Chương 104: Về nhà (hai)

Ra khỏi phòng, có một ma ma già chờ bên ngoài, dẫn Lâm Cẩm Lâu tới Vụng Thủ Viên. Tần thị đang ngồi trên giường, ôm lò sưởi tay, con út Lâm Cẩm Viên đang tập viết trên bục. Thấy Lâm Cẩm Lâu vào, Lâm Cẩm Viên vội ném bút, xuống giường nhào qua gọi: “Đại ca!”

Lâm Cẩm Lâu nhấc Lâm Cẩm Viên lên, thả xuống xoa đầu thằng bé, cười nói: “Lại cao hơn rồi.”

Lâm Cẩm Viên cười không ngừng, năm nay cậu 6 tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, gương mặt bầu bĩnh hồng hào, đôi mắt vừa to tròn vừa sáng, ôm chân Lâm Cẩm Lâu, liên thanh hỏi: “Đánh giặc có thú vị không? Mẫu thân nói anh lên chiến trường phải dùng đại đao, em cũng muốn! Còn cả anh mang em đi cưỡi ngựa nhé, em muốn cưỡi ngựa lớn!”

Lâm Cẩm Lâu gật đầu cười nói: “Được, được, sẽ mang em đi.” Ngồi xuống ghế. Lâm Cẩm Viên xoắn mông nhỏ bò lên người.

Tần thị nói: “Viên ca nhi đừng nghịch, mẹ có việc muốn nói với Đại ca.”

Lâm Cẩm Viên giả vờ không nghe thấy, cánh tay mập mạp ôm cổ Lâm Cẩm Lâu, chân nhỏ đung đưa. Tần thị đành phải mệnh bà vυ" và bọn nha hoàn ôm Lâm Cẩm Viên đi, Lâm Cẩm Viên chết sống không nghe, ăn vạ không chịu đi, Lâm Cẩm Lâu vỗ Lâm Cẩm Viên, nói: “Không đi thì không đi, để em nó ở chỗ này đi.” Búng mũi Lâm Cẩm Viên.

Tần thị phất tay làm mọi người lui ra, nhìn sắc mặt Lâm Cẩm Lâu, cẩn thận nói: “Con đi đánh giặc, sợ con phân tâm, nên có một số việc chưa báo cho con…”

Lâm Cẩm Lâu trêu đùa em trai, thản nhiên nói: “Con biết, Thanh Lam đã chết, đứa bé trong bụng một xác hai mạng.”

Tần thị kinh ngạc nói: “Con biết rồi sao?” Thở ngắn than dài nói, “Thôi, cũng là Thanh Lam không có phúc, con đi thắp hương cho nàng đi, thật là đáng thương.”

Lâm Cẩm Lâu cúi đầu “Ừm” một tiếng.

Trong phòng yên tĩnh.

Tần thị ho nhẹ, nói: “Nhà bà con xa bên đằng ngoại có một cô con gái, năm nay 17 tuổi, cũng xinh đẹp, tính tình dịu dàng, chờ thêm năm mẹ mang người tới để con gặp, nếu vừa ý thì nạp vào, bên người cũng có người hầu hạ.”

Lâm Cẩm Lâu ngẩng đầu nhìn Tần thị, bẹo khuôn mặt nhỏ của Lâm Cẩm Viên, nói: “Rồi nói sau.” Ngừng một chút nói: “Con muốn cất nhắc Hoạ Mi trong phòng con.”

“Hoạ Mi?” Tần thị nhíu mày. Nhà Họa Mi cháy lớn, lúc sau bặt tung tích, Lâm gia chưa từng tìm gặp người, nhà Họa Mi cũng chưa từng tới cửa nháo, việc này cứ thế trôi qua.

“Vâng, Hoạ Mi. Anh trai nàng đưa nàng đến chỗ con. Con bên ngoài vất vả, đều do một mình nàng chăm sóc.”

