Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 107: Thâu hoan

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy ngày nay, phụ thân Triệu Học Đức của Triệu Nguyệt Thiền nhận được thư mật của phụ thân, nói có tin đồn Thái Tử Tần Duẫn Dục mất tích năm đó hiện giờ đang trốn ở Kim Lăng, tin đồn ra dáng ra hình, phảng phất là sự thật, cha mệnh hắn thời khắc cảnh giác, nếu phát hiện người khả nghi thì phải mau đuổi bắt. Triệu Học Đức lĩnh mệnh, âm thầm phái người điều tra, đúng là tra ra chút dấu vết. Việc này vốn nên báo cáo, nhưng đây là thời điểm Triệu Học Đức cần chiến tích, sợ kinh động quá lớn sẽ bị người khác đoạt công lao, hắn là quan văn, bên cạnh không có người dùng được, nhất thời khó khăn.

Thời gian qua, con trai cả Triệu Cương được không ít chỗ tốt của Lâm Cẩm Lâu, nói: “Cha, hay là tìm em rể, trong tay cậu ta có binh có quyền, thay vì tiện nghi người khác, chi bằng tiện nghi nhà mình. Cậu ta cũng mang ơn nhà chúng ta.”

Triệu Học Đức thấy kế này rất tốt. Thứ nhất con rể là người trong nhà, cũng sẽ không không biết xấu hổ đoạt công của mình; thứ hai nghe nói gần đây hai vợ chồng lại bất hòa, nếu việc này thành, khiến Lâm Cẩm Lâu mang ơn đội nghĩa thì Triệu Nguyệt Thiền cũng sống thư thái hơn. Vì thế tìm Lâm Cẩm Lâu tới thương lượng. Lâm Cẩm Lâu lập tức vỗ ngực đáp ứng, nói: “Cha quá khách khí rồi, nếu bắt phản tặc thật thì công lao là của cha, con chẳng qua là cho mượn vài người thôi, có gì khó đâu?”

Triệu Học Đức nghe thế, trong lòng thoải mái, thầm khen Lâm Cẩm Lâu thức thời. Hai người mưu đồ bí mật một phen, tạm thời không đề cập tới.

Lại nói Triệu Nguyệt Thiền. Lâm Cẩm Lâu về nhà ngày đó tát nàng ta một cái, lại nhắc việc Thanh Lam một xác hai mạng. Triệu Nguyệt Thiền nghe ý Lâm Cẩm Lâu, biết hắn tám phần đã đoán được tình hình thực tế, trong lòng thấp thỏm khó an. Rụt cổ ngây người hai ngày, lại phát hiện Lâm Cẩm Lâu chưa có động tĩnh gì, thậm chí ngày ngày đi sớm về trễ, có khi còn ngủ ở quân doanh, ngay cả Họa Mi cũng buông tay không để ý tới, càng chớ bàn hai nha đầu Lâm lão phu nhân mới thưởng.

Triệu Nguyệt Thiền can đảm lên, nói với Nghênh Sương: “Dù Lâm Cẩm Lâu biết thì làm gì được ta? Thanh Lam tự ngã, ta không đẩy nàng. Ta lấy bạc Lâm gia cho vay nặng lãi thì có gì không được? Bao nhiêu nhà quan quyến đều làm đâu, chưa thấy bắt người nào!”

Nghênh Sương nghĩ thầm: “Mợ ơi là mợ, người ta cho vay nặng lãi lấy tiền, được lợi bao nhiêu còn sung công vài phần, mợ thì túm hết bạc vào túi mình nha! Huống hồ lại còn tham ô không ít. Điểm chết người chính là, nếu bởi chuyện này mà Đại gia tìm hiểu nguồn gốc, rồi tìm ra cậu Văn Trạch, gian tình bại lộ, lại tra ra ngài sai khiến cậu ta đốt nhà, ngài chỉ còn nước thắt cổ mà thôi!” Không dám khuyên, chỉ nói: “Mợ vẫn nên thận trọng, đã quên trước đó mất sổ sách ăn không ngon ngủ không yên rồi sao?”

Triệu Nguyệt Thiền cười lạnh nói: “Lâm gia không dám đυ.ng đến ta, không thấy quân công của Lâm Cẩm Lâu bị người đoạt một nửa rồi sao, ta nghe nói triều đình thưởng đồ vật còn chưa đủ trợ cấp binh sĩ đã chết và bị thương…Cũng do Lâm Cẩm Lâu quá đà, thưởng quá nhiều bạc cho người chết, người bị thương và người có chiến công, dù tính mua chuộc lòng người cũng nên lượng sức mà làm, đúng không? Dù thăng quan thì thế nào, hiện giờ ai còn chỉ dựa vào bổng lộc mà sống được?”

Tự thuật một hồi, lại mệnh Nghênh Sương: “Chuẩn bị mấy thứ cống phẩm, sáng sớm mai chúng ta đi chùa Cam Lộ thắp hương.”

Nghênh Sương lên tiếng, trong lòng âm thầm kỳ quái: “Gần đây, mợ đột nhiên tin Phật, ngày thường cũng không thấy mợ đọc kinh chép kinh, cũng chẳng đi qua Phật đường trong nhà vài lần, nhưng năng đi chùa Cam Lộ, nói là vì cầu bình an cho Đại gia trên chiến trường. Lão phu nhân và phu nhân cũng vui, nói cứ để mợ tin Phật, cũng kìm được chút tính tình. Hiện giờ Đại gia đã về mà mợ vẫn đi chùa Cam Lộ, nói là đi cầu con. Ai, lại cũng không thấy mợ quỳ lạy chỗ Tống Tử Quan Âm.” Vừa nghĩ vừa chuẩn bị hai hộp đồ ăn.

Sáng sớm hôm sau nàng ta cùng Triệu Nguyệt Thiền đi xe ngựa tới chùa Cam Lộ, tạm thời không đề cập tới.

Lại nói Hương Lan. Sắp cuối năm, mọi nhà đều bắt đầu thu xếp hàng Tết, dì Tống và Tống Đàn Thoa ăn Tết trong phủ Lâm. Hương Lan và đám nha hoàn bà hầu dọn dẹp sạch sẽ Tống gia, đổi mới thần cửa (1), câu đối, đèn l*иg, sơn lại bùa đào (2). Thôn trang và cửa hàng có đưa lễ cuối năm, Hương Lan lựa ít đồ quý, chất nửa xe đưa đến phủ Lâm, để dì Tống tặng người, dư lại đã phát cho hạ nhân vυ" già đem về nhà ăn tết, ngoài ra còn phát thưởng bạc cuối tháng và bao bao lì xì xuống.

(1)Vào đầu năm mới, các bức tranh thần giữ cửa thường được tân trang lại với màu sắc tươi tắn.

(2)Bùa đào: ở thời khắc chào đón năm mới, viết hai vị thần “Thần Đồ”, “Úc Lũy” rồi treo, dán trước cửa để cầu phúc đuổi hoạ.

Lúc được nhàn rỗi, nàng bấm tay tính ngày, còn hơn một tháng là đến kỳ thi mùa xuân, nàng mong nhớ Tống Kha vô cùng, muốn đến chùa vái lạy, thứ nhất cầu bình an cho năm sau; thứ hai xin phù hộ Tống Kha thắng lợi trong kỳ thi mùa xuân. Mấy tháng trước sư phụ Định Dật của nàng đã xuống phía nam du lịch, đến nay chưa về, nên Hương Lan không đi am Tĩnh Nguyệt, sáng sớm nàng chuẩn bị bốn món bánh ngọt và bốn loại trái cây, đựng trong hộp đồ ăn và giỏ, sai người chuẩn bị ngựa xe, mang theo vợ chồng ông Vương làm thủ vệ, đi chùa Cam Lộ thắp hương.

Chùa Cam Lộ xây trên núi, là chùa cổ hơn trăm năm, hương khói nghi ngút. Lúc Hương Lan đến, trời mới tờ mờ sáng, cửa chùa vừa mở, chẳng có vài người. Ông Vương chờ trong xe, bà Vương đi cùng Hương Lan quỳ bái mỗi vị Phật Tổ và Bồ Tát trong miếu, viết sớ bình an, lại cầu bùa bình an, đóng góp chút tiền nhang đèn, mới rời khỏi đại điện ra ngoài.

Một chốc, Hương Lan khát nước, xin tiểu sư phụ trong chùa ít nước uống, nhân nàng góp không ít tiền dầu mè, tiểu sư phụ cung kính mời hai người đến hậu viện thanh tịnh để khách nghỉ ngơi, lại dâng trà lên.

Hương Lan cởi mũ áo choàng, bưng trà nóng uống một ngụm, cười nói: “Trà trong chùa đều pha bằng nước suối trên núi, quả nhiên hương vị không giống bình thường, uống ấm áp dễ chịu.”

Bà Vương cười nói: “Đúng vậy, đông lạnh nửa ngày, giờ mới ấm áp chút.” Lại nghĩ ông Vương đang chịu đông lạnh bên ngoài, tìm cớ: “Cô nương cứ ngồi nhé, tôi đau bụng đi nhà xí một lát.” Ra khỏi phòng, đến bên ngoài tìm tăng nhân lại xin một chén trà nóng, mang cho ông Vương uống.

Hương Lan đặt chén trà xuống, đến hậu viện nhìn hoa mai một hồi, chỉ thấy như một bức tranh thanh nhã, nàng đi dạo ven đường tán thưởng thiện phòng tĩnh mịch. Ngửa đầu nhìn tháp Phật cao ngất, không biết từ lúc nào đã qua cổng vòm tới phòng ở của tăng nhân, đang định quay người trở về thì nghe trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng nam nữ rêи ɾỉ.

Hương Lan chấn động, lặng lẽ lại gần, chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, nhìn vào trong, thình lình thấy Triệu Nguyệt Thiền đang quỳ bò trên giường, tóc hơi loạn, trâm vàng trên đầu sắp sửa trượt xuống dưới, đôi mày nhíu lại, đôi mắt đẹp khép hờ, biểu tình như si như say, trên người trần trụi, yếm trên cổ leng keng đỏ tươi chỉ ngũ sắc thêu uyên ương, đôi vυ" tròn tròn trắng bóc lắc lư, giống như mật đào. Phía sau nàng là một hòa thượng trẻ tuổi, mặt mày anh tuấn, dáng người cao lớn, quỳ gối trên giường, hai tay siết eo thon của Triệu Nguyệt Thiền, ra sức đẩy lên trước.

Triệu Nguyệt Thiền ê a không ngừng, nói: “Người tốt, lại vào sâu chút…”

Hòa thượng kia cười nói: “Còn muốn sâu nữa? Em như vậy nào phải phu nhân, rõ ràng là kỹ nữ lầu xanh.” Nói xong càng thêm mạnh mẽ.

Mạnh đến nỗi Triệu Nguyệt Thiền kêu to hai tiếng, quay mặt ra nhìn trêu cợt, khàn khàn nói: “Em là kỹ nữ, đừng vì em mà làm ô uế thân thể, làm nhục cửa Phật thanh tịnh.”

Vẻ lẳиɠ ɭơ này làm hòa thượng kia càng hứng, phát cuồng nói: “Em là Phật Tổ của ta.” Thò mặt qua, hai người hôn môi mυ"ŧ lưỡi, chụt chụt rung động.

Thì ra từ sau khi sổ sách có vấn đề, Triệu Nguyệt Thiền cẩn thận cảnh giác hơn, Nghênh Sương cũng khuyên nàng: “Mợ tội gì lại cho vay nặng lãi lấy tiền, nếu lại cùng một chỗ với cậu Văn Trạch, về sau không chừng gặp phải rắc rối đấy, cậu ta nào phải người tốt? Mợ nên tránh đầu sóng ngọn gió trước, dừng tay lại.” Triệu Nguyệt Thiền chột dạ sợ run, nghe Nghênh Sương nói vậy, cũng ít gặp Tiền Văn Trạch hơn.

Tiền Văn Trạch lại hoảng, Triệu Nguyệt Thiền là Thần Tài của hắn, giờ lại không để ý tới hắn, thế là Tiền Văn Trạch thiếu bạc, hắn là kẻ tiêu tiền hoang phí, ăn nhậu chơi gái cờ bạc mọi thứ ra tay hào phóng, thường xuyên như vậy xài hết bạc trên người, cân nhắc moi tiền của Triệu Nguyệt Thiền. Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ bụng cô này là kẻ phong lưu, tất nhiên không muốn trông phòng trống, nếu tìm người mới rồi câu nàng ra tới, sự tình sẽ thành một nửa. Liền tìm hồ bằng cẩu hữu Hách Khanh thương lượng.

Trước kia trong nhà Hách Khanh cũng có tiền, nhưng sau khi cha hắn chết, hắn đạp hư hơn phân nửa gia sản, người lại có cái mã, lại nuôi được “hàng họ” như con lừa, ở câu lan rất được chị em yêu thích. Tiền Văn Trạch ca ngợi mãi Triệu thị mỹ mạo phong tình thế nào với Hách Khanh, khiến hắn động tâm, liên tục truy hỏi. Tiền Văn Trạch bày mưu tính kế, để Hách Khanh cạo tóc giả thành tăng nhân, cho chùa Cam Lộ một số tiền lớn, tá túc ở liêu phòng, lại đưa Triệu Nguyệt Thiền tới trong chùa, giới thiệu hai người quen biết.

Hách Khanh là đứa biết thông đồng, Triệu Nguyệt Thiền lại là cô nàng dâʍ đãиɠ, hai người mắt đi mày lại có ý với nhau, Tiền Văn Trạch mượn cớ đi khỏi, hai bên giở trò ngay, từ đó gắn bó keo sơn. Tiền Văn Trạch bèn lấy việc này câu lấy Triệu Nguyệt Thiền, trong lòng tuy đáng tiếc phải chia sẻ tuyệt sắc bực này với người khác, nhưng rốt cuộc bạc quan trọng, Hách Khanh kể gia cảnh mình khó khăn thế nào, bị bắt làm hòa thượng vân vân, dỗ Triệu Nguyệt Thiền lấy bạc ra cho hắn. Tuy không nhiều như trước đây, cũng coi như có còn hơn không. Ba người tìm hoan mua vui, uống rượu da^ʍ diễn ở chùa Cam Lộ, không thể nói tỉ mỉ.

Ai ngờ hôm nay bị Hương Lan gặp phải.

Hương Lan sợ hãi ngây người, miệng há to, mặt đỏ bừng, “Cọ cọ” lùi về sau hai bước, nghĩ thầm: “Hỏng rồi! Thế nhưng bắt gặp gièm pha của Triệu Nguyệt Thiền, nếu để nàng nhìn thấy ta, độc phụ kia chẳng phải sẽ tìm mọi cách gϊếŧ chết ta, phải mau rời khỏi nơi thị phi này mới được!” Vội vã chạy về, đội mũ lên đầu, chạy vài bước, nhìn ra sau, có vài phần vui sướиɠ khi người gặp họa, nghĩ thầm: “Tục ngữ nói ‘nếu muốn không trở ngại, trên đầu đội nón xanh’ (3), Lâm Đại gia là đại đại vương bát, đây là báo ứng hắn ăn chơi đàng điếm, nếu biết chắc sẽ giận điên!” Cúi đầu che miệng nhỏ bật cười khanh khách. Chợt nhớ ra Lâm Cẩm Lâu từng cứu mình, mình không nên chê cười người ta như vậy, mím môi nhịn cười trở về.

(3)Ý của câu này là có người biết mình bị cắm sừng nhưng vì lợi ích, tiền đồ mà chịu đựng, chấp nhận chuyện đó.

Chợt nghe tiếng ồn ào, bảy tám quan sai thịch thịch thịch chạy tới, vọt thẳng vào, vây quanh liêu phòng, phía sau còn một đội nhân mã. Hương Lan vội vàng lắc mình trốn vào góc tường, nhìn lên, Hương Lan cảm thấy sự giật mình vừa nãy khi thấy Triệu Nguyệt Thiền thâu hoan vẫn còn nhẹ nhàng, hiện giờ mới là sét đánh giữa trời quang, phía sau có ba người đang chậm rãi đi tới, trong đó có một vị là Lâm Cẩm Lâu!
« Chương TrướcChương Tiếp »