, Hương Lan cũng không né, tựa như biến thành tượng đất. Lâm Cẩm Lâu cũng sợ bức nóng nảy nàng lại làm ra chuyện gì, nghĩ thầm: “Hiện giờ tiểu tử Tống Kha kia lên kinh đi thi, cũng không cần quá ép nàng.” Liền nói: “Cô cứ nghĩ kỹ, đừng không biết điều, mấy ngày nữa gia lại sai người qua đây.” Nói xong đứng dậy gọi: “Dẫn ngựa tới!”

Song Hỉ vội vàng quay người, dắt ngựa lại đây, Cát Tường cũng vội nghênh đón, thấy Hương Lan còn quỳ trên đất, định đỡ một phen lại sợ Lâm Cẩm Lâu không vui, vội vàng ném xuống một câu: “Cô nương đừng quá bướng bỉnh, nói hai câu dễ nghe là được.” Quay đầu liếc nhìn, vẫn thấy Hương Lan đờ đẫn ngốc ngốc, cũng không biết nàng nghe được câu nói vừa rồi không.

Lâm Cẩm Lâu cưỡi ngựa một đoạn đường, nghẹn một bụng tức giận. Hắn không ngờ, cô gái này lúc trước ở Lâm gia dịu ngoan như thỏ con sợ hãi, sao giờ lại trở nên bướng bỉnh cương liệt như thế. Thậm chí tình nguyện đi theo Tống Kha nhà cửa suy tàn kia, coi mình như cặn bã, trong lòng Lâm Cẩm Lâu không thoải mái như tấm vải rách. “Không biết điều!” Hắn sa sầm mặt, mím chặt miệng, rồi mắng nhỏ.

Song Hỉ nhìn sắc mặt Lâm Cẩm Lâu, tự nhủ: “Hương Lan làm Đại gia không thoải mái, không bằng dẫn ngài ấy đến chỗ Tô nương tử vui vẻ.” Liền móc từ trong ngực ra một chiếc khăn bao đồ vật, giơ tay đưa tới trước mặt Lâm Cẩm Lâu, nói: “Đại gia, đây là Tô nương tử làm tiểu nhân chuyển cho Đại gia.”

Lâm Cẩm Lâu tiếp nhận, mở khăn ra, bên trong là túi tiền nhỏ buộc kết tương tư, hắn cởi dây túi tiền, dốc xuống, một chiếc móng tay nhuộm màu đỏ tươi đẹp từ túi tiền rớt xuống bàn tay hắn. Tay trái Tô Mị Như nuôi hai móng tay dài. Chiếc móng này nàng dùng kéo cắt xuống.

Lâm Cẩm Lâu nhìn chằm chằm móng tay không nói lời nào.

Song Hỉ cười nói: “Hôm qua lão Từ tới, ở cửa ngách đưa thứ này cho tiểu nhân, bảo tiểu nhân nhất định phải giao cho Đại gia. Nói Tô nương tử nhớ Đại gia, sớm cũng khóc, muộn cũng khóc, móng tay dài như vậy cũng cắt xuống được, để Đại gia có vật tưởng niệm, nhớ kỹ tình cảm của nàng. Còn nói đã nhiều ngày Tô nương tử đặc biệt luyện một khúc mới, chờ Đại gia qua...”

Lời còn chưa dứt, Lâm Cẩm Lâu ném đồ vật trong tay vào mặt Song Hỉ, quát: “Ngươi tiền đồ nhỉ, khi nào nhúng tay việc tư của gia, còn học quy nô tú bà kéo khách!”

Song Hỉ lập tức rụt cổ, sợ tới mức không dám cử động.

Cát Tường hung hăng trừng mắt nhìn Song Hỉ, em trai hắn không rõ, Đại gia đã mấy hôm không qua chỗ Tô Mị Như, lão Từ bên người nàng cũng từng tìm hắn, hiếu kính năm lượng bạc làm hắn bóng gió nhắc với Đại gia, đưa khăn tay Tô Mị Như thêu gì đó, để Lâm Cẩm Lâu nhớ tới, đến tòa nhà. Cát Tường không dám nhận, nói bóng nói gió hỏi ý Lâm Cẩm Lâu, Lâm Cẩm Lâu đang dùng vải lau binh khí, không chút để ý nói: “Chẳng qua là cô nàng nuôi ở bên ngoài, sao còn tìm tới cửa?”

