Giờ phút này Triệu Nguyệt Thiền đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra chỗ cửa chính, móng tay moi sâu vào song cửa sổ. Nghênh Sương đứng sau lưng nói: “Bẩm mợ Cả, nô tì dẫn Chi Thảo đến rồi.”
Triệu Nguyệt Thiền xoay người, đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, lấy một thỏi bạc trong tay áo, đưa cho Chi Thảo nói: “Dù ngươi chưa làm tốt chuyện hôm nay nhưng ta vẫn thưởng ngươi hai lượng bạc, nhớ kỹ phải giữ mồm giữ miệng.”
Chi Thảo đã chịu vả miệng xong, gương mặt sưng to, nhận bạc, trầm thấp nói một tiếng: “Vâng, đánh chết nô tỳ cũng không nói ra.”
Triệu Nguyệt Thiền phất phất tay, để Nghênh Sương mang người đi. Chuyện hôm nay là do nàng thiết kế, Chi Thảo ở sau lưng đẩy Xuân Yến xô vào Anh Ca, để đứa bé trong bụng nàng ta sảy mất, sau đó Chi Thảo sẽ làm chứng là Xuân Yến đẩy Anh Ca, một hòn đá ném hai chim sẽ giúp nàng giải quyết hai mối họa lớn. Ai ngờ nha đầu Lôi Nhi của Anh Ca lại kéo nàng ta, kết quả không thành công, lại bị Lâm Cẩm Lâu cảnh cáo. Nàng nằm liệt trên ghế, không nghĩ cử động.
Nghênh Sương nhẹ tay nhẹ chân đến gần, dâng lên một bát canh nóng, nhẹ giọng nói: “Mợ cũng mệt mỏi cả sáng, uống bát canh bổ tinh thần.”
Triệu Nguyệt Thiền chỉ mong ngóng ngoài cửa sổ, sau lúc lâu nói: “Em nói xem vì sao hắn hận ta như vậy? Nếu hắn chịu hồi tâm chuyển ý, ta đoản thọ mười năm cũng cam tâm.”
Nghênh Sương không dám hé răng, qua một lát, nhỏ giọng nói: “Mợ ơi, Hoàn cô nương tống cổ người tới tặng đồ, có gặp không ạ?”
Triệu Nguyệt Thiền ngồi dậy nói: “Bảo nàng vào đi.”
Hương Lan cúi đầu đi vào, dâng hộp gỗ lên: “Bẩm mợ Cả, cô nương bảo nô tì mang đồ đến.”
Triệu Nguyệt Thiền mệnh Nghênh Sương nhận hộp, nói: “Nghênh Sương, gọi người đem bánh ngọt trái cây cho nàng.” Liền tống cổ Hương Lan đi.
Nghênh Sương mở hộp gỗ, từ bên trong lấy ra một chiếc áo choàng cổ tròn mới tinh xanh sẫm thêu cành đào nở rộ, khen: “Xiêm y thật tươi sáng.” Lấy ra nhìn, lại thấy dưới chỗ quần áo còn cất một hộp nhỏ, mở ra nhìn, bên trong là một bộ trâm vàng ròng nạm hồng bảo thạch, bộ trâm có tất cả tám cây trâm, kiểu dáng bảo bình, kiểu dáng phúc kết, kiểu song ngư, đúng là cát tường bát bảo đồ án, trên mỗi cây trâm đều nạm hồng bảo thạch to chừng hạt gạo, vừa tinh xảo lại quý báu. Tuy Nghênh Sương đã quen nhìn thứ tốt, cũng phải khen một tiếng: “Bộ trâm này thật đẹp.” Trình lên trước mặt Triệu Nguyệt Thiền.
Triệu Nguyệt Thiền lấy hai cây trâm ở phía dưới nhìn một lát, cười lạnh nói: “Bộ trâm thế này, Tào Lệ Hoàn đúng là bỏ hết cả tiền vốn, cũng làm khó kẻ keo kiệt ấy.”
Nghênh Sương xếp lại quần áo: “Nàng định cầu mợ chuyện gì?”
Triệu Nguyệt Thiền giowap hai ngón tay: “Chẳng qua hai việc, thứ nhất muốn để anh trai nàng tiếp nhận công việc chọn mua trong phủ chúng ta, đây chính là việc vớt tiền béo bở, nàng đã nói bóng nói gió vài lần.”
Nghênh Sương hừ một tiếng nói: “Nàng là trong đầu rót gió, trên dưới phủ đều nhìn chằm chằm việc này, sao có thể đến lượt anh nàng.”
Triệu Nguyệt Thiền nói: “Dù là ít việc thu mua nhưng nước luộc cũng đủ bọn họ ăn một năm, Tào Lệ Hoàn ngày thường có chút ít đồ hiếu kính mà còn làm như cắt tâm cắt thịt, khiến ta coi thường, nên ta dứt khoát giả ngu. Còn việc thứ hai…” Triệu Nguyệt Thiền nhếch miệng cười, “Nàng đưa cây trâm này tới, là muốn nhờ ta tìm cho nàng mấy mối hôn nhân nhà cao cửa rộng.”