Tần thị cau mày: “Nàng tự mình đi tìm con, cũng không bẩm báo trong nhà một tiếng, này cũng được?”

Lâm Cẩm Lâu nói: “Việc này con đã phạt rồi, về sau nàng không dám làm vậy nữa.” Vỗ vỗ mông nhỏ của Lâm Cẩm Viên, đặt thằng bé xuống đất, Lâm Cẩm Viên rảo chân chạy đi tìm bà vυ".

Tần thị thấy Lâm Cẩm Lâu che chở thì không nói nữa, chỉ hỏi chút chuyện đánh giặc, trên người có bị thương không. Lâm Cẩm Lâu đáp, lại hỏi tình hình trong nhà, Tần thị nói: “Trong nhà hết thảy đều mạnh khỏe, không xảy ra chuyện gì, chính là lần này Đình ca nhi khoa khảo không trúng cử, những người khác thì tạm được. Chú Hai con tuy chưa nói gì, nhưng mẹ thấy sắc mặt không vui cho lắm.”

Lâm Cẩm Lâu nói: “Cử nhân nơi nào dễ dàng như vậy, ngươi có thể thi đậu, hắn cũng có thể thi đậu, chẳng phải không đáng giá tiền? Thằng Ba mới bao lớn, về sau lại khảo là được, không đỗ thì quyên chức quan làm, trong nhà lại không phải không có bạc.”

Tần thị nói: “Chú Hai con muốn thể diện kìa, tiểu tử Tống gia kia khảo Giải Nguyên, Đình ca nhi lại thi rớt, hai bên tương đối thì có chút chói mắt. Nó vẫn luôn xin ông ân huệ, nhưng ông lại chướng mắt nó, hiện giờ Đình ca nhi không thi đậu, con lại thăng quan, Nhị phòng sẽ không thoải mái, con nói chuyện phải cẩn thận chút.”

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh nói: “Phàm là chú Hai thiếu ra bên ngoài lêu lổng, thiếu luồn cúi chút, dùng nhiều tâm tư ở chuyện đứng đắn, cũng không đến hoàn cảnh như giờ.”

Tần thị thở dài, nàng có quan hệ tốt với phu nhân Vương thị Nhị phòng, Vương thị từng khóc lóc kể lể vài lần với nàng, nàng cũng chỉ có thể khuyên giải thôi. Hai mẹ con lại nói ít chuyện khác, Lâm Cẩm Lâu cáo từ ra ngoài, về Tri Xuân Quán.

Triệu Nguyệt Thiền hung hăng nén cơn giận xuống, trên mặt không có chút không vui nào, cúi đầu nhìn Hỉ Thước trải đệm mềm trên đất, Họa Mi cụp mi rũ mắt khấu đầu cho nàng.

Trên đầu Họa Mi, đỡ tóc bằng kim tuyến xâu hạt châu, cài trâm phượng vàng, mặc váy áo lụa đỏ, đường viền thêu đám mây, trên cổ đeo một chiếc vòng ngọc có vàng ròng rộng ước chừng một ngón tay, tay đeo nhẫn vàng khảm ngọc, còn lớn hơn tốt hơn chiếc Triệu Nguyệt Thiền đang đeo trên tay, trên mặt phấn son lộng lẫy, khiến người càng thêm diễm lệ, lại mang theo khí phái không tầm thường, nếu đứng cùng một chỗ với Triệu Nguyệt Thiền, thật đúng là không nhận ra người nào mới là mợ Cả của Lâm gia.

Triệu Nguyệt Thiền xoắn chặt khăn.

Họa Mi làm lễ xong, đứng lên, nói với Triệu Nguyệt Thiền: “Ngày đó nhà em bị cháy, đúng lúc Đại gia tống cổ người tới đón, nên đi theo, Đại gia rủ lòng thương mới nâng di nương, về sau thỉnh mợ dạy em nhiều hơn.” Tìm từ khiêm tốn, nhưng lời nói lại không cung kính mà có ý khıêυ khí©h.

