Chương 12

Du Miểu vừa lật sách vừa nhìn dáng người Lý Trị Phong, nghĩ thầm hắn nếu thay vào áo lông da thú, Thiết Chiến quần thì sẽ là bộ dáng gì, lại phát hiện Lý Trị Phong đang nhìn quyển sách này không chuyển mắt.

“Ngươi chưa đọc qua tư liệu lịch sử trong tộc mình?” Du Miểu hỏi.

Lý Trị Phong chậm rãi lắc đầu, vết xăm đặc trưng của nô ɭệ trên cổ dưới ánh mặt trời có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Du Miểu dựa vào lòng hắn, cùng hắn xem sách. Trên sách nhắc tới tộc Khuyển Nhung của Lý Trị Phong chỉ sùng bái cường giả, thường xuyên gϊếŧ chóc lẫn nhau, nam tử dáng người cường tráng, người người trời sinh đều là tay thần xạ. Đối với người Hán tựa như dã thú đối heo chó, khi Tây Bắc man cương chưa được khai hóa, người Khuyển Nhung lương thực thiếu thốn, thường xuyên xâm nhập Trường Thành đoạt lấy lương thực, thậm chí phát sinh chuyện thực nhân. (ăn thịt người)

“Không đúng.” Lý Trị Phong bỗng nhiên nói.

Du Miểu: “Cái gì?”

Du Miểu kinh ngạc ngẩng đầu đánh giá hắn, nói: “Cái gì không đúng?”

Lý Trị Phong: “Chúng ta không ăn thịt người.”

Du Miểu: “Đương nhiên không ăn thịt người, sách của Vương Chí toàn phóng đại thôi.”

Lý Trị Phong nhịn không được khóe miệng nhếch nhếch, Du Miểu biết đây là hắn đang cười, liền sống động giải thích cho hắn. Vương Chí thân là nhà thông thái, viết sách nhưng lại trăm ngàn chỗ hở, tại kinh sư khi lên lớp, Du Miểu tùy tùy tiện tiện là có thể lôi ra một đống chỗ hở của ông, hồ ngôn loạn ngữ một trận, Lý Trị Phong liên tiếp gật đầu. Du Miểu lật sách tiếp, nhìn mặt sau là lúc đàm luận về phong tục, nhất thời chấn kinh!

Vương Chí còn nhắc tới một điểm đặc thù của người Khuyển Nhung — trong tộc không có nữ nhân!

Trong Khuyển Nhung tộc không có nữ tử, không có lão nhân, chỉ có tiểu hài tử. Thanh niên trai tráng tựa như bầy sói hoạt động tập thể, sứ mệnh lưu truyền đời sau do nữ nhân tộc khác tới hoàn thành, có khi là Khương, có khi là người Yết Mạt, thậm chí là người Hán. Nam tử trong tộc hình thành thói quen đơn thương độc mã, vào đêm trăng tròn đi dọc theo dãy trường thành, du đãng ở thảo nguyên lớn hướng nữ tử ngoại tộc mình coi trọng cầu ái (tán tỉnh).

Cầu ái rồi giao hoan, sau khi giao hoan nam tử liền lập tức rời đi.

Nếu thê tử sinh hạ nam hài tử, bảy năm sau nam nhân đó sẽ đem tiểu hài tử lớn bảy tuổi đi, cho hắn một con ngựa nhỏ, mang hắn đi khắp thảo nguyên cùng chinh chiến. Nếu là nữ nhi, nam nhân sẽ cho nữ nhi một chút tiền, kèm đồ sính lễ tương lai của nàng.

Mẫu thân thì bị nam nhân kia tự tay gϊếŧ chết.

Lý Trị Phong hiếm khi cười cười, nói: “Không đúng.”

Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi rồi, Du Miểu nói: “Đương nhiên không đúng, làm sao có thể tự tay gϊếŧ chết thê tử của mình?”

Du Miểu nhìn Lý Trị Phong, nói: “Đây đều là hắn nói bừa sao?”