“A? Không phải cô Tào hết để tang là phải thành thân sao? Thế nào còn…”
“Nàng ta chê nhà chồng dòng dõi thấp, của cải ít. Hiện giờ nàng ở nhà ta một thời gian, tầm mắt cao, sao có thể trở về chịu khổ? Bằng diện mạo xuất thân của nàng á? Hừ.”
“Việc này xác thật khó làm…hay trả cây trâm về?”
“Trả về làm gì? Một bộ trâm bát bảo vàng ròng nạm hồng bảo thạch như vậy phải gần một trăm lượng bạc. Em cất đi, việc này lòng ta hiểu rõ.”
Nghênh Sương gật gật đầu, lấy chìa khóa, cất hộp trâm kia khóa vào tráp trang sức của Triệu Nguyệt Thiền.
Lại nói Hương Lan từ phòng Triệu Nguyệt Thiền ra tới, một đại nha hoàn mang nàng đến cạnh mái hiên, đưa một đống bánh ngọt điểm tâm cho nàng, Hương Lan dùng khăn gói kĩ, cảm tạ mãi, lúc ra cửa, thấy Tiểu Quyên đang đứng dưới hiên đợi nàng. Hương Lan vội vàng nghênh đón, đưa khăn tới trước mặt, cười nói: “Tới đây, mời em ăn điểm tâm.”
Tiểu Quyên sáng sủa hoạt bát, lại hồn nhiên, thấy điểm tâm thì đôi mắt trợn tròn, Hương Lan cảm thấy nàng giống mèo con kêu meo meo, nở nụ cười, đưa khăn lên phía trước.
Tiểu Quyên cầm một miếng bánh nhân hạt thông, vừa ăn vừa dẫn Hương Lan tới phòng nàng. Trong phòng không có ai, Tiểu Quyên đóng cửa lại, cười hì hì nói: “Chị được phân đến chỗ nào vậy? Trong số mấy người cùng đi, chỉ không biết chị đi nơi nào.”
Hương Lan nói: “Hiện tại chị ở La Tuyết Ổ, chỗ của Hoàn cô nương.”
Tiểu Quyên đồng tình: “Thì ra chị đi chỗ đó…Ai, cũng khó trách, chị xinh đẹp như vậy, sao mợ Cả có thể để chị lắc lư ở chỗ gần Đại gia.”
Hương Lan đẩy Tiểu Quyên một phen, cười mắng: “Em nói gì thế!”
Tiểu Quyên nhai điểm tâm, cười tủm tỉm: “Chị còn xinh hơn ba nha đầu trong phòng Đại gia kìa, chẳng bao lâu nữa, chờ chị nẩy nở, nhất định còn đẹp hơn mợ Cả, mợ ấy chính là đệ nhất mỹ nhân Kim Lăng, chỉ sợ về sau sẽ tụt hạng.”
Hương Lan che miệng Tiểu Quyên: “Tiểu tổ tông của chị ơi, em nói bậy cái gì đấy, có để chị sống không.”
Tiểu Quyên “Ô ô” hai tiếng, đẩy tay Hương Lan nói: “Chị yên tâm, em hiểu rõ, không phải chỉ có hai chúng ta sao. Hôm nay Anh Ca bị người đυ.ng phải, đám nha đầu và bà hầu đều trốn đến hậu viện rồi, sợ các chủ tử nhìn thấy sẽ trút giận.”
Hương Lan gật đầu: “Khó trách tiền viện không có nha đầu. Em ở Tri Xuân Quán làm việc gì?”
Tiểu Quyên thở dài nói, “Em vẩy nước quét nhà, ngó bếp lò, tưới hoa, quét tước sân, mỗi ngày phải dùng nước rửa hành lang ba lần, mỗi ngày mệt chết mệt sống, vậy mà vài bà chị vẫn không hài lòng, mỗi lần đều răn dạy em, còn đẩy việc người khác không thích làm cho em.”
Tiểu Quyên còn nhỏ tuổi, thấy Hương Lan giống như thấy thân nhân, lải nhải một đống uất nghẹn, Hương Lan xoa xoa đầu nàng nói: “Chị cũng vậy, phải làm không ít việc, còn không được chủ tử chào đón, cũng hết cách, nha đầu mới vào đều như thế này, chờ hai năm nữa thành ma cũ, sẽ không còn ai dám ức hϊếp chúng ta.” Lúc này nghe thấy bên ngoài có người cao giọng kêu: “Tiểu Quyên! Tiểu Quyên đâu? Không nhìn bếp lò lại điên chạy đi chỗ nào đấy!”
Tiểu Quyên lè lưỡi nói: “Bà chị đòi mạng kia lại tìm em, em đi trước, chị Hương Lan, chị nhớ thường thường đến gặp em đấy, nếu em rảnh rỗi cũng đi La Tuyết Ổ tìm chị.” Nói xong thì chạy nhanh như chớp.
