Chương 111: Giải quyết tốt hậu quả

Song Hỉ và Cát Tường rụt cổ, vội vã đáp: “Đại gia cứ yên tâm, chúng tiểu nhân đi tra ngay, bây giờ sẽ đi tra.” Lâm Cẩm Lâu xoay người đi. Hai người Song, Cát đi tìm mẹ mìn tra hỏi, tạm thời không đề cập tới.

Lâm Cẩm Lâu đổi y phục mới, qua phòng Lâm Chiêu Tường, lại sai nha hoàn mời Lâm Trường Chính đến, nói ngọn nguồn chuyện hôm nay ở chùa Cam Lộ, giấu việc tìm được Thái Tử và mình bày mưu, chỉ nói Triệu Học Đức thỉnh hắn đi bắt phản tặc, không ngờ gặp Triệu Nguyệt Thiền và hòa thượng giả yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Lâm Chiêu Tường đã nhìn quen sóng gió, nhưng cũng phải trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới hoàn hồn, cúi đầu không nói, hút thuốc lào. Lâm Trường Chính tức giận nói: “Hòa li như vậy là tiện nghi tiện nhân kia!”

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh nói: “Vậy có thể thế nào? Ai bảo nàng ta có ông nội giỏi.”

Lâm Trường Chính há miệng thở dốc, nuốt lời định nói xuống. Ông nội Triệu Nguyệt Thiền xác thật nhậm chức Thủ phụ Nội Các, hiện giờ chủ trì việc biên soạn sách ở Văn Uyên Các, rất được lòng thánh nhân. Hiện giờ Lâm gia tuy phú quý, nhưng lúc trước khuynh hướng Thái Tử, giờ bị Thánh Thượng kiêng kị, không nổi bật bằng Triệu gia.

Lâm Chiêu Tường khụ hai tiếng nói: “Nếu chuyện bực này đã nháo ra, hòa li là cho Triệu gia thể diện, tiếp sau định làm gì?”

Lâm Cẩm Lâu nói: “Đã thương lượng với Triệu Học Đức, không loan báo việc hòa ly với Triệu Nguyệt Thiền, một hai năm nữa mới chậm rãi thả tin tức ra ngoài. Hai ngày nay, Triệu gia sẽ phái người tới lấy của hồi môn của Triệu Nguyệt Thiền về.”

Lâm Chiêu Tường chậm rãi gật đầu, lại cùng con cháu nói hai câu, sau đó nói với Lâm Trường Chính: “Anh về trước, nói với con dâu cả, lấy danh sách của hồi môn của Triệu gia, kiểm tra đối chiếu kiểm kê từng cái, nếu người Triệu gia tới thì giao đồ về, thà trong nhà chịu thiệt chút, cũng phải làm sạch sẽ nhanh nhẹn.” Lâm Trường Chính đồng ý.

Lâm Chiêu Tường vẫy tay nói: “Được rồi, anh đi đi, ta có chuyện muốn nói với Lâu nhi.”

Lâm Trường Chính lui ra. Lâm Chiêu Tường sa sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Còn không quỳ xuống cho ta!”

Lâm Cẩm Lâu ngẩn ra, cảm thấy không thể hiểu được, nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống.

Lâm Chiêu Tường cười lạnh nói: “Cháu bản lĩnh nhỉ, ta đã nói bao lần với cháu, để cháu nhẫn nại Triệu thị chút thời gian, nhiều nhất một hai năm, sẽ khiến nàng cút đi. Cháu thì làm ngược lại, không rõ dùng âm mưu quỷ kế gì lừa Triệu Học Đức theo cháu đi bắt gian, lại tự tiện làm chủ bỏ vợ, còn náo loạn lớn như vậy, cháu gạt được cha cháu, nhưng không lừa được ta!”

Lâm Cẩm Lâu cười theo, nói: “Đôi mắt ông như đuốc, sao cháu giấu được ông.”

Lâm Chiêu Tường cả giận nói: “Đánh rắm! Cháu thấy mình đánh thắng trận vài lần là cánh cứng đấy hả? Biến khéo thành vụng, bất kham trọng dụng!”

