Chương 110: Đánh vỡ (ba)

Lâm Cẩm Lâu tìm giấy bút trong phòng, viết một giấy hưu vợ giao cho Triệu Học Đức, Triệu Cương xoa tay hỏi: “Tuy là hòa li, nhưng thanh danh rốt cuộc có ngại, cậu xem…”

Lâm Cẩm Lâu lạnh nhạt nói: “Chúng ta sẽ không nhảy ra một chữ ‘không’ nào về Triệu gia, tùy các ngươi đi nói, chỉ có một việc, đó là không thể bôi nhọ thanh danh Lâm gia.”

Triệu Học Đức nhẹ nhàng thở ra, Lâm Cẩm Lâu nói như vậy, sẽ giữ kín việc Triệu Nguyệt Thiền yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nhìn Hách Khanh, lại hỏi: “Người này nên xử trí thế nào?”

Lâm Cẩm Lâu cười mỉa mai: “Tùy Triệu gia xử trí.” Nói xong không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.

Triệu Học Đức bị nụ cười của Lâm Cẩm Lâu đâm vào ngực phát đau, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Nguyệt Thiền, nói: “Còn không mau mặc quần áo vào!” Vẻ mặt tàn độc nhìn sang Hách Khanh. Hách Khanh cả người run run, run giọng nói: “Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!”

Triệu Cương đi qua, cầm quần áo bịt mồm Hách Khanh, nhỏ giọng nói bên tai Triệu Học Đức: “Chờ lát nữa bỏ người vào túi, lại bó cục đá, ném xuống sông, bảo đảm thần không biết quỷ không hay.”

Triệu Học Đức khẽ gật đầu, nói: “Tìm thuộc hạ sạch sẽ nhanh nhẹn chút.”

Triệu Cương lĩnh mệnh, lập tức tìm túi buộc Hách Khanh, tạm thời không đề cập tới.

Lâm Cẩm Lâu ra ngoài, gọi thân binh tâm phúc Hồ Lai đến trước mặt, nhỏ giọng hỏi: “Người đến chỗ nào rồi?”

Hồ Lai nói nhỏ: “Mới vừa truyền tin tức lại đây, lúc này người đã ra Giang Tô, sắp đến An Huy.”

Lâm Cẩm Lâu gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Ngày đó Triệu Học Đức tìm Lâm Cẩm Lâu thương lượng việc bắt giữ Thái Tử, Lâm Cẩm Lâu chỉ nghĩ hắn nói đùa, nhưng tỉ mỉ điều tra thì chấn động, thì ra Thái Tử đúng là đang ở thành Kim Lăng, cắt tóc làm hòa thượng cầm bát vân du tứ phương. Hồi nhỏ, Lâm Cẩm Lâu từng vào cung, gặp gỡ Thái Tử, nhớ rõ trên mày hắn có một nốt ruồi đỏ, hiện giờ thấy đúng là giống như đúc. Hắn rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Bát vương gia đã ngồi ổn đế vị, thế lực vững vàng, Thái Tử rất khó Đông Sơn tái khởi, đặt cửa vào Thái Tử thì không ổn. Nhưng Thái Tử từng hậu đãi Lâm gia, làm người không thể vong ân phụ nghĩa, đúng cái gọi là “Tốn vương có ân, Kim thượng khó trái”.

Lâm Cẩm Lâu rốt cuộc là người sát phạt quyết đoán, thấy tám chữ “Giang sơn như cũ, đến già toàn không” Thái Tử viết trên giấy, biết Thái Tử đã mất ý định khởi sự, bèn tặng vàng bạc tiền tài, mệnh tâm phúc chuẩn bị hành lý đưa đoàn người Thái Tử ra khỏi thành, đến ngoài quan ải an cư lạc nghiệp.