Chỉ một câu đã khiến Cát Tường sáng tỏ. Chỉ là Tô Mị Như kia cũng là giai nhân xinh đẹp quyến rũ, lại có thủ đoạn, đừng nhìn Đại gia hiện giờ không quan tâm, chưa chừng khi nào lại đường mật ngọt ngào như khi ở Chiết Giang. Cho nên Cát Tường cũng không dám đắc tội, sau đó lão Từ lại đến, hắn vội ra sức khước từ đánh thái cực, ứng phó vài lần, còn đặc biệt nhắc nhở Song Hỉ vài câu. Không ngờ Song Hỉ không nghe, chọn đúng hôm Lâm Cẩm Lâu phiền lòng nhắc tới chuyện này, chắc chắn gặp rủi ro.

Lâm Cẩm Lâu cay mày nói: “Cát Tường, đi chuyển lời cho Tô nương tử, nàng nhất định phải theo ta, thì phải thành thật ngốc trong nhà, đừng ba ngày hai đầu tới cửa Lâm gia, nếu tới nữa thì cút đi, gia không thiếu người như nàng hầu hạ!”

Cát Tường liên thanh vâng lời, lại đi phun Song Hỉ một ngụm nói: “Mày ăn lắm đâm lú à! Khi nào đến lượt mày quản chuyện của Đại gia, nữ nhân bên ngoài chính là mới mẻ, sao mày còn thay các nàng đưa đồ vật vào? Không thấy mợ Cả, các di nương trong nhà cũng chưa từng nhờ người tặng đồ cho Đại gia sao? Đồ không tiến bộ này, còn không vả miệng mình đi!”

Song Hỉ hai lời chưa nói, giơ hai tay tát mình, vừa đánh vừa mắng: “Kêu mày không có mắt! Kêu mày không phép tắc! Kêu mày chọc gia tức giận! Về sau lại thay người đưa đồ vật sẽ băm móng vuốt chó này!”

Tát vài cái, Lâm Cẩm Lâu mất kiên nhẫn xua tay nói: “Được rồi, được rồi, đừng đánh, nghe đến gia đau đầu.”

Song Hỉ ngừng tay, trên mặt đỏ lừng.

Lâm Cẩm Lâu giục ngựa về phía trước. Tô Mị Như từ khi tới Kim Lăng thì càng thêm dính người, muốn Lâm Cẩm Lâu và nàng như vợ chồng hàng đêm bên nhau giống như ở Chiết Giang. Lâm Cẩm Lâu đã hết mới mẻ, phiền chán nàng ta không biết đại thể, nơi chốn dây dưa, nguyên còn có hai phần ân ái, hiện giờ hoàn toàn phai nhạt, không muốn gặp nữa. Song Hỉ cầm móng tay tới, hắn chỉ cảm thấy lòng tràn đầy phiền não.

Cát Tường lặng lẽ dừng ở phía sau, kéo tay áo Song Hỉ nói: “Em choáng váng à? Anh đã từng dặn dò em rồi, hiện giờ sao lại nhắc chuyện Tô nương tử?”

Song Hỉ rầm rì, trong lòng cũng âm thầm hối hận mình không nên tham năm lượng bạc kia, mà đưa túi tiền cho Lâm Cẩm Lâu. Lúc này thấy Lâm Cẩm Lâu đã cưỡi ngựa đi xa, Cát Tường cũng không nói nữa, cùng Song Hỉ đuổi theo.

Lại nói Hương Lan, chờ Lâm Cẩm Lâu lên ngựa đi xa, mới đứng lên, cảm thấy cả người xụi lơ, dựa vào trên tường nghỉ ngơi hồi lâu, móc khăn lau gương mặt đầy nước mắt, mới chậm rãi về nhà.

Lúc vào sân, Tiết thị đang bưng chậu rửa mặt qua nhà chính, thấy Hương Lan thì nói: “Vừa đi chỗ nào đấy, lâu như vậy còn không trở lại.”