Lâm Cẩm Lâu thấy Lâm Chiêu Tường tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, cuống quít tiến lên xoa ngực cho ông, trong miệng nói: “Ông bớt giận. Đừng vì đứa cháu không nên thân này mà ngã bệnh, nếu bực quá thì cứ đánh cháu vài cái hết giận.” Thò lại gần để Lâm Chiêu Tường đánh.

Lâm Chiêu Tường chậm rãi phun ra một hơi, nói: “Triệu thị là loại mặt hàng gì ta còn không biết chắc? Nếu tiên đế còn tại vị, đừng nói một cái Triệu gia, dù mười cái Triệu gia chúng ta cũng không bỏ trong mắt. Nhưng hôm nay thời gian ẩn nhẫn đã dài như vậy, lại nhẫn chút thời gian thì có sao?”

Lâm Cẩm Lâu thấp đầu nói: “Ông có điều không biết, năm đó là Triệu Nguyệt Thiền sai người cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ hại Phù Dung, lúc cháu đuổi tới, Phù Dung đã tắt thở lâu ngày, thân mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên nền tuyết, bị chết thảm như vậy, đôi mắt cũng không nhắm lại được…Còn Thanh Lam nữa, cũng bị nàng ta hại một xác hai mạng, càng chớ luận mất hết cả nhân phẩm, mưu đồ tiền tài trong nhà…Nàng tựa như thanh đao ngày ngày cắt lòng cháu phổi cháu, cháu...”

Lâm Chiêu Tường trừng mắt nhìn hắn, nói: “Thì sao? Có câu ‘quân tử báo thù, mười năm chưa muộn’, cháu còn chưa tới mười năm đâu, sao thiếu kiên nhẫn như vậy! Mấy năm nay, sức khỏe Thánh Thượng suy yếu, muốn lập Thái Tử. Triệu Tấn trên dưới nhảy nhót duy trì Đại hoàng tử, khiến Nhị hoàng tử bất mãn, thêm chi lão già ấy tài cao nói thẳng, nói chuyện quá mức khắc nghiệt, tự cho mình rất cao, đã đắc tội một đám triều thần, rốt cuộc là căn cơ gia tộc yếu, lại cây to đón gió, nhiều lắm phong cảnh được một hai năm nữa, Triệu gia sẽ không bằng dĩ vãng. Đến lúc đó trong nhà tùy tiện báo Triệu thị chết bất đắc kỳ tử hoặc chết bệnh rồi xử trí người, nhà mẹ đẻ nàng ta sớm đã ốc còn không mang nổi mình ốc, ai còn quản được nàng? Hiện giờ thì hay rồi, tuy thoát khỏi Triệu thị, nhưng rốt cuộc sẽ truyền ra chút tin đồn nhảm nhí, cái mặt già này biết giấu vào đâu!”

Lâm Cẩm Lâu cười nói: “Mất mặt cũng là cháu mất mặt, thanh danh cháu đã như thế, lại thêm chút tin đồn nhảm nhí cũng không sợ.” Lại thấp đầu nói: “Ông dạy bảo rất đúng, là cháu quá mức nóng vội.”

Sắc mặt Lâm Chiêu Tường dịu đi, vỗ cánh tay Lâm Cẩm Lâu nói: “Phải học được nhẫn, trăm nhẫn thành kim. Cả đời ta bằng một chữ ‘nhẫn’, mưu tính rồi hành động, Lâm gia mới bảo toàn được phú quý như hiện giờ, năm đó không nhẫn thì tất cả đều suy sụp, giống như Thẩm Văn Chương vậy, một cây xương cốt cương liệt, cuối cùng chết không có chỗ chôn.”

Lâm Cẩm Lâu quỳ dưới đất, thõng tay nghe dạy bảo.

Lâm Chiêu Tường lại nói: “Kìm chế tính tình nóng nảy của cháu đi, phải tĩnh tâm dưỡng khí nhiều, thiếu ra ngoài uống rượu lêu lổng. Chờ hòa li bớt ồn ào, ta tự mình hỏi đến, chọn một thục nữ nhà cao cửa rộng làm vợ, không cho phép lại đi hồ nháo nữa.”