Lý Trị Phong chậm rãi lắc đầu, giải thích: “Một phần đúng.”

“Sẽ không gϊếŧ thê.” Lý Trị Phong nói: “Đêm trăng tròn cầu ái, sau khi hành sự xong sẽ đưa cho thê tử một chiếc Lang Nha (răng sói) làm vật đính ước. Bảy năm sau quay lại đem nhi tử về bộ lạc, phụ thân tận tâm bồi dưỡng nhi tử, dẫn hắn đi săn bắn, sẽ dạy hắn làm thế nào sinh tồn ở thảo nguyên. Nếu là nữ nhi, sẽ cho nữ nhi mười đầu dê, năm đầu lang, mười quyển da thú làm sính lễ, tương lai sau khi nữ nhi xuất giá nếu bị khi dễ, có thể mang Lang Nha về bộ tộc Khuyển Nhung xin giúp đỡ, con rể nếu vô pháp nuôi gia đình, cũng có thể hướng tộc Khuyển Nhung xin đồ đạc sinh hoạt, cho nên bốn mươi hai tộc phía Bắc Trường Thành tự hào nhất chính là có một nhạc phụ là người Khuyển Nhung.”

“Sau đó thì sao?” Du Miểu nói:“Thê tử làm sao bây giờ?”

Lý Trị Phong: “Mỗi nhi tử người Khuyển Nhung khi trưởng thành cũng là lúc phải một mình đảm đương một cõi, phụ thân sẽ quy ẩn, mang theo chiến lợi phẩm trở lại chỗ ở của thê tử sống quãng đời còn lại.”

Du Miểu chậm rãi gật đầu, nói như vậy vẫn là có chút đạo lý, Lý Trị Phong còn nói: “Nhưng hiện tại số người làm như vậy cũng không nhiều lắm, có người đưa thê tử về bộ lạc sinh sống.”

Du Miểu tò mò hỏi: “Ngươi có thê tử sao?”

Lý Trị Phong lắc đầu, nói: “Chỗ đó chúng ta gọi cầu ái là cô lang xuất quan, diễn ra lúc mười bảy tuổi. Ta bị bắt đến Trung Nguyên khi còn chưa thành niên.”

Du Miểu minh bạch, vậy hơn phân nửa là giống phong tục nữ tử cập kê của người Hán, thuộc về loại nghi thức thành niên của người Khuyển Nhung. Cô lang xuất quan, dùng từ này đúng là chuẩn xác, nghĩ đến thân thể thiếu niên Khuyển Nhung khi mười bảy tuổi khoẻ mạnh, cưỡi chiến mã dọc theo Trường Thành một đường chạy như bay, trăng sáng ngàn dặm chiếu sáng thảo nguyên, nhất thời tâm trí nói không nên lời.

“Cầu ái như thế nào?” Du Miểu hỏi.

“Có người ca hát, có người thổi khương sáo.” Lý Trị Phong nói.

Dưới đêm trăng mờ mịt, thiếu niên tộc Khuyển Nhung bồi hồi đứng ngoài thôn xóm thổi sáo, thật là lãng mạn lại tiêu sái.

Du Miểu lại hỏi: “Trong Khuyển Nhung tộc có phải hay không mỗi người đều chỉ có một nhi tử?”

Lý Trị Phong lắc đầu, Du Miểu nói: “Hai đến ba?”

Lý Trị Phong nghĩ nghĩ, nói: “Không nhất định.”

Du Miểu ‘ân’ một tiếng: “Ngươi có bao nhiêu huynh đệ? Các ngươi khi còn bé đều đi theo phụ thân cùng nhau săn thú sao?”

Lý Trị Phong không nói gì, chuyện như vậy rất là bình thường, Du Miểu vốn không định hỏi nhiều, nhưng nghĩ đến sắp phải thả hắn đi nên cũng không quan trọng. Du Miểu lại hỏi: “Lang Nha của ngươi đâu?”

