Chương 15

Đám người Hồ lại là luân phiên cười to, ngôn ngữ kia Du Miểu một chút cũng không hiểu, hắn một bên trốn tránh, một bên âm thầm mắng nhóm người này đúng là ngu xuẩn, muốn cướp đồ sao không chọn thời điểm thích hợp? Trước khi vào thành chặn đường cướp hàng không phải càng tốt sao? Đều là hàng hóa Trung Nguyên, giờ phút này lại đến đánh cướp, đơn giản là muốn đoạt lại da lông, đặc sản vùng biên ngoại trong tay bọn họ mà thôi…… hỏi vì sao bọn hắn không đoạt hàng trước đó? Từ chân núi một đường lại đây, cơ hội tốt như vậy cớ gì mà không cướp?

Du Miểu loáng thoáng nghĩ tới một sự kiện — những người này sẽ không phải là được Lý Trị Phong mang theo tới chứ! Sẽ không sẽ không …… Ý nghĩ này giống như một bóng ma thoáng chốc bao phủ hắn.

Xe ngựa không hề báo trước mà chấn động, Du Miểu trong lòng cả kinh, đám người Hồ rối rít hô to, ngay sau đó toàn bộ xe ngựa đều nghiêng sang trái, Du Miểu mắt đầy sao, ngựa hí vang, tiếng vó ngựa xa dần.

Toàn bộ xe ngựa bị lật nghiêng trên mặt đất, than lửa bung ra rớt trên đệm, trong nháy mắt nổi lửa trong xe, Du Miểu lớn tiếng ho khan, nghe thấy thanh âm ồn ào bên ngoài, hắn không thể chạy trốn, chỉ đành lấy hai tay che đầu, đẩy cửa kính xe ra, người Hồ bên tai kêu loạn. Du Miểu vừa thoát ra ngoài liền bị lôi dậy tha một đường trên tuyết, bị ném xuống đất, tuyết thập phần lạnh lẽo.

Du Miểu thầm nghĩ xong rồi, lúc này không phải hắn muốn kêu ‘ta có tiền, các ngươi đừng gϊếŧ ta’, mà là nhịn không được ngẩng đầu xem nhóm người kia có Lý Trị Phong hay không.

Đám người Hồ đốt đuốc, mặt mũi dữ tợn giống như cột sắt đứng lặng bốn phía. Du Miểu lúc đầu thập phần kinh hoàng, nhưng mà sau khi đảo mắt nhìn qua những người này lại dần dần trấn định xuống. Cám ơn trời đất, không có Lý Trị Phong.

Nhưng ngẫm lại, mật báo cũng không nhất định phải xuất hiện.

Thủ lĩnh đám người Hồ hạ lệnh liền có người tiến lên đem Du Miểu trói đến rắn chắc, miệng bị nhét vào vải bố, sau đó bị ném lên xe ngựa chở hàng. Đám người Hồ cưỡi ngựa, hưng phấn trò chuyện với nhau, Du Miểu không thể xác định rõ những người này đến từ bộ tộc nào. Nhìn về phía sau, có mười chiếc xe bị người Hồ cướp được, nghĩ thầm nhóm thương nhân chạy thoát được cũng không ít.

Có lẽ đám người mọi rợ này thấy hắn quần áo ngăn nắp, tính toán bắt hắn làm con tin, bắt thân nhân ở Đại Khải quốc đem tiền đến chuộc.

Vừa nghĩ thông, Du Miểu cũng an tâm không ít.

Hắn giờ phút này sợ nhất chính là nhìn thấy Lý Trị Phong, nhưng việc đã đến nước này nghĩ nhiều cũng chỉ vô ích, toàn bộ đoàn xe bị bắt mà còn sống sót chỉ có mỗi hắn. Đám người Hồ đại khái là làm việc sơ ý, không đoạt đi chủy thủ của hắn, Du Miểu lúc trước đem chủy thủ giấu trong giày, giờ phút này nhẹ nhàng lung lay chân phải, chủy thủ vẫn còn, nặng trịch.

Hai tay bị trói chặt sau lưng, muốn rút chủy thủ ra cắt đứt dây thừng không khó.

Nhưng giờ phút này băng thiên tuyết địa, bình nguyên mênh mông vô bờ, cởi được trói nhưng lại có thể trốn đi đâu? Chỉ sợ đi chưa đến hai canh giờ thì đã bị đông chết trong băng nguyên rồi, mà trước hết không nên trốn, nhìn xem tình huống như thế nào đã. Du Miểu căn cứ theo hướng gió phán đoán, giờ phút này là đang đi về phía Tây Bắc, càng đi càng xa…… Nếu ra biên ngoại, chỉ sợ cuộc đời này sẽ khó nhập quan.

Nhất thời trong lòng rối rắm khó tả, lăn qua lộn lại cho đến khi nhìn thấy thôn trang xa xa, trời tờ mờ sáng, thái dương trốn sau tầng tầng lớp lớp mây, tuyết vẫn không ngừng bay lả tả giữa đất trời.

Đó là một thôn trang bị hỏa thiêu đến cháy đen, vừa nhìn là biết bị người Hồ đoạt lấy chiếm lĩnh làm cứ điểm lâm thời, trên tuyết lưu đầy máu, hai bên đường còn có xác chết rải rác.

Người Hồ kéo Du Miểu ra, ném vào một căn phòng. Du Miểu đầu đυ.ng vào sàn gỗ, hai mắt tối đen, gian nan cố gắng đứng dậy. Bên trong ánh sáng phi thường ảm đạm, mấy khối than hồng nằm trong chậu, trong phòng còn có tiếng ho khan.