Lâm Cẩm Lâu gật đầu nói vâng.

Lâm Chiêu Tường nhìn đôi vai rộng và sống lưng thẳng của hắn, chợt nhớ tới Lâm Cẩm Lâu hồi còn nhỏ là một đứa trẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh, khi gây họa cũng quy củ quỳ gối trước mặt ông nghe mắng như vậy, trong lòng mềm nhũn. Ông ký thác kỳ vọng cao ở Lâm Cẩm Lâu, đứa cháu này từ nhỏ ngang bướng, khó bảo, nhưng cũng thông minh hơn người, cương nghị quả quyết, tàn nhẫn với người khác, đối mình còn ác hơn. Hắn từ nhỏ cơm ngon áo đẹp lớn lên, lại đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục (1) luyện ra một thân võ nghệ, ở trong quân chịu khổ chịu tội vô số, lại tâm cơ thâm trầm, nếu chịu xuất sĩ làm quan văn, cũng tất nhiên có thành tựu.

(1)Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: Một câu ngạn ngữ chỉ người chăm chỉ nỗ lực.

Ngay cả Lâm Chiêu Tường cũng thừa nhận, trong đám con cháu của ông, chỉ có tính Lâm Cẩm Lâu giống ông nhất. Con cả Lâm Trường Chính làm người đoan chính, nhưng thiếu chút nhạy bén hòa hợp, con thứ hai Lâm Trường Mẫn là bùn loãng không trát nổi tường. Trong đám cháu trai, Lâm Cẩm Hiên là cái ấm sắc thuốc, Lâm Cẩm Đình chỉ giỏi ngâm gió ngâm trăng, không chịu đọc sách cho tốt, Lâm Cẩm Viên tuổi nhỏ. Đám con cháu trong tộc cũng có mấy người thành tài, nhưng không có dũng có mưu bằng Lâm Cẩm Lâu.

Lâm Chiêu Tường đột nhiên hỏi: “Chuyện trong quân xử lý thế nào? Trấn an gia đình quân lính tử nạn thế nào, có cần phải chiêu mộ tân binh không?”

Lâm Cẩm Lâu ngẩn ra, không ngờ Lâm Chiêu Tường hỏi cái này, thành thật đáp: “Đã phát bạc cho gia đình quân lính, chờ đầu xuân sang năm lại tuyển ít tân binh. Chính là có đồ khốn nạn đánh chủ ý tới Lâm gia quân, một hai phải biến đội quân này thành quân chính quy, mỹ kỳ danh rằng triều đình muốn phát quân lương. Đánh rắm con mẹ nó chứ, chân trước cháu vừa đưa những người này về biên, sau lưng đã có mấy đứa chó chết điều đội quân này đi. Cháu không làm việc ngốc này đâu, lại nói đội ngũ này của cháu ngầm ăn quân lương đấy, đừng ai nghĩ đến chuyện ăn chặn. Lòng cháu hiểu rõ, ông đừng nhọc lòng.”

“Ta không nhọc lòng? Ta không nghĩ nhọc lòng, nhưng Chỉ huy tư Dư đại nhân vội vã xách đồ tới cửa bái phỏng, uống lên mấy chung trà, nói mày không phục quản thúc, tự nuôi một đội quân, quân chính quy thì không vào, tình nguyện làm ‘tuần muối’ của đội quân, nói tội trạng này của mày có thể lớn có thể nhỏ. Hôm nay mày xướng ‘bắt gian ký’ để ta nghe, ngày mai lại xướng ‘tạo phản hí’ cho ta, ta ngần này tuổi còn chịu nổi lăn lộn không?”

“Hắc hắc hắc, nào dám, cháu trai trưởng của ngài nhiều tranh đua, chẳng qua là chút việc nhỏ, để cháu mang cho Dư đại nhân vài thứ tốt, nhất định có thể san bằng việc này.”