Hương Lan để lại hai miếng điểm tâm trong khăn cho Tiểu Quyên, đặt cạnh gối trên đầu giường nàng, sau đó đẩy cửa ra ngoài, đi qua một gian sương phòng phía tây, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, tựa hồ là tiếng Xuân Yến vừa khóc vừa mắng: “Con ranh Anh Ca chớ có đắc ý! Mày gài bẫy chà đạp tao, sẽ có ngày tao làm mày phải khóc!”
Sau lưng Hương Lan cảm thấy phát lạnh, vội vã rảo bước trở về. Trở về bẩm báo với Tào Lệ Hoàn, Tào Lệ Hoàn tinh tế tra hỏi, hỏi một câu Hương Lan lắc đầu ba câu không biết, chỉ nói Triệu Nguyệt Thiền nhận đồ vật, lại cho nàng mấy miếng điểm tâm. Sắc mặt Tào Lệ Hoàn có chút sa sầm, sở dĩ nàng tống cổ Hương Lan đi tặng đồ là vì nhìn trúng Hương Lan thành thật, sẽ không mở hộp lấy trộm đồ vật, Hủy Nhi tay chân có khi không quá sạch sẽ, Hoài Nhụy lại là đứa khôn khéo, không hợp tâm tư nàng cho lắm, nhưng Hương Lan này cũng quá “thành thật”, chẳng có chút tinh ý nào. Tào Lệ Hoàn lạnh mặt đuổi Hương Lan đi.
Nhất thời tường an không có việc gì.
Ngày này, Tào Lệ Hoàn đặc biệt vẽ kiểu dáng của một đôi giày, cùng Hoài Nhụy tuyển phối màu, lại bảo Hủy Nhi tô hoa văn cho giày, giao thời hạn để Hương Lan đẩy nhanh tốc độ làm một đôi giày. Hương Lan vùi đầu làm giày, cơm trưa cơm chiều cũng chỉ ăn qua loa xong việc, ban đêm lại đốt đèn tốn dầu thêu hoa, ba ngày đã làm xong giày. Hủy Nhi thấy, lúc thì nói thêu hoa văn khó coi, lại nói kéo căng giày không đủ phẳng phiu, sau đó thêu một vòng hoa nhỏ ở mũi giày.
Buổi sáng thỉnh an về phòng, Tào Lệ Hoàn mặt mang vui mừng, Hủy Nhi còn lớn tiếng hét lên: “Hôm nay cô nương nở mày nở mặt trước mặt lão phu nhân, cô nương trình đôi giày lên, nói ‘mấy ngày trước, thấy lão phu nhân nói có chút sưng chân, mấy ngày nay con vội vàng làm một đôi giày mới, lão phu nhân đi thử xem có vừa chân không.’ các em đoán thế nào? Lão phu nhân thử ngay ở đó, rất vừa chân, vô cùng vui mừng, lập tức thưởng cô nương một đôi khuyên đinh hương vàng.”
Tào Lệ Hoàn rất đắc ý, vừa uống trà vừa nói: “Đúng vậy, nha đầu Đông Lăng chết tiệt kia tái mét mặt, xả được cơn hận trong ngực ta.” Lâm Đông Lăng là tiểu thư con vợ cả Nhị phòng, không vừa mắt Tào Lệ Hoàn, mọi chuyện nơi chốn chèn ép nàng, Tào Lệ Hoàn nhắc tới là nghiến răng nghiến lợi.
Hoài Nhụy nịnh nọt: “Vẫn là cô nương biết cách làm lão thái thái vui vẻ, mất hai ngày vẽ kiểu dáng giày, châm chước tới châm chước đi, phí một phen tâm huyết, chả trách được thưởng.”
Tào Lệ Hoàn lại cười nói: “Nơi nào là ta, Hủy Nhi thêu hoa văn trên giày, em phối màu, Hương Lan cũng giúp không ít vội, mới làm được giày.”
Hủy Nhi thông minh nói: “Vẫn là cô nương dạy bảo tốt.”
Trên mặt Hương Lan vẫn cười, trong lòng thì lạnh lùng nói: “Hay, hay thật sự, thêu ba ngày đến mức hai mắt đỏ ngầu mới làm xong giày, cuối cùng được một câu ‘giúp không ít vội’.”
Tào Lệ Hoàn đảo mắt qua, thấy Hương Lan đứng ở một bên, gương mặt trứng ngỗng linh tú giờ hao gầy không ít, lại có vẻ tiều tụy, biết mấy ngày nay nàng chịu thương chịu khó, bèn khen nhiều một câu: “Ta biết ngươi là một đứa trẻ thành thật.” Ngay sau đó lại khen Hoài Nhụy: “Đứa nhỏ này cũng thế, làm việc chịu thương chịu khó.”
Lập tức thưởng Hương Lan mấy đồng tiền, lại cho Hủy Nhi và Hoài Nhụy mỗi người một chiếc trâm bạc nhỏ, sau đó tống cổ Hương Lan đi thêu thùa may vá, vẫy vẫy tay gọi Hủy Nhi và Hoài Nhụy nói: “Hai người các em đi theo ta.” Sau đó vào phòng ngủ.