Nghênh Sương giận đến trợn tròn mắt. Triệu Nguyệt Thiền sắp sửa bẻ gãy móng tay trong lòng bàn tay, trên mặt vẫn thản nhiên nói: “Thật vất vả cho cô, Đại gia cũng thật là, nếu muốn đón người qua đó hầu hạ, cũng không nói một tiếng với ta, mệt ta sai người đến nhà tìm cô hồi lâu, còn tưởng cô đã chết.”

Họa Mi cười duyên nói: “Nhờ hồng phúc của mợ, nô mạng lớn vô cùng. Anh trai còn lập chút quân công, lại thăng một bậc, cũng là một chuyện tốt.”

Triệu Nguyệt Thiền giả bộ không nghe thấy, nói: “Hiện giờ cô trở về, lại được Đại gia cất nhắc, ta đã sai người thu dọn phòng ở, sẽ lại cho cô thêm một nha hoàn lanh lợi qua đó hầu hạ.”

Họa Mi lập tức nói: “Không cần làm phiền mợ Cả, khi trở về Đại gia đã nói, sẽ để em ở đông sương, em cũng không bắt bẻ, nha hoàn lúc trước hầu hạ dì Lam cứ ở lại hầu hạ em cũng được.”

Triệu Nguyệt Thiền cười lạnh nói: “Dì Lam có thai nên phu nhân mới đặc cách đưa ba nha hoàn qua, di nương bình thường chỉ có một đứa hầu thôi, cho cô thêm một nha hoàn nhỏ đã là không hợp phép tắc, nếu tưởng giống dì Lam thì cái bụng cũng phải tranh đua chút.”

Họa Mi nhăn mày, cũng không cãi cọ, trên mặt vẫn mỉm cười nói: “Thì ra là thế, đó là em khinh cuồng, mợ đừng trách em nhé.”

Triệu Nguyệt Thiền bưng chén trà lên, âm dương quái khí nói: “Ta nào dám trách cô, Lâm gia to như vậy cô còn không coi ra gì, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, chẳng hỏi tiếng nào, cái giá còn lớn hơn lão gia phu nhân, ta mà trách cô, định tìm không thoải mái cho bản thân sao.”

Họa Mi giả vờ không hiểu, không đáp lời, trên mặt vẫn cười cười.

Triệu Nguyệt Thiền thấy bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của nàng ta thì hận đến muốn đi cào rách mặt Họa Mi, nhưng hôm nay Lâm Cẩm Lâu chưa về, tình thế chưa rõ, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đúng lúc này, Lâm Cẩm Lâu vào phòng, Triệu Nguyệt Thiền và Họa Mi đều đứng lên, Lâm Cẩm Lâu ngồi xuống vị trí cao nhất, hỏi: “Sắp xếp ổn thỏa chưa?”

Lời này hỏi Triệu Nguyệt Thiền cũng là hỏi Hoạ Mi.

Triệu Nguyệt Thiền cười lạnh nói: “Tất nhiên ổn thỏa, Họa Mi nói cậu đáp ứng để nàng ở đông sương đấy, còn muốn nha hoàn hầu hạ dì Lam hồi trước. Đại gia muốn cất nhắc nàng là phúc của nàng, muốn ở phòng trước kia của dì Lam cũng không có gì, nhưng chuyện nha hoàn ta phải hỏi phu nhân rồi mới quyết định được, không phu nhân lại nói ta không quy củ.”

Lâm Cẩm Lâu nhếch mày, liếc mắt nhìn Họa Mi. Hắn đồng ý nâng Họa Mi lên di nương, nhưng chưa bao giờ nói để nàng ta ở đông sương, càng miễn bàn việc cho nàng nha hoàn trước kia hầu hạ Thanh Lam.

Họa Mi vẫn cứ giả ngu, chỉ cúi đầu xem hoa văn trên váy.