Lý Trị Phong không đáp, thời điểm Du Miểu nhặt được hắn, Lý Trị Phong toàn thân trần như nhộng, tất nhiên sẽ không có Lang Nha. Nay món đồ duy nhất có giá trị đó là ngọc bội trên cổ hắn, đó là của mẫu thân Du Miểu lưu lại, Du Miểu cho hắn mượn làm vật bảo mệnh tính mạng.

Du Miểu nằm trong lòng Lý Trị Phong, đưa tay cầm ngọc bội trên cổ hắn, ngón tay vuốt ve, không nói lời nào. Tại thời khắc này, hắn bỗng nhiên đối với Lý Trị Phong có chút tình cảm khác thường, cảm giác hắn thực đáng thương, lại có chút không muốn cho hắn đi.

Nhưng con sói cô độc cuối cùng vẫn là phải về với bầy đàn, Du Miểu bỗng nhiên cảm giác một người như vậy thật sự không nên làm nô ɭệ. Năm Lý Trị Phong mười lăm tuổi bị bắt lại đây như thế nào, mài đi móng vuốt, nhổ răng nanh, roi quất côn đánh tra tấn đến khi hắn buông tay không chống cự, cam chịu làm một tính nô ti tiện.

Du Miểu trời sinh chơi thì chơi, đùa dai cũng làm không thiếu, nhưng chưa từng có chuyện đi lăng nhục người khác. Mẫu thân trước khi qua đời nói với hắn, trên đời này mỗi người đều có một số mệnh riêng, có đôi khi trong cuộc sống có việc thất vọng cũng chẳng thể trách mình, hết thảy đều là trời định, nhưng thái độ làm người là do mình quyết, nhớ kỹ, vui vẻ cũng không thể quá vẹn toàn, khi thất vọng cũng không thể tự cam chịu, gặp người nghèo túng có thể giúp thì giúp đỡ một phen, cuộc đời này tích đức kiếp sau sẽ có thiện báo.

Tuy nói người Khuyển Nhung cùng người Hán mấy năm nay liên tục khai chiến, nhưng mọi người cũng đều vì mình làm chủ, huyết hải thâm cừu mỗi năm tích thêm một tầng, khi nào mới có thể giải hết. Du Miểu lại tiếp tục lật sách, nhìn thấy Vương Chí lại đề cập tộc man di chi bằng lấy đức thu phục, giáo hóa đồng hóa mới là thượng đạo. “Giặc Hồ không may mắn cả đời”, hễ là người ở Bắc trường thành nhập tộc vào Trung Nguyên, không muốn trở thành người Hán đều đem chôn vùi.

Du Miểu trên xe đọc sách ba ngày, ban ngày trời chưa sáng đã khởi hành, ban đêm lúc trăng lên đến đỉnh đầu mới tìm trạm dịch ở trọ hoặc là dừng xe qua đêm giữa vùng hoang vu. Đánh xe của thương đội từ khắp bốn phương đều là người cơ khổ, tự mình mang chút hàng nhỏ làm sinh ý, được phú thương mướn đến vận chuyển hàng hóa, có đủ hạng người, đều là xuất thân từ tầng lớp thấp nhất. Khi ở trọ, Lý Trị Phong một mạch hầu hạ Du Miểu, thương nhân bốn phương thì ở trạm dịch uống rượu sưởi ấm, tùy ý tìm địa phương ấm áp miễn là có thể qua một đêm.

Càng đi về phương bắc thời tiết càng ngày càng lạnh, khi vượt qua cửa Tần Lĩnh cũng là lúc đến chân núi. Từ lúc vào đông, hôm nay nổi lên một hồi bạo phong tuyết lớn nhất từ trước tới nay, bầu trời tuyết rơi như lông ngỗng tàn phá bừa bãi, cuồng phong bao chùm tứ phương giống như cơn giận của quỷ dữ, từng tầng tuyết gào rít không ngừng. Dãy núi chập chùng bị che phủ bởi một màu trắng xóa, rất nhiều lộ tuyến bị lấp, mã xa không thể đi.