Hương Lan cúi đầu miễn cưỡng nói: “Vừa đi tiễn Lâm đại gia.” Nói xong xoay người vào phòng mình, dúi đầu vào chăn, khóc nức nở. Vừa rồi nàng dùng cây trâm đâm cổ, chẳng qua dùng bảy phần sức lực, lại cố ý làm chậm một chút, để Lâm Cẩm Lâu có cơ hội đi cướp đoạt, cho rằng nhiều ít có thể có chút kinh sợ, không dự đoán được Lâm Cẩm Lâu không dao động mảy may.

Sau này nên làm gì bây giờ? Nàng có thể không màng bản thân, lại không thể không màng cha mẹ, tuy vợ chồng Trần thị đã cởi tịch, không lo lắng bị Lâm gia bán đi, nhưng Lâm Cẩm Lâu rốt cuộc có quyền thế, Lâm gia ở Kim Lăng lại là thế gia vọng tộc mánh khoé thông thiên, trong mắt bọn họ gia đình bình dân như nhà nàng chẳng qua là con kiến. Huống hồ, nàng còn tâm tâm niệm niệm chờ Tống Kha từ kinh thành trở về...

Hương Lan lau mắt, ngồi dậy, nghĩ thầm: “Sự tình đã như thế, khóc chẳng qua để trong lòng thống khoái chút, chỉ khóc lóc mãi cũng chẳng làm được việc gì, trước mắt còn cần bàn bạc kỹ hơn. Trăm triệu không thể thương lượng cùng cha mẹ, hai người họ không giải quyết được gì, chỉ tăng thêm phiền não sầu lo, có lẽ cha ta còn cảm thấy có thể làm thϊếp cho Lâm Cẩm Lâu là phúc phận của ta, ước gì ta mau về Lâm gia kìa.”

Nàng vừa nghĩ, trộm đi phòng bếp xách nửa ấm nước ấm, đổ vào thau đồng trong phòng, tháo trâm vòng, rửa mặt, thoa hương cao lên làn da trơn bóng, lại sợ bị người nhìn ra vừa mới khóc nên dùng chút phấn thoa lên mặt, búi lại tóc, xốc tinh thần đi nói chuyện với cha mẹ.

Trần Vạn Toàn đang khen ngợi Lâm Cẩm Lâu nhân nghĩa, đắc ý dào dạt nói: “Trước kia bà nương Triệu thị đả thương Hương Lan, tôi còn giận điên người, không ngờ hôm nay Đại gia lại tự mình tới cửa nhận lỗi, ai da, đây chính là cực kỳ thể diện.”

Tiết thị nói: “Đúng vậy, còn tặng nhiều đồ như thế.”

Trần Vạn Toàn nói: “Hàng Tết đã có một túi rồi, còn có hai thớt vải tốt nhất và hai tấm da hươu, nhớ cất đi để làm y phục.” Lại nói với Hương Lan, “Còn có một đôi vòng tay vàng, một cây trâm vàng, hẳn là cho con đấy.”

Hương Lan cười lạnh trong lòng, cũng không đáp lời, đẩy cửa ra ngoài bày trái cây bánh ngọt lên bàn thờ tế bái tổ tiên Trần thị, trong lòng dần phân tâm sang chuyện khác. Đến buổi tối, Hương Lan giúp đỡ Tiết thị nấu cơm tất niên. Nhân Trần gia dần dần giàu có, bữa cơm buổi tối có gà vịt thịt cá, Trần Vạn Toàn đặc biệt mở một vò rượu ngon, nhìn chung cũng phong phú. Hương Lan ăn đến không biết mùi vị, nâng chén tiêu sầu nghe tiếng pháo bùm bùm ngoài cửa sổ, thêm hai phần buồn bã.

Vợ chồng Trần thị lại cực có hứng thú, đốt pháo ở cửa, lại làm bữa ăn khuya. Hương Lan thấy đã qua thời khắc đón giao thừa, ăn một chút rồi về phòng, trằn trọc đến nửa đêm mới mơ màng ngủ.

Nhất thời không có việc gì.