Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 109: Đánh vỡ (hai)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Cẩm Lâu ngẩn ra, sau đó cười ha ha, tiếng cười càng lúc càng lớn, cười không ngừng, ngửa tới ngửa lui. Mọi người khó hiểu, hai mặt nhìn nhau. Hách Khanh run bần bật, nướ© ŧıểυ ướt dầm dề dưới người. Lâm Cẩm Lâu cười đủ rồi, trên mặt tuy tươi cười, lại lộ ra vẻ lành lạnh giá băng, đá Hách Khanh nói: “Nàng nói bị oan uổng, nói như vậy ngươi chính là đầu sỏ gây tội, chém ngàn vạn nhát đao đều tính tiện nghi.”

Hách Khanh khóc lớn nói: “Tiểu nhân oan uổng! Triệu thị có một anh họ tên Tiền Văn Trạch, uống rượu với tiểu nhân rồi quen thân, nói em họ Triệu thị như thiên tiên, trước khi thành thân thậm thụt với hắn, sau lại gả người, mỗi ngày trông phòng trống, ngày đêm nhớ trai, hắn giật dây bắc cầu cho chúng ta, để tiểu nhân dỗ Triệu thị lấy bạc ra cho vay, được tiền thì Tiền Văn Trạch được một phần, tiểu nhân được chín phần. Lại nói trước đây Triệu thị từng lấy hơn một vạn lượng bạc cho vay, tiểu nhân không tin, Tiền Văn Trạch nói bạc này hơn phân nửa là tiền công quỹ của Lâm gia, trước kia Triệu thị quản gia, trong tay có thể vớt bó lớn nước luộc, hiện giờ tuy không được động vào bạc, nhưng vẫn lấy được ba năm ngàn lượng, cho bên ngoài vay, mỗi tháng ít nhất cũng được bảy tám chục…” Nói đến chỗ này nhìn sắc mặt Lâm Cẩm Lâu, kỳ thật Tiền Văn Trạch nói này đó, hắn liền đáp ứng, nhưng giờ phút này vạn không thể nói như vậy, cắn răng nói láo, “Tiểu nhân dù có gan tày trời chết sống cũng không dám quyến rũ vợ của đại nhân. Nhưng nợ Tiền Văn Trạch cờ bạc, bị ép đáp ứng.”

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh nói: “Lừa ai đấy? Người xuất gia như ngươi còn có thể ra ngoài uống rượu đánh bạc ư?”

Hách Khanh kêu lên: “Tiểu nhân không phải người xuất gia! Tiểu nhân họ Hách tên Khanh, trong nhà có vợ có con, Tiền Văn Trạch bảo ta cạo đầu, vào ở chùa này, vì cùng Triệu thị phương tiện.” Lại khóc trời đập đất: “Nếu đại nhân không tin, cứ tìm Tiền Văn Trạch, hỏi là biết.”

Mặt cha con Triệu thị lúc đỏ lúc trắng, bọn họ không ngờ Triệu Nguyệt Thiền to gan lớn mật đến mức này, không những lấy bạc nhà chồng cho vay còn bao hai nam nhân.

Triệu Nguyệt Thiền khóc ròng nói: “Tiền Văn Trạch bức ta, năm đó ta không hiểu chuyện, trước hôn mắc sai lầm, hắn lấy việc này đe doạ ta, nếu không theo ý hắn, hắn sẽ loạn gào loạn nháo bên ngoài, ta…ta cũng là bất đắc dĩ…” Vùi mặt trong chăn khóc đến chết đi sống lại.

Sắc mặt cha con Triệu thị đen như đít nồi, trong phòng yên lặng.

Lâm Cẩm Lâu liếc mắt nhìn Triệu Học Đức, giễu cợt: “Việc đã đến nước này, cha vợ đại nhân còn muốn nói gì không?” Nhấn mạnh hai chữ “cha vợ”.

Triệu Học Đức miễn cưỡng mở miệng nói: “Lão phu hổ thẹn…” Thấy Lâm Cẩm Lâu sát khí nhìn mình, sợ hắn nổi giận đả thương người, cũng biết việc này không lừa gạt được nữa, nói: “Anh muốn thế nào?”