“Bớt cợt nhả! Cha mày không quản được mày, đừng tưởng mặc mày lật trời, ta còn chưa tắt thở đâu! Thiếu chọc phiền toái tìm đường chết cho ta, nghe nói mày ở bên ngoài lại bao gái, ở kỹ viện gặp dịp thì chơi có thân mật thì thôi, mua tòa nhà nuôi ở ngoài, không cho phép đưa về nhà, bẩn thối đều tiến vào, gia quy gia phong còn muốn không?”

“A…”

“A cái gì a, mày nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ…”

Lâm Cẩm Lâu bị Lâm Chiêu Tường dạy bảo một phen, tạm thời không đề cập tới.

Ngày hôm sau, Triệu gia phái người tới, lặng lẽ kéo của hồi môn của Triệu Nguyệt Thiền đi, mang hết đám nha hoàn bà hầu của hồi môn từ nhà mẹ đẻ trở về. Mấy ngày sau, truyền ra tin đồn mợ Cả Lâm gia trộm người bị trượng phu bắt gian ở chùa Cam Lộ, nhưng ngay sau đó lại có tin đồn, ngày đó ở chùa Cam Lộ, Lâm Cẩm Lâu đi truy bắt tội phạm quan trọng của triều đình, vô tình đυ.ng tới hòa thượng chơi gái phá giới. Đủ loại không phải trường hợp cá biệt, lúc ăn Tết Triệu Nguyệt Thiền lại bị bệnh, không ra gặp khách được, lại khiến đám người nghị luận sôi nổi.

Sau này có ngư dân vớt được một cái túi dưới sông, bên trong có một thi thể nam giới đầu trọc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đã phân hủy đến không thành hình, có người thiện tâm, quyên mấy đồng tiền, dùng chiếu rách bọc, chôn thi thể kia ở bãi tha ma. Vợ Hách Khanh đợi lâu hắn không tới, thừa dịp tuổi trẻ, mang theo chỗ ruộng đất còn lại của Hách gia, lại gả cho một thương nhân buôn vải vóc, con trai cũng theo mẹ tái giá, Hách Khanh này phạm da^ʍ nghiệp, quyến rũ vợ người ta, kết cục chết thảm, gia nghiệp giàu có và vợ con đều về người khác, cũng coi như báo ứng xác đáng.

Nhưng cũng có cá lọt lưới. Ngày đó Tiền Văn Trạch cũng ở chùa Cam Lộ, sau đó ra ngoài mua rượu và đồ ăn, khi trở về thấy có quan binh vây quanh chùa Cam Lộ thì biết không ổn, lòng bàn chân như bôi dầu, về nhà thu thập chuẩn bị hành lý, mặc kệ vợ con trốn đi. Nhưng Triệu gia không phải ăn chay, thấy Triệu Nguyệt Thiền bị Tiền Văn Trạch dụ dỗ thông đồng đánh mất nhân luân, bại hoại phẩm hạnh, còn bị Lâm gia bỏ, tất nhiên không nuốt trôi cơn giận này, Triệu Học Đức đắn đo mấy cái tội trạng, định tội Tiền Văn Trạch, vì không tìm thấy hắn, bèn sung công tất cả gia sản. Vợ hắn dẫn con về cậy nhờ nhà mẹ đẻ, mẹ già nhà hắn không người nuôi dưỡng, chỉ dựa vào hàng xóm tiếp tế miễn cưỡng sống qua ngày.

Hương Lan trở về Tống gia, đóng cửa trốn mấy ngày, thấy không có người tới cửa, nghĩ thầm: “Bên người Lâm Cẩm Lâu mỹ nhân như mây, nơi nào còn để ý ta.” Trái tim trở về vị trí. Sáng sớm 30 Tết, tuần tra Tống gia trong ngoài một lượt, tạm biệt vυ" già trông nhà, mướn một chiếc xe, chạy về nhà ăn cơm tất niên với vợ chồng Trần thị, vừa đến cửa nhà, nhìn thấy ngoài cửa có một con ngựa cao lớn.