Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 105: Về nhà (ba)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nha hoàn trông cửa vén màn lên, đại nha hoàn Tuyết Trản của Lâm lão phu nhân đến, cười nói: “Lão phu nhân nói Đại gia bên ngoài vất vả, Thư Nhiễm sang năm lại ra ngoài, nên đưa sang hai nha hoàn đã được dạy dỗ trong phòng lão phu nhân.”

Lâm Cẩm Lâu cười nói: “Ta sẽ qua cảm ơn bà, còn thay ta nghĩ việc nhỏ như vậy.”

Tuyết Trản nghĩ thầm: “Đại phòng đến nay không con, sao có thể coi là việc nhỏ?” Liếc nhìn Triệu Nguyệt Thiền, thấy sắc mặt nàng ta âm trầm, dừng một chút nói, “Người ở bên ngoài, có để các nàng vào khấu đầu với chủ nhân không ạ?”

Lâm Cẩm Lâu gật đầu. Tuyết Trản xốc mành cửa, có hai nha hoàn tầm mười bốn, mười lăm tuổi bước vào, chiều cao tương đương, một người mày thưa mắt nhỏ, da trắng như ngọc, đường cong mạn diệu, mềm mại không xương; người kia hơi đẫy đà, mắt ngọc mày ngài, thướt tha lả lướt. Khí chất đều cực đoan trang, vào cửa liền quỳ xuống.

Tuyết Trản chỉ vào nói: “Cô này tên Khả Nhân, cô này tên Liên Tâm. Cũng thật khéo, Khả Nhân là em họ của Thư Nhiễm, hiện giờ tới hầu hạ Đại gia cũng có duyên.”

Lâm Cẩm Lâu quét mắt qua chỗ hai người. Mỹ nhân hắn đã thấy nhiều, hai người này tuy đẹp, nhưng đều là phẩm cách thị tỳ đại gia, không đến mức khiến hắn kinh diễm, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nói: “Đã là lão phu nhân thưởng, không thể giống những người khác, cứ ấn theo lệ của hạng nhất, dọn hai phòng riêng biệt bên tây sương ra ở.”

Liên Tâm là người tinh ý, vội vàng khấu đầu nói: “Nô tì khấu đầu cho Đại gia và mợ Cả.” Nàng khấu đầu, Khả Nhân cũng đành khấu đầu theo, trên mặt lại có vẻ không tình nguyện.

Lâm Cẩm Lâu nói: “Về sau hầu hạ ở Tri Xuân Quán.” Nhìn hai nha hoàn này, chợt nhớ tới Hương Lan, hỏi, “Hương Lan đông sương đâu?”

Triệu Nguyệt Thiền bồn chồn, trên mặt lại tỏ vẻ không để ý, nói: “Nhãi ranh kia trộm thoa hoàn trang sức phòng ta, ta bán đi rồi.”

Lâm Cẩm Lâu định bưng chén trà lên uống, nghe vậy ngừng lại, đôi mắt sắc bén nhìn Triệu Nguyệt Thiền: “Bán? Bán chỗ nào?”

Triệu Nguyệt Thiền nói: “Mẹ mìn lĩnh đi, sao ta biết bán chỗ nào.”

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh một tiếng, đặt mạnh chén trà có nắp “Leng keng” xuống, nói: “Cô giỏi thật đấy, coi lời ta như gió thoảng bên tai, càng ngày càng năng lực!”

Không khí trong phòng chợt thay đổi, Tuyết Trản rụt cổ, nghĩ bụng: “Trong phủ ai chẳng biết Đại gia coi trọng Hương Lan đông sương, muốn cất nhắc, mợ Cả bán người đi, với tính tình kia của Đại gia, không chừng còn làm ra chuyện gì đấy, ta nên về sớm chút, tránh cuốn vào việc nhà của vợ chồng họ.” Cười nói: “Người tôi đã lĩnh tới, lão phu nhân còn chờ tôi về, cáo từ trước.” Vội vàng đi ngay.

Họa Mi thân thiết nói: “Em đi tiễn chị Tuyết Trản.” Đuổi theo.