Lâm Cẩm Lâu nói: “Việc này cũng đơn giản. Có ba con đường, một là cho nàng một tờ hưu thư, phạm vào tội ‘da^ʍ’ nên hưu thê.”

Người Triệu gia cùng kêu lên: “Trăm triệu không thể!” Nếu là lấy lý do này hưu Triệu Nguyệt Thiền về nhà, Triệu gia sẽ bị quét sạch thể diện, về sau con cháu đều khó ngẩng đầu làm người. Triệu Học Đức còn có hai cô con gái đang chờ gả, về sau chỉ sợ không tìm được nhà chồng.

Triệu Học Đức khuyên nhủ: “Con rể hà tất đuổi tận gϊếŧ tuyệt, Lâm Triệu dù gì cũng là hai họ giao hảo, nói tiếp, việc này cũng ảnh hưởng đến thể diện của con …”

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh, nói tiếp: “Hai là Triệu thị chết bất đắc kỳ tử, Lâm gia sẽ lo liệu tang sự, nhưng quan tài không được vào phần mộ tổ tiên.”

Đây là muốn mạng Triệu Nguyệt Thiền, nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt, thét to: “Không được! Không được!” Nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, cầu khẩn phụ thân: “Cha ngàn vạn đừng đáp ứng!”

Sắc mặt Học Đức khó coi, nhìn Lâm Cẩm Lâu, nghĩ thầm: “Nghịch nữ nếu chết, nhưng thật ra xong hết mọi chuyện, bảo toàn thanh danh của Triệu gia, cũng làm Lâm Cẩm Lâu vơi bực.” Nhưng liếc mắt nhìn Triệu Nguyệt Thiền co rúm trên giường, trong lòng lại luyến tiếc. Đến tột cùng là cốt nhục chí thân, từ nhỏ yêu thương lớn lên, sao nhẫn tâm để con gái đi chịu chết?

Triệu Cương cũng khuyên nhủ: “Cha, việc này trăm triệu không ổn, dù em ấy có sai, cũng không đến nỗi mất mạng.”

Triệu Học Đức còn đang chần chừ, nghe Lâm Cẩm Lâu nói: “Ba là ta cùng Triệu thị hòa li, chỉ là nàng tham ô bạc công trung của Lâm gia, nên của hồi môn ruộng đất không thể mang đi, còn lại tự tiện.”

Triệu Học Đức chép chép miệng. Bởi vì Lâm gia là vọng tộc Giang Nam, tám ngày phú quý, lúc trước gả con gái, vì muốn phô trương nên chịu đựng đau thịt đặt mua rất nhiều của hồi môn, nông trang ruộng đất cũng kha khá, trong lòng do dự, lại muốn tìm đường cứu vãn, đôi cười nói: “Con rể hà tất sốt ruột như thế, trước mắt bắt phản tặc mới là quan trọng, chờ bắt được người, cho con công lao lớn nhất, bàn việc nhà sau cũng không muộn.”

Lâm Cẩm Lâu ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, cười lạnh nói: “Ta đã xem ở mối quan hệ giữa hai nhà mà giữ mặt mũi cho Triệu gia rồi đấy, không chấm dứt việc này, ta lập tức điều binh lui lại, viết hưu thư đưa lên quan phủ, cũng không sợ dư luận xôn xao, mỗi người biết ta thành vương bát, ta không đếm xỉa đến da mặt, cũng muốn xé toạc việc này sạch sẽ.”

Triệu Học Đức gấp đến độ xoay quanh, Triệu Cương kéo Triệu Học Đức đến phòng trà ở phía bên kia của liêu phòng, nhỏ giọng nói: “Chi bằng chọn cái cuối cùng đi. Lâm Cẩm Lâu dầu muối không ăn, chọc giận hắn không chừng có cái gì chuẩn bị ở sau. Em Thiền phạm sai lầm bực này, Lâm gia trăm triệu sẽ không muốn nàng nữa, hòa li còn có thể bảo toàn mặt mũi, chỗ điền trang đó bịt miệng Lâm gia, như vậy hai nhà còn để lại một đường, về sau có cơ hội lại làm thân.”