Sau đó hắn bắt đầu mưu tính chuyện này. Vài ngày trước, hắn đi sớm về trễ, cố ý không ở nhà, phái người âm thầm nhìn chằm chằm, tra những gièm pha Triệu Nguyệt Thiền làm bên ngoài. Hắn định bắt gian trên giường, rồi một đao gϊếŧ sạch sẽ. Nhưng làm vậy khó tránh khỏi không màng đại cục, bị thương hòa khí hai nhà Lâm Triệu. Hiện giờ có cớ này, Lâm Cẩm Lâu bèn âm mưu dẫn cha con Triệu thị tới, giáp mặt xé rách sạch sẽ, sau đó làm Lâm Chiêu Tường gửi thư cho ông nội Triệu Tấn của Triệu Nguyệt Thiền, như vậy chỉ đắc tội nhà Triệu Học Đức. Ngày sau vẫn qua lại với mấy phòng khác của Triệu gia.

Mới vừa rồi hắn lòng tràn đầy chán ghét, bây giờ rốt cuộc vùng thoát khỏi thuốc cao bôi trên da chó, Lâm Cẩm Lâu thấy cả người vui sướиɠ, nhìn cái gì đều thuận mắt, ra vẻ ra lệnh cho thủ hạ điều tra chùa Cam Lộ.

Hương Lan đứng lâu trong gió, cảm thấy tay chân đông lạnh mất cảm giác, bỗng thấy Lâm Cẩm Lâu ra ngoài, bắt đầu điều tra bốn phía, trong lòng kinh dị nói: “Hay không phải Lâm Cẩm Lâu tới bắt gian. Trong chùa này thực sự có phản tặc chăng?” Nhưng xa xa nhìn lại, lại thấy gương mặt Lâm Cẩm Lâu vui sướиɠ, không giống thái độ như lâm đại địch bắt phản tặc, trong lòng nghi ngờ. Sợ hắn nhìn thấy mình, lặng lẽ ẩn đến phía sau một bụi cây mai.

Lập tức có một binh lính mày rậm mắt to, ăn mặc thể diện đi tới, hỏi: “Cô là người phương nào? Ở chỗ này làm gì?”

Hương Lan vội nhún gối, nói: “Tiểu nữ là khách hành hương tới trong chùa thắp hương, đang uống trà ở khách đường thì thấy liêu phòng trong viện có mấy nhành mai nở, nên lại đây ngắm, bỗng nhiên nhóm quan lão gia tới, lại đóng cửa không cho ra, nên đành phải đứng ở chỗ này.”

Hỏi chuyện đúng là Hồ Lai, hắn đánh giá trên dưới, thấy cô gái này mặc áo choàng lông màu xanh lá, nói chuyện văn nhã có lễ, tuy trên đầu mang mũ choàng che nửa khuôn mặt, không nhìn thấy diện mạo, lại có thể thấy được là nhà phú quý, nói không chừng là tiểu thư nhà nào, vẫy tay nói: “Đi ra ngoài đi, nơi này là chỗ ở của hòa thượng, tiểu nương tử về sau thiếu tới.”

Hương Lan cầu mà không được, vén áo thi lễ định đi. Sau lưng có người nói: “Dừng bước!”

Hương Lan cứng đờ, đây là giọng Lâm Cẩm Lâu!

Hương Lan nào dám “Dừng bước”, mà càng rảo chân hơn, bỗng thấy trước mắt tối sầm, Lâm Cẩm Lâu đã đi mau hai bước, chắn trước mặt nàng, hắn cao lớn nên che khuất Hương Lan.

Hương Lan sợ hãi nhảy dựng, hai đùi đều mềm, trên người hơi run, cúi đầu. Chỉ thấy trước mặt xuất hiện một bàn tay, trên tay là chiếc dây đeo hoa lan, phía trên buộc một túi thơm như ý chỉ ngũ sắc, Lâm Cẩm Lâu lười biếng hỏi: “Đây là của ngươi?”

Hương Lan nhìn qua, vật này là đồ buộc trên váy nàng, chắc vừa rồi dây lưng lỏng, túi thơm rơi xuống đất. Hương Lan hạ giọng hàm hồ nói: “Đa tạ quan gia.” Muốn duỗi tay đi lấy.

Lâm Cẩm Lâu cũng định trả túi thơm cho nàng, lại thấy cô gái này mang mũ choàng che mặt, nhưng khi ngẩng đầu lại thoáng lộ ra chiếc cằm tinh xảo và đôi môi nhỏ đỏ hồng. Hắn thấy đôi môi này quen mắt, hoảng hốt, trong chớp mắt nhớ tới nha đầu tên Hương Lan cũng có chiếc miệng nhỏ phấn hồng như vậy, khiến người muốn hôn một cái.