Triệu Nguyệt Thiền lại nói: “Tuy Họa Mi được Đại gia đón đi, nhưng chí ít Đại gia cũng phải đánh tiếng với trong nhà, nếu có cái ác lệ này, hôm nay ngươi đi, ngày mai hắn đi, nhà này còn phép tắc không, về sau ta tưởng quản thúc ai, người khác nói một câu ‘dì trong phòng Đại gia còn như vậy’, kêu ta làm sao bây giờ?”

Lâm Cẩm Lâu lại liếc nhìn Họa Mi. Anh trai Họa Mi đưa nàng ta đến Chiết Giang, thế nào lại thành “Họa Mi được hắn đón đi”. Ngang nhiên chơi hai lần tâm cơ trước mặt hắn, Lâm Cẩm Lâu không vui, nhưng thời gian vừa rồi, Họa Mi dịu dàng biết điều, mọi chuyện hầu hạ thoả đáng, còn có sở trường nói ngọt dỗ người, Lâm Cẩm Lâu lúc này mới nhặt chút tình cũ, hiện giờ ân ái còn không có nhạt, nhiều ít giữ lại mặt mũi cho Họa Mi, nên không lên tiếng.

Cái liếc mắt này của Lâm Cẩm Lâu khiến Họa Mi lạnh buốt, muốn động cũng không dám động.

Trong phòng yên tĩnh.

Lâm Cẩm Lâu rốt cuộc mở miệng nói: “Cô đã muốn ở đông sương thì cứ ở đi, số nha đầu thì cứ theo lệ trong phủ. Cô tự ra phủ, không báo cho trong nhà thì nên phạt.” Liếc Triệu Nguyệt Thiền, nói: “Cô là mợ Cả, cô làm chủ đi.”

Triệu Nguyệt Thiền ngẩn ra, trong bụng nở hoa, Họa Mi không ngờ Lâm Cẩm Lâu sẽ nói như vậy, đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt kinh ngạc.

Triệu Nguyệt Thiền cố nén đắc ý, nói: “Quỳ từ đường một canh giờ, chép 《 Nữ huấn 》 ba lần, lại phạt bạc nửa năm.” Nghĩ thầm: “Dù cô có đắc ý thế nào, thì ta vẫn là mợ chủ Lâm gia, định giở trò trước mặt ta ư, ta làm cô chết thế nào cũng không biết.”

Lâm Cẩm Lâu nhíu mày nói: “Ngày mùa đông quỳ từ đường thì không ổn, cái này miễn, còn lại đều làm theo.” Triệu Nguyệt Thiền nghe hắn thương tiếc Hoạ Mi thì lại tức giận. Họa Mi ấm ức, lại cũng cảnh giác, Lâm Cẩm Lâu với sự thêm mắm thêm muối xúi giục của nàng, không chỉ một lần nói muốn hưu Triệu Nguyệt Thiền về nhà. Nhưng hôm nay gặp mặt, tuy mặt lạnh lùng, nhưng vẫn tôn Triệu Nguyệt Thiền là mợ Cả chính phòng, nàng không rõ Lâm Cẩm Lâu bá vương như vậy vì sao sẽ thoái nhượng Triệu Nguyệt Thiền, nhưng trong lòng nàng không coi Triệu Nguyệt Thiền là cái đinh gì. Thêm nữa Lâm Cẩm Lâu lại dần dần coi trọng nàng, nên nàng nổi ý muốn phân cao thấp với Triệu Nguyệt Thiền. Nhưng vừa rồi Lâm Cẩm Lâu gõ xuống dưới, nàng lập tức liền sáng tỏ, kính cẩn nghe theo, nói: “Vâng, nô sai rồi, nên chịu phạt.” Đứng dậy liền bái.

Lúc này bên ngoài có người nói: “Bẩm Đại gia, mợ Cả, lão phu nhân thưởng hai nha hoàn, tôi dẫn người tới đây.”