Thấy Triệu Học Đức còn do dự, bổ sung một câu: “Cha, cô gái cha bao bên ngoài, con gái nàng hiện giờ cũng sắp mười lăm…” Đưa mắt ra hiệu, hếch mồm về phía Lâm Cẩm Lâu.

Triệu Học Đức bế tắc giải khai, hắn bao một ngoại thất, sinh một đôi trai gái, con gái Triệu Nguyệt Nga là mỹ nhân, hiện giờ trang điểm xong, tuy không bằng Triệu Nguyệt Thiền nhưng cũng có khí thế, lại cũng cực kỳ xinh đẹp, thì thầm: “Nàng xuất thân kém chút.”

Triệu Cương cười lạnh nói: “Cha còn định kết làm thông gia nữa chắc? Ý con là đưa nàng cho Lâm Cẩm Lâu làm thϊếp, vớt vát thể diện của người ta, nếu hắn leo lên chức cao đừng thành oan gia với nhà ta.”

Triệu Học Đức như suy tư gì.

Lâm Cẩm Lâu thản nhiên ngồi ghế dưới cửa sổ, xoay chuyển cổ. Cơn giận bắt được gian phu da^ʍ phụ đã dần vơi đi, khoan khoái khi thoát được Triệu Nguyệt Thiền lại lan tràn.

Triệu Nguyệt Thiền ôm chăn, cắn răng nức nở nói: “Cậu thật tàn nhẫn…Dù ta phạm sai lầm thật, nhưng cậu lại muốn mạng ta!”

Đôi mắt Lâm Cẩm Lâu như hai tia chớp lạnh lẽo nhìn Triệu Nguyệt Thiền, căm hận nói: “Ta hận không thể chém cô ngàn đao vạn nhát! Mỗi khi nhớ tới ta cưới con đàn bà như cô, ta lại hối đến tột đỉnh. Từ khi cưới cô vào cửa, trong nhà thêm bao nhiêu bất hạnh, trước kia ta tính toán cưới con gái nhà bà con xa của mẹ ta là Phù Dung làm thϊếp, là cô ngầm sai người cưỡng bức rồi gϊếŧ hại nàng!”

Đôi mắt Triệu Nguyệt Thiền đột nhiên trừng lớn, nháy mắt sắc mặt thay đổi. Trái tim “Thình thịch” nhảy, không dám cử động.

Lâm Cẩm Lâu cười dữ tợn: “Cô cho rằng việc này làm được thần không biết quỷ không hay, coi ta là thằng ngốc trêu đùa à? Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, Phù Dung chết thảm như vậy, sao ta có thể không đi điều tra đến tận cùng. Từ đó, ta thấy cô là cảm thấy ghê tởm, không nghĩ chạm vào cô dù chỉ một chút, thấy cô là ta lại nhớ tới bộ dạng khi chết của Phù Dung.”

Triệu Nguyệt Thiền siết chặt chăn. Sau tân hôn, Lâm Cẩm Lâu phát hiện nàng không phải trinh trắng, đối xử với nàng tuy lãnh đạm, nhưng ngẫu nhiên còn có chút phu thê thân cận, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Cẩm Lâu còn không thèm quét mắt nhìn nàng. Mặc nàng trang điểm dùng thủ đoạn thế nào, Lâm Cẩm Lâu vẫn chán ghét nàng, thì ra là bởi con tiện nhân Phù Dung kia!

Lâm Cẩm Lâu mỉa mai: “Sau đó, ta mà nhìn nhiều, nói nhiều một câu với nha đầu nào, cô không đánh thì mắng, bán ra ngoài, cô lấy bạc trong nhà cho vay, bức tử Thanh Lam, một xác hai mạng, hiện giờ lại đội nón xanh cho ta, từng việc từng chuyện ta đều ghi nhớ trong lòng. Trăm triệu không dám quên…Ta nói, rốt cuộc là cô tàn nhẫn vẫn là lòng ta tàn nhẫn? Mợ Lâm, ta và cô cùng so sánh, vẫn hơi kém cô một chút.”