Lâm Cẩm Lâu nhăn mày, hỏi: “Tên ngươi là gì?” Giơ tay định bỏ mũ choàng của Hương Lan xuống, đúng lúc này, bỗng nhiên cửa liêu phòng mở ra, Triệu Học Đức đi ra nói: “Lâm tướng quân đã bắt được phản tặc chưa?” Lâm Cẩm Lâu đã giao thư hưu thê, dù Triệu Học Đức da mặt dày thế nào, cũng ngượng ngùng gọi “con rể”, bèn xưng “Lâm tướng quân”, trong lòng lại khó chịu vô cùng. Một mối hôn tốt như vậy, Lâm Cẩm Lâu tuổi còn trẻ đã phong tứ phẩm tướng quân, về sau tiền đồ thênh thang, Triệu Nguyệt Thiền đúng là nghiệp chướng, vốn chính là tứ phẩm mệnh phụ, hắn là cha vợ của tứ phẩm tướng quân, đáng giận không có phúc này!

Thấy Lâm Cẩm Lâu trong nháy mắt đã nói chuyện cùng một cô gái, cánh tay giơ cao, giống như muốn chạm vào người, Triệu Học Đức càng thêm không vui, trầm giọng nói: “Thỉnh Lâm tướng quân lấy đại sự làm trọng.”

Trái tim Hương Lan đập bịch bịch, nhân cơ hội lùi về sau nửa bước, cúi đầu càng thấp.

Lâm Cẩm Lâu mất kiên nhẫn, nghĩ thầm trong chùa này có cái chó má phản tặc gì, chẳng qua dẫn ngươi lại đây xem con gái ngươi trộm tặc bao trai thế nào. Nhưng rốt cuộc còn phải cho Triệu Học Đức hai phân mặt mũi, rụt tay về, mặt vô biểu tình nói: “Triệu đại nhân cứ yên tâm, đã bao vây nơi này như thùng sắt rồi. Phản tặc có chạy đằng trời.”

Triệu Cương nói: “Còn thỉnh Lâm tướng quân chủ trì đại cục, mượn một bước nói chuyện.” Tiến lên kéo cánh tay Lâm Cẩm Lâu, nói có người lục soát một bức tranh chữ, đoán là phản tặc viết, trước khi đi Lâm Cẩm Lâu nhìn Hương Lan, nói: “Đứng chờ nơi này!” Lời còn chưa dứt đã bị Triệu Cương xưng huynh gọi đệ lôi đi.

Hương Lan thở phào một hơi, nhìn trộm Lâm Cẩm Lâu đi xa, nhấc váy rảo chân chạy, từ sân liêu phòng chạy ra, thấy bà Vương đang nôn nóng chờ ở khách đường. Bà Vương thấy Hương Lan thì mừng như trời giáng phượng hoàng, vội lên đón, nói: “Cô nương ơi, cô đi đâu đấy?”

Hương Lan tiến lên ôm bà Vương nói: “Bên trong có quan binh, nói là đi bắt phản tặc. Chỉ sợ đao thương không có mắt, chúng ta nên đi mau.”

Bà Vương đã thấy quan binh, hiện giờ vừa nghe “bắt phản tặc”, “đao thương không có mắt” cũng hoảng sợ, vội vàng đi cùng Hương Lan ra bên ngoài. Ra cửa chùa thấy ông Vương cho hai tay vào ống tay áo, ngồi trên càng xe, Hương Lan và bà Vương lên xe, mệnh lập tức về Tống phủ.

Xe đi được một đoạn, Hương Lan mới dám trộm vén rèm nhìn ra bên ngoài, thấy bốn phía im ắng, mới biết phía sau không có ai đuổi theo, nàng nhẹ nhàng thở ra, người mềm nhũn dựa vào vách xe. Lúc này mới phát hiện mồ hôi lạnh đã tẩm ướt áσ ɭóŧ, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi tinh mịn. Hương Lan móc khăn lau, khi cúi đầu thấy cạp váy trống không. Có chút đau lòng dây đeo và túi thơm mình vứt kia, nhưng lại nghĩ dù sao cũng chỉ ném vật ngoài thân, cũng hơn là bị Lâm Cẩm Lâu bắt đi, nghĩ vậy trong lòng lại có chút an ủi.