“Trời đông giá rét lạnh a –”

“Lão thiên gia xin đừng chắn đường –”

“Mau trở về nhà –”

Tất cả xa phu đều bọc khăn trùm đầu trùm mặt kín người, chỉ lộ ra hai con mắt, khàn khàn hô to thúc ngựa. Du Miểu tuy ngồi trong xe cũng cảm giác được gió lạnh từ bốn phương tám hướng không ngừng lùa vào cửa xe, dội thẳng vào đây.

Qua chân núi lại là mấy ngày, thời tiết bỗng chốc trong xanh lạ thường, mặt trời tươi đẹp như chưa hề có tuyết, đi hết quả núi này là xuống trường thành, bỗng nhiên hiện ra biên cảnh thành thị phồn hoa huyên náo — Duyên Biên.

Duyên Biên là biên cảnh nơi kinh doanh hàng hóa mậu dịch lớn nhất đã tồn tại gần bốn trăm năm, là nơi bốn mươi hai tộc buôn bán, nhiều năm qua vô luận xảy ra bao nhiêu chiến tranh, Hồ tộc xâm nhập vào Trung Nguyên đều sẽ cố ý tránh nơi này.

Tuy bị người Hán đuổi gϊếŧ, người Hồ chỉ cần trốn vào Duyên Biên thành thì ngoại tộc dù có thiên quân vạn mã cũng không thể tiếp tục đuổi theo, càng không thể tùy tiện vọt vào trong chợ bắt gϊếŧ người.

Đây là bốn trăm năm trước Hung Nô vương cùng Hoàng đế Thiên triều định ra ngàn năm chi ước, vô luận hai quốc bang giao chiến như thế nào, Duyên Biên thành là nơi hòa hoãn xung đột, trong ngàn năm này vĩnh viễn không có chiến tranh.

Ngoài xe ngựa xa phu rối rít hào hứng, Du Miểu ngủ một đêm, giờ phút này mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài xem. Giữa sườn núi gió vẫn như trước lạnh thấu xương, nhìn xuống đồng bằng, Duyên Biên thành mênh mông vô bờ, như du long hướng về phía Đông vây quanh trường thành, trong thành tất cả mọi người qua lại, thanh âm huyên náo xa xa truyền đến.

Phương xa ngoài Duyên Biên thành, hồ băng thật lớn tựa như bảo thạch lóe lên dưới ánh mặt trời, từng đàn dê bò trên cánh đồng tuyết xếp thành khúc chiết quanh co, thẳng đến bên trong thành.

Này chính là Duyên Biên thành. Du Miểu nghĩ thầm tuy độ phồn hoa không thể so với kinh thành, nhưng có lại có khác một phen phong vị. Thương đội di chuyển đi xuống dọc theo đồng bằng, Du Miểu lại nhìn Lý Trị Phong một cái.

Lý Trị Phong đặt khuỷu tay trên cửa sổ, không chút để ý nhìn về hướng xa xa.

Du Miểu: “Ngươi đã tới Duyên Biên chưa?”

Lý Trị Phong hơi gật đầu, quay đầu nhìn Du Miểu tựa hồ có chuyện muốn nói.

Du Miểu thầm nghĩ ở Duyên Biên này không biết có thể gặp được tộc nhân của Lý Trị Phong hay không, nếu Lý Trị Phong muốn chạy trốn, nơi này chính là địa phương tốt nhất, cũng là thời cơ tốt nhất.

Lý Trị Phong: “Ta mang ngươi đi chơi.”

Du Miểu nhìn ra được tâm tình Lý Trị Phong không tệ, lại thử cười hỏi: “Trước kia thường xuyên đến?”

Thương đội đã đi đến cửa thành, Lý Trị Phong nghiêng đầu nghe Hồ tộc xa xa trò chuyện, nói: “Không tính.”

Du Miểu gật gật đầu, thương đội sẽ lưu lại Duyên Biên ba ngày, ba ngày sau là lúc phải lên đường, Du Miểu quyết định cho Lý Trị Phong rời đi, phải về nhà của hắn thôi, không cần lại làm nô ɭệ.