“Ưm ưm……” Du Miểu miệng bị nhét vải, mấp máy muốn nói.

“Ai?” Góc tường vang lên thanh âm thiếu niên.

“Ưm –” Du Miểu chuyển thân, nằm trên mặt đất.

Thật lâu sau, Du Miểu hai mắt đã thích ứng được ánh sáng, nhìn chung quanh, thấy một thiếu niên xa lạ, tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm.

“Ngươi cũng bị bắt đến?” Thiếu niên thấp giọng hỏi.

Du Miểu chậm rãi gật đầu, thiếu niên xoay lưng qua, hai tay bị trói sau lưng đưa đến trước mặt Du Miểu, xả hạ vải bố trong miệng hắn.

Du Miểu hé miệng thở dài.

“Đừng nói chuyện……” Thiếu niên kia nói: “Nếu lên tiếng liền bị đánh.”

Hai người âm thanh cực nhỏ trò chuyện.

Du Miểu: “Ngươi tên là gì?”

“Triệu Siêu.” Thiếu niên đáp: “Còn ngươi? Như thế nào lại bị bắt đến nơi này?”

Du Miểu đánh giá y, thấy y mặc bì giáp, quần áo tả tơi, đáp: “Ta gọi là Du Miểu, cùng thương đội xuống Giang Bắc, nửa đường bị cướp.”

Triệu Siêu nói: “Ta cùng gia nô vụиɠ ŧяộʍ đi ra săn thú, không nghĩ tới gặp phải nhóm người này, mẹ.”

Du Miểu: “Này là tộc gì?”

Triệu Siêu thấp giọng nói: “Một phân bộ của người Thát Đát, ta đoán ……”

Du Miểu trong lòng vừa động, hỏi: “Cùng người Khuyển Nhung có quan hệ gì không?”

Triệu Siêu tựa hồ có điểm ngoài ý muốn, nói: “Không có, như thế nào đột nhiên hỏi cái này? Người Khuyển Nhung ở Đông Bắc, người Thát Đát ở Tây Bắc, bọn họ ngay cả ngôn ngữ cũng không thông.”

Du Miểu gật gật đầu, trong lòng như đặt được tảng đá xuống đất, nói: “Ta nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ngoài.”

Triệu Siêu lập tức nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, nơi này cách duyên biên quá xa, bọn họ còn có chó săn, chạy không được bao xa liền bị đuổi theo.”

Du Miểu ‘ân’ một tiếng, miễn cưỡng ngồi dậy, hai thiếu niên lưng tựa vách tường ngồi, Du Miểu không ngừng quan sát Triệu Siêu, thấy thiếu niên này tuy một thân binh lính bì giáp, lại không có nửa điểm khí chất của nhà binh, trên hộ giáp của y nhiễm không ít máu, giữa mi nhãn dường như cất chứa một mạt kiếm phong phệ nhân, dưới bì giáp là vải thô ma y bị rách lả tả, gần như không đủ che thân.

“Ta hỏi ngươi.” Triệu Siêu ngôn ngữ lúc này đúng là có một cỗ khí khái đè ép người, tuy là nhỏ giọng trò chuyện, nhưng ngữ khí không cho phép bàn cãi kia làm cho Du Miểu không thể không coi trọng y.

“Ngươi là cùng thương đội nhà ai đến?” Triệu Siêu mi nhãn giương lên, thấp giọng hỏi: “Là với thương đội Du gia sao?”

“Đúng đúng.” Du Miểu bận rộn gật đầu không ngừng, Triệu Siêu hơi hơi nhíu mi, nói: “Nhà hộ bộ chưởng cố Du Đức Hữu?!”

Du Miểu kinh hãi nói: “Ngươi biết hắn? Hắn là đường thúc của ta.”

Triệu Siêu chậm rãi gật đầu, nương theo ánh lửa đánh giá Du Miểu, nói: “Ngươi là người Giang Bắc, đúng không? Ngươi có phải là gọi Du Miểu hay không? Quả nhiên là ngươi……”

Du Miểu kinh hãi: “Đúng đúng đúng! ta là Du Miểu. Ngươi nhận thức ta?”

Triệu Siêu không nói gì, chỉ nhìn Du Miểu, hơi cười cười, gật đầu.

Du Miểu không nghĩ tới ở loại địa phương này còn có thể gặp người quen biết nhà mình, thầm nghĩ lần này hơn phân nửa sẽ không chịu khổ.

Triệu Siêu còn nói: “Đợi kinh thành nhận được thư, nhất định sẽ phái người tới cứu ngươi, kiên nhẫn chờ, nhớ là không được liều lĩnh lỗ mãng, chúng ta chi bằng bảo trụ tính mạng.”

Du Miểu không ngừng gật đầu, cũng hiểu thiếu niên trước mặt này lai lịch nhất định không đơn giản, nhỏ giọng hỏi: “Còn ngươi?”

Triệu Siêu nói: “Ngươi không biết ta, gia phụ chỉ là tiểu quan (này là chức quan nhỏ chứ không phải ‘tiểu quan’ ở kỹ viện nhé). Ta cùng bằng hữu đến săn thú không nghĩ tới bị bắt, không đề cập tới cũng được.”

Du Miểu còn nói: “Ta trong giày có đem chủy thủ, chúng ta trước hết đem dây thừng cắt đứt?”

Triệu Siêu nói: “Hiện tại không được, cứ chờ đợi thời cơ, yên tâm đi, nhất định có thể chạy.”