Vào thành Kim Lăng, Hương Lan nhìn ra sau, không thấy có quan binh đuổi theo, lúc này mới yên tâm. Khi trở về Tống gia thì đóng cửa, toàn tâm toàn ý vội vàng ăn Tết.

Lâm Cẩm Lâu bị Triệu Cương quấn lấy hồi lâu, trong lòng mất kiên nhẫn, nhưng vẫn phải vểnh tai lên nghe. Sau khi hắn xong việc quay ra, lại phát hiện không thấy người đứng dưới cây mai trong viện nữa. Lâm Cẩm Lâu giận dữ, gọi một tiểu binh xung quanh, nói: “Người đâu? Người đứng dưới gốc cây đâu rồi?”

Tiểu binh ngây ngốc mờ mịt không biết Lâm Cẩm Lâu nói gì, Hồ Lai nghe thấy tiếng Lâm Cẩm Lâu gầm lên, vội vàng lại đây nói: “Cô nương kia đã đi rồi.”

Lâm Cẩm Lâu nháy mắt nghiêm mặt, nhưng tạp vụ quấn thân, đành phải gác việc này sang một bên.

Lục soát chùa Cam Lộ trên dưới một lần, tất nhiên không tìm được bóng dáng phản tặc, lại tìm được một bức sơn thủy đồ trong một gian phòng, bức tranh ít ỏi vài nét bút, ở chỗ trống viết hai câu thơ “Giang sơn như cũ, đến già toàn không”, phía dưới có ấn của hoàng gia, dường như là tranh của của Thái Tử. Triệu Học Đức như đạt được chí bảo, như được tiêm máu gà, triệu tập hết tăng nhân trong chùa tới dò hỏi, hỏi mới biết, người này là một hòa thượng vân du, nửa tháng trước ở tại nơi này, giờ không biết đi phương nào.

Triệu Học Đức vội vàng gửi giấy viết thư tám trăm dặm kịch liệt cho cha, lại tính toán điều tra trong ngoài thành Kim Lăng. Lâm Cẩm Lâu cười lạnh trong lòng. Hắn đã đưa Thái Tử đến tỉnh ngoài, mấy ngày nữa sẽ tới An Huy vào địa giới Hà Nam, một đường hướng tây bắc là có thể xuất quan, tung tích mơ hồ sẽ khó tìm kiếm. Dù Triệu Học Đức xốc cả thành Kim Lăng cũng không tìm thấy.

Bận rộn suốt một ngày, Lâm Cẩm Lâu về nhà đã là giờ Thân. Nhân Triệu Nguyệt Thiền không ở nhà, Anh Ca nhìn chuẩn thời cơ tiến lên hầu hạ, dâng lên canh cẩu kỷ nàng nấu, thấy Lâm Cẩm Lâu đói bụng, mệnh phòng bếp lại hâm nóng chút thức ăn. Lâm Cẩm Lâu qua loa dùng chút rồi thay quần áo, tính toán báo cáo với trưởng bối việc hòa li với Triệu Nguyệt Thiền, Anh Ca hầu hạ hắn mặc quần áo, mới vừa cởϊ áσ khoác đã nghe “Bộp” một tiếng, chiếc dây đeo túi thơm hoa lan kia từ ống tay áo lăn ra, rơi xuống đất.

Anh Ca vội vàng nhặt lên, Lâm Cẩm Lâu chau mày, đoạt túi thơm kia, lập tức đi ra ngoài mệnh đứa hầu nhỏ làm việc ở hành lang gọi Song Hỉ và Cát Tường tới, lạnh lùng nói: “Đi tra cho ta, nha đầu tên Hương Lan kia bị mẹ mìn nào mua đi, hiện giờ ở địa phương nào, trong vòng 3 ngày nhất định phải điều tra ra!”