- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lâm Vũ
- Chương 4
Lâm Vũ
Chương 4
10.
Trước khi Tần Nguyên kịp thực hiện kế hoạch tẩn cho đôi nam nữ kia một trận thì tôi dùng thẻ phụ của Thư Hoài kéo cô ấy rời khỏi thành phố.
Còn nếu Tần Nguyên đánh thật thì có thua không ta? Không lo, không ai bắt nạt được cô ấy hết. Cô ấy học Taekwondo từ bé, lên đến đai đen rồi. Ngoài đồng môn thì chắc không ai có thể là đối thủ của cô ấy đâu.
Khi xe chạy, tôi hạ cửa kính xuống, gió lùa vào mát rượi như mang theo cả sự tự do.
Cảnh vật bên ngoài lùi dần theo đường xe chạy. Càng đi tôi càng hiểu vì sao những nơi xa lạ lại hấp dẫn nhiều người mang trong mình sự bi thương đến vậy.
Bỏ lại nơi bạn sống quen thuộc trong từng hơi thở thì tại đây, sẽ chẳng ai biết gì về bạn cả, kể cả việc bạn đã từng bị tổn thương thế nào.
Lúc tôi nằm viện, cũng có một số tin đồn không tốt truyền ra, nhưng Thư Hoài xử lý rất nhanh, gần như ngay lập tức lên tiếng đính chính rằng quan hệ vợ chồng của chúng tôi vẫn vô cùng tốt đẹp.
Thật ra cư dân mạng chẳng quan tâm chúng tôi ra sao đâu, cái họ ngóng trông là liệu có drama cho họ hít hay không mà thôi.
Mấy tay săn tin lịch kịch vác đồ nghề ngấp nghé ở cửa phòng bệnh với tâm thế mong muốn sẽ có được những tin tức nóng hổi và giật gân.
Sau màn chào hỏi ngắn gọn, phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi. Không ngoài dự đoán, họ khéo léo dò hỏi liệu tin đồn gần đây về cuộc hôn nhân của chúng tôi có đúng không? Thư Hoài lừa dối tôi liệu có thật hay không.
Phải cố gắng lắm tôi mới đối phó trọn vẹn màn phỏng vấn như hỏi cung ấy. Bây giờ tôi mới thấy thoải mái hẳn cả thể chất lẫn tinh thần.
Những người đó không quan tâm tôi đã trải qua những gì, cũng chẳng buồn giả vờ quan tâm đến tình trạng của tôi, họ chỉ muốn khai thác đời sống cá nhân của tôi chỉ để phục vụ mục đích săn tin của họ.
Giang Nam mùa này đầy sương mù và mưa, chúng tôi chèo thuyền trên hồ, ngắm nhìn những ngọn núi xanh như mực.
Leo núi ở Tây Tạng, nóc nhà của thế giới và cảm nhận thiên nhiên thật hùng vĩ, choáng ngợp.
...
Đi đến đâu tôi cũng chụp ảnh, cách vài ngày lại đăng lên Moments cho mọi người cùng xem.
Tần suất cập nhật của tôi rất nhanh nhưng có người còn nhanh hơn cả tôi, là Đinh Đồng.
Khi thì nhà hàng cao cấp, lúc lại là buổi tối ven hồ, thế nhưng một điều không đổi chính là bên cạnh cô ta luôn có Thư Hoài.
Tôi bấm like mọi bài viết nhưng không bình luận một câu nào hết.
Cuộc hành trình này được tôi đẩy nhanh tốc độ, chỉ cần hai tháng rưỡi đã hoàn thành. Trong khoảng thời gian này, chân tôi cũng đã hoàn toàn hồi phục. Cũng may có Tần Nguyên ở bên cạnh, nếu không thì tôi cũng không biết làm cách nào để một mình đi khắp đất nước như thế này.
11.
Việc tôi trở về cũng không thông báo cho ai biết, chỉ dùng thẻ của Tần Nguyên ở khách sạn nửa tháng. Tôi không biết Thư Hoài cảm thấy thế nào khi xem những bức ảnh đó, liệu anh ta có nghĩ đến những ngày chúng tôi đồng cam cộng khổ hay không.
Tần Nguyên nắm lấy tay tôi, có chút lo lắng.
"Tốt hơn là tớ nên ở lại với cậu đi. Lỡ tên điên đó động thủ với cậu thì sao?"
Tôi lắc đầu: "Đừng lo, không có chuyện gì đâu. Sau khi tất cả kết thúc, tớ sẽ đến tìm cậu."
Cô ấy bất đắc dĩ rời đi, ánh mắt đầy sự không nỡ, nhưng tôi không thể giữ cô ấy lại, bởi tôi không biết liệu mình có thể thành công hay không.
Trong vòng bạn bè, tôi vẫn cập nhật những bức ảnh mình chụp trước đây, ngoài ra tôi còn làm thêm một việc khác.
Tôi vẽ nhân vật hoạt hình Thư Hoài bên cạnh mình trong mỗi bức ảnh rồi in chúng ra thành một cuốn sổ tay.
Cuốn sổ ban đầu hơi mỏng nhưng sau chuyến đi, nó đã dày gấp đôi ban đầu.
Vì tôi vẫn đều đặn cập nhật ảnh trong vòng bạn bè nên Đinh Đồng và Thư Hoài chắc vẫn nghĩ tôi chưa về nhanh thế.
Bởi vậy, chỉ cần tôi cải trang khéo léo một chút là có thể đi theo họ đến nhiều nơi rồi.
Theo như lời Tần Nguyên nói trước đó, Thư Hoài chưa bao giờ dẫn Đinh Đồng đi dự tiệc tư nhân. Nhưng chắc lý do vì vướng phải tôi thôi, còn giờ nhìn xem những gì đang diễn ra trước mắt kìa. Đinh Đồng ôm tay Thư Hoài, rúc vào ngực anh ta, giống như đang làm nũng vậy. Xung quanh mọi người vẫn đang cười đùa vui vẻ, nhiệt tình. Đôi tay to lớn của Thư Hoài bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đinh Đồng.
Chà, dường như Thư Hoài yêu Đinh Đồng sâu đậm lắm, đến mức còn hôn lên trán cô ta nữa cơ mà. Và thế là cô ả lại càng tỏ vẻ ngượng ngùng, rúc sâu hơn vào l*иg ngực của anh ta.
Chối mắt thật!
Nhưng vẫn phải kìm nén!
Tôi đang đóng vai bồi bàn, phục vụ ở khoảng cách rất gần bọn họ. Tôi ghim chặt móng tay vào lòng bàn tay cũng không cảm nhận được gì
Nhìn thấy cảnh này, tôi biết tin đồn trước đây tôi tung ra về việc Thư Hoài nɠɵạı ŧìиɧ đã có tác dụng. Đinh Đồng đã nương theo đó mà giữ chân Thư Hoài thật chặt.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này chỉ cười đầy ẩn ý.
Và khi nghe họ nói chuyện, tôi cũng mới biết được vị trí của tôi trong mắt Thư Hoài mấy năm qua là như thế nào.
Một người đàn ông bụng phệ ôm mỹ nữ bằng một tay, vừa tán tỉnh vừa không quên nói gì đó với Thư Hoài.
"Với địa vị hiện tại của chúng ta, anh Thư, tôi nghĩ chuyện này lẽ ra đã có từ lâu rồi. Cả ngày ở cùng một người thì có ích gì?"
Người bên cạnh là một thanh niên có năng lực, không biết sự tình, tam quan đứng đắn nên lên tiếng phản bác:
"Lão Tiêu, lời này của anh không đúng rồi, chị dâu của chúng ta là sinh viên đứng đầu của một trường đại học danh tiếng. Khi còn trẻ là hoa khôi của trường, cho đến bây giờ dù có thế nào cũng là trèo không tới được đâu"
"Tsk, không phải chỉ là tốt nghiệp cử nhân đại học thôi sao? Người như Thư tổng, tiến sĩ mới có thể xứng đôi với anh ấy."
Bọn họ còn đang nói chuyện, Thư Hoài thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, thỉnh thoảng cười nhẹ, coi như đáp lại.
Chỉ có tôi và Đinh Đồng là sắc mặt ngày càng tệ. Khác biệt là tôi thấy ghê tởm vì đã dùng khả năng của mình để nuôi dưỡng nên một con chó như Thư Hoài, còn cô ta thì xấu hổ vì khả năng của cô ta không xứng với Thư Hoài.
Thành tích học tập của tôi rất xuất sắc, nhận được tất cả học bổng, tốt nghiệp với số điểm cao nhất. Lẽ ra có thể được nhận thẳng vào cao học, nhưng nhìn Thư Hoài chăm chỉ một mình, tôi cảm thấy mình có thể học bất cứ lúc nào, nhưng có một số việc mà kinh nghiệm không thể rút ra được từ việc học.
Tôi đã kiên quyết từ bỏ cơ hội hiếm có này, chạy đi khởi nghiệp cùng anh ta. Nhưng bây giờ lại thành ra tôi trở nên không xứng với anh ta.
Quả nhiên, đau lòng cho đàn ông chính là khởi đầu của bất hạnh mà.
Về phần Đinh Đồng, cô ta dù chỉ học ở một trường đại học bình thường, nhưng tôi thực sự rất nể phục cô ta. Cha cô ta vì muốn có người nội trợ nên không cho cô ta vào ở kí túc xá, thế nên mỗi ngày cô ta phải đi bộ mất hơn một tiếng mới có thể đến trường.
Ngay cả khi cô ta bắt đầu phải tự học buổi tối trong năm cuối cấp ba, cô ta vẫn phải vội vã về nhà vào ban đêm. Dưới áp lực nặng nề như vậy mà cô ta vẫn cố gắng hết sức. Nhưng bây giờ nghe người khác nói chỉ có bằng tiến sĩ mới xứng với Thư Hoài, cô ta làm sao mà không hoảng sợ cho được?
12.
Rượu quá ba tuần, mọi người cũng đã giải tán. Giống như những lần trước, Đinh Đồng đưa Thư Hoài say khướt về nhà, nhưng đi lên chưa tới mười phút thì cô ta đã rời đi.
Tôi nhìn theo bóng dáng Đinh Đồng xa dần.
Tất cả ảnh lưu trong điện thoại của tôi đã được đăng hết, tôi không còn bằng chứng nào chứng minh mình vẫn đang trên đường du lịch.
Tôi đã vắng mặt khá là lâu rồi. Đến nỗi Đinh Đồng cũng phải gửi tin nhắn hỏi thăm khi nào tôi sẽ về cơ mà. Bằng chứng bắt gian tôi cũng đã có đủ. Không cần cố kéo dài thời gian nữa.
Ngày hôm sau, tôi giả vờ như vừa về tới nơi, đăng bài trên WeChat Moments rồi cầm quà đến công ty của Thư Hoài.
Nhìn tòa nhà cao ngất, tôi cảm thấy hạnh phúc như nhìn thấy chính đứa con của mình.
Đây không chỉ là sự cố gắng của Thư Hoài mà còn là sự vất vả của tôi.
Sau khi Thư Hoài và cha anh ta bất hòa, ông đã rút hết tiền, khiến chuỗi vốn bị đứt đoạn và công ty gần như đã đứng trên bờ vực phá sản.
Là tôi đã quỳ gối bên ngoài biệt thự của cha tôi một ngày một đêm mới cầu xin được ông rót vốn, cứu lại chút cơ ngơi đã suy tàn.
Khi tôi bước vào cửa công ty, các nhân viên cũ lập tức phấn khích khi nhìn thấy tôi, họ chào đón tôi rất nhiệt tình.
So với sự cứng rắn và lãnh đạm của Thư Hoài, tôi luôn dùng giọng điệu dịu dàng nhất khi giao