Triệu Nguyệt Thiền căm hận nói: “Mặc dù trước hôn, ta từng không trinh, nhưng lúc sau cũng toàn tâm toàn ý sinh hoạt cùng cậu. Là cậu! Tân hôn đã thu dùng ba nha hoàn, làm ta mất thể diện, lúc sau lại lạnh lẽo với ta, thấy ta không một chỗ hợp ý, nếu chờ cậu nạp cô em thanh mai trúc mã thì trong phủ nào còn chỗ dừng chân cho ta!” Hiện giờ Lâm gia muốn hưu nàng, Triệu Nguyệt Thiền dứt khoát mặc kệ, đầu tóc rũ rượi ngồi ôm chăn trên giường, hai mắt oán độc, lại có vài phần đáng sợ: “Cậu chẳng chạm vào ta, dù chỉ là một đầu ngón tay, lại ăn chơi đàng điếm trái ôm phải ấp, câu lan phấn đầu, bên ngoài nuôi tiểu thϊếp, nha đầu trong phủ, di nương mới cưới, có lúc nào ngừng tay? Dựa vào cái gì ta phải chịu đựng trong phủ, ta chỉ hối hận không cho cậu thêm mấy cái nón xanh nữa, ta ra ngoài trộm người là báo ứng của cậu! Báo ứng của cậu!”

Lâm Cẩm Lâu giận đến huyệt Thái Dương giật giật, hít sâu, đè đầy ngập giận dữ xuống, lạnh lùng nói: “Hết hôm nay, cô có muốn đội nón xanh cho ta cũng không được, chi bằng hiện tại diễn một hồi đông cung sống để gia nhìn xem, cũng giải nỗi hận của cô!” Đi nhanh lên trước, xách Hách Khanh ném lên giường.

Hách Khanh sợ tới mức hét lớn: “Đại nhân, ta không dám, ta không dám nữa!” Triệu Nguyệt Thiền hét lên mắng: “Con lừa đực dâʍ đãиɠ này, có bản lĩnh thì mày gϊếŧ tao đi! Gϊếŧ tao đi!”

Cha con Triệu thị vội vàng rời phòng trà, liên thanh hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao đấy?” Thấy trên giường đang loạn, lại nhìn sắc mặt Lâm Cẩm Lâu âm trầm, Triệu Học Đức còn muốn hỏi, Triệu Cương vội vàng kéo tay áo hắn, Triệu Học Đức ngậm miệng.

Triệu Cương nói: “Đề nghị vừa rồi chúng ta đáp ứng, hòa li đi.”

Triệu Nguyệt Thiền khóc hô: “Ta không hòa ly! Dựa vào cái gì đối xử với ta như vậy!” Triệu Học Đức đổ ập một cái tát xuống, mắng: “Nghiệp chướng, mày còn không câm miệng!”

Triệu Nguyệt Thiền rũ đầu khóc trên giường. Nàng không cam lòng! Ngày đó nàng gả đến Lâm gia, bao nhiêu chị em họ hàng bạn tốt hâm mộ. Lâm gia nổi danh là thế gia vọng tộc, lại có bó lớn ngân lượng, ít nhất phồn thịnh 50 năm chưa suy, càng chớ luận Lâm Cẩm Lâu thiếu niên đắc chí, oai hùng bất phàm, không phải hạng phế vật dựa vào gia đình. Dù Lâm Cẩm Lâu không thích nàng, nàng cũng đã hạ quyết tâm cả đời phải ăn vạ Lâm gia, nhưng chịu lạnh nhạt lại sinh ra đủ loại không cam lòng, từng bước đến tình cảnh như này, Lâm Cẩm Lâu thì chẳng sao, về sau có thể lại cưới một cô vợ đẹp vào cửa, nàng đã gả một lần, không biết về sau còn có bao nhiêu tin đồn nhảm nhí, cuộc sống sau này thế nào bây giờ?

Triệu Nguyệt Thiền ngàn hận vạn oán, nghĩ thầm: “Lâm Cẩm Lâu, ngươi cứ nhớ kỹ đấy, về sau ta nhất định báo thù!”
« Chương TrướcChương Tiếp »