Khả Nhân và Liên Tâm vẫn quỳ, không dám cử động. Nghênh Sương nghĩ thầm nếu Lâm Cẩm Lâu đương trường làm Triệu Nguyệt Thiền mất mặt, để nha hoàn mới tới thấy thì không tốt, vội tiến lên nói: “Hai cô đi theo tôi.” Hai nha hoàn sợ hãi nhìn nam nữ chủ nhân, bò dậy đi cùng Nghênh Sương.

Trong lòng Triệu Nguyệt Thiền đang khó chịu, Họa Mi tự mình chạy, trở về còn được nâng di nương, Lâm lão phu nhân lại gấp không chờ nổi nhét hai nha hoàn xinh đẹp vào. Nếu là người bình thường dám làm mất mặt nàng trước mặt đám kẻ dưới, nàng đã sớm cho biết mặt, nhưng với Lâm Cẩm Lâu lại không dám cứng đối cứng. Chỉ cười lạnh nói: “Nha, bán đứa nha hoàn thì thế nào? Động tim gan phổi của cậu à? Tri Xuân Quán là ta làm chủ, sao lại không thể xử lý một con nhãi nha hoàn nên băm móng vuốt? Thanh Lam chết thế nào cũng không thấy cậu kêu một tiếng nhỉ? Trở về cũng không đi thắp hương. Có thể thấy được nàng phí công yêu cậu, lúc chết trong bụng còn có một đứa…”

Lời còn chưa dứt, nghe tiếng gió bên tai, “Bốp” một tiếng, trên mặt sớm đã ăn một cái tát, khiến nàng ngã xuống cạnh bàn trên bục, chén trà đĩa hoa quả trên bàn rơi xuống bục, trên đất. Triệu Nguyệt Thiền cảm thấy sao Kim xẹt qua trước mắt, bên tai vang lên ong ong, nửa bên mặt đã là đau đến mất cảm giác.

Một hồi mới tỉnh táo lại, một tay che má, không thể tin nhìn Lâm Cẩm Lâu, nói: “Cậu…cậu đánh ta?” Nghẹn ngào, nước mắt lăn xuống.

Gương mặt Lâm Cẩm Lâu lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Triệu Nguyệt Thiền không nói lời nào.

Triệu Nguyệt Thiền khóc hô: “Cậu uy phong nhỉ, nửa năm không về nhà, vừa về thì chuyện đầu tiên làm là đánh vợ!” Muốn đánh Lâm Cẩm Lâu nhưng không dám, hận đến đập hết chỗ chén đĩa sót lại trên bàn xuống đất.

Lâm Cẩm Lâu túm cổ áo Triệu Nguyệt Thiền, giọng nói không lớn không nhỏ, lộ ra mười phần tàn nhẫn, căm hận nói: “Tiện nhân! Thanh Lam cùng đứa bé kia mất thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng! Hiện giờ ta nể mặt Triệu gia nên mới cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng tự tìm phiền phức.”

Triệu Nguyệt Thiền thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Lâm Cẩm Lâu, sát khí trong mắt hắn khiến nàng sợ hãi, tiếng khóc nhỏ chút, thút tha thút thít nức nở nói: “Lòng ta rõ ràng cái gì? Nàng tự té ngã mất hài tử, liên quan gì tới ta, ta đúng là mệnh khổ mà…” Òa khóc hu hu.

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh, buông tay, ném nàng ta trên giường, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Họa Mi lấy cớ đưa Tuyết Trản, từ trong phòng ra ngoài, đưa người đến cửa viện rồi vòng vèo trở về, đứng hồi lâu trong sân, nhìn chằm chằm một gốc mai già xuất thần. Hỉ Thước cầm áo choàng lông màu xanh, nhẹ nhàng khoác lên vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Dì đừng đứng trong gió, lại ốm bây giờ.”

Dì? Đúng rồi, hiện giờ nàng rốt cuộc từ “nha đầu quan trên tặng” thành dì. Họa Mi vịn tay Hỉ Thước chậm rãi đi dạo về đông sương. Trong phòng đã đốt chậu than ấm áp. Họa Mi nằm nghiêng trên giường, Hỉ Thước tay chân lanh lẹ lấy lò sưởi tay bằng đồng, bên trong bỏ thêm hai bánh hoa sen, nắp l*иg lại, nhét vào tay Họa Mi, nói: “Trong phủ chưa phát than cho chúng ta, đây là em tìm bà hầu phòng trà muốn, dì tạm chắp vá trước đi.”

Họa Mi chậm rãi quét một vòng, nhìn quanh nhà ở. Sau khi Thanh Lam chết, phòng ở này bỏ không, bài trí chưa thay đổi, vẫn là chiếc giường chân cao, màn treo thêu chim côn trùng hoa cỏ màu vàng cam, bàn trang điểm gỗ đàn hương đặt góc tường, dưới giường là một trường kỷ, bởi vì bắt đầu vào đông nên trải đệm ngồi màu đỏ chỉ xanh thêu rồng thêu hoa, trên Đa Bảo Các bày dăm ba món đồ trang trí, ngay cả 《 Liên đường hóng mát đồ 》treo trên tường cũng chưa đổi.

Hết thảy vẫn là trang trí lúc dì Lam còn trên đời, bởi vì mỗi ngày có người quét tước nên không dính hạt bụi, giống như ngày ngày vẫn có người ở chỗ này.

Nàng đã từng qua căn phòng này, thấy nơi này bày biện hào phóng tinh xảo, không chỉ một lần hâm mộ. Ngày đó Thanh Lam nằm nghiêng trên giường, trên bàn hải đường bày mâm lá sen thủy tinh, trên mâm có trái cây theo mùa, mấy loại mứt hoa quả, còn hai loại nước hoa quả và trà nóng. Ngô mụ mụ và Xuân Lăng vây quanh nàng bận rộn, bên ngoài còn có Hương Lan và Ngân Điệp làm xiêm y cho nàng! Thanh Lam mỉm cười, lúc thì khuyên nàng ăn cái này, lúc thì bảo nàng nếm thử cái nọ.

Trên mặt nàng tươi cười, nhưng trong lòng khổ sở! Gian phòng nhỏ của nàng ở tây sương chỉ ngang với một căn thứ gian đông sương, trong phòng chỉ có hai ba đồ gia cụ, vài món đồ trang trí, vẫn là xin xỏ lúc tâm tình Lâm Cẩm Lâu tốt, tuy ăn mặc không kém, nhưng trái cây bánh ngọt mới mẻ thế này sao có thể đến lượt nàng. Bên cạnh Thanh Lam thì đám bà hầu và nha hoàn vây quanh, bên người nàng tổng cộng chỉ có một Hỉ Thước.

Lúc ấy nàng nghĩ, dựa vào cái gì Vương Thanh Lam vừa ngốc vừa đần lại có phúc như vậy! Nàng thông minh, xinh đẹp, khéo hiểu lòng người hơn hẳn Vương Thanh Lam. Rồi sẽ có ngày nàng được ở đông sương!

Từ khi cháy nhà, nàng biết dù có về Lâm gia cũng không tốt, vậy thì bất cứ giá nào, cầm theo vài tờ sổ sách chưa đốt hết thành tro, bảo anh trai đưa nàng đến chỗ Lâm Cẩm Lâu. Lâm Cẩm Lâu thấy nàng thì chấn động. Nàng quỳ xuống, nước mắt ròng ròng, khóc lóc kể lể Vương Thanh Lam vì nhặt được sổ sách của Triệu Nguyệt Thiền nên bị hại chết, một xác hai mạng. Lại khóc lóc kể lể mình vì bảo vệ sổ ghi chép này, trong nhà bị lửa lớn đốt rụi thế nào, cầu Lâm Cẩm Lâu rủ lòng thương.

Lâm Cẩm Lâu nghe vậy, quả nhiên giận dữ, mắt như muốn nứt ra, liên tục mắng vài câu “Tiện nhân”, giữ nàng bên người hầu hạ.

Nàng mừng thầm, có thể lợi dụng cơ hội này mang thai, ở Lâm gia có thể nở mày nở mặt. Ai ngờ không bao lâu, Lâm Cẩm Lâu lại có người mới, ném nàng ra sau đầu, nhưng rốt cuộc vẫn rộng lượng với nàng hơn lúc trước chút, thưởng nàng không ít tơ lụa châu báu cấp dưới hiếu kính.

Sau khi trở về Lâm gia, nàng cho rằng Lâm Cẩm Lâu muốn thu thập Triệu Nguyệt Thiền, nên cũng không khách khí, ai ngờ hắn vả mặt cả hai bên, không cho nàng chút thể diện nào.

Họa Mi thở dài.

Hiện giờ nàng vào đông sương, lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Hỉ Thước thấy Họa Mi trừng mắt phát ngốc, e sợ người nàng không thoải mái, nhẹ giọng kêu: “Dì ơi, dì ơi?”

Gọi vài tiếng, Họa Mi mới hoàn hồn, Hỉ Thước nói: “Dì không thoải mái ạ?”

Họa Mi lắc đầu, đột nhiên hỏi: “Đông sương được không?”

Hỉ Thước gật đầu nói: “Tốt vô cùng, sao dì lại hỏi cái này?”

Họa Mi nhắm mắt nói: “Không có gì, ta cũng thấy vô cùng tốt.” Nếu đã vào ở, nàng sẽ không giống Vương Thanh Lam ngu ngốc kia, chôn vùi mình ở chỗ này. Nàng muốn ở Lâm gia vinh hoa phú quý cả đời!

Lâm Cẩm Lâu từ trong phòng ra ngoài, thấy Thư Nhiễm chờ ở cửa, nói: “Tìm một chỗ yên lặng bày bàn thờ, ta muốn bái tế dì Lam.”

Thư Nhiễm dẫn hắn tới một gian phòng nhỏ hẻo lánh hậu viện, trong phòng rất quạnh quẽ, ở giữa có bài vị của Thanh Lam và đứa bé kia. Thư Nhiễm nói: “Lão gia và phu nhân nói thờ bài vị ở trong nhà, vì Đại gia còn chưa bái tế, bèn đặt riêng trong một gian.” Nói xong đốt hương, đưa cho Lâm Cẩm Lâu.

Lâm Cẩm Lâu bái ba lần, cắm hương vào lư hương, lại cầm chút tiền giấy, ngồi xổm xuống đốt.

Thư Nhiễm nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, canh giữ ngoài cửa.

Lâm Cẩm Lâu nhìn ngọn lửa trong chậu, nghĩ đến Thanh Lam và đứa trẻ chưa ra đời đã chết, trái tim thấy đau đớn. Hắn cũng coi như người phong lưu, nếm đủ các loại phấn mặt, mạo mỹ hơn Thanh Lam đếm không hết, nhưng Thanh Lam là Tần thị tự mình làm chủ nạp vào làm thϊếp, bất đồng với người khác, Thanh Lam thành thật dịu dàng, ngoan ngoãn phục tùng, hắn đối nàng nhiều vài phần sủng ái, chưa đến mức rất thích nữ nhân kia, nhưng cũng ân ái một thời gian, bây giờ Thanh Lam ra đi như vậy, trong lòng hắn tất nhiên khổ sở, nhưng hắn đau lòng nhất vẫn là đứa bé kia, cứ thế uổng mạng như vậy.

Hắn đã sớm muốn bỏ tiện nhân Triệu Nguyệt Thiền kia, nhưng trên triều đình phong vân biến hóa, Lâm gia chịu xa lánh, đành phải ẩn nhẫn bất động, lại đúng thời điểm Triệu gia đang đắc thế, tùy tiện động thủ sẽ rước lấy tai họa, huống chi, hắn còn phải mưu đồ đại sự, hiện giờ chỉ có thể cưỡng chế đầy ngập bạo nộ trước, nhìn Triệu Nguyệt Thiền đắc ý một thời gian nữa.

“Tiện nhân!” Lâm Cẩm Lâu thầm mắng.

Hắn ngẩng đầu nhìn bài vị của Thanh Lam và đứa bé kia, ánh lửa đỏ ánh lên gương mặt và màu xanh lá trên cằm, nhỏ giọng nói: “Chờ một chút, không ra năm nay, ta sẽ báo thù cho hai người.”
« Chương TrướcChương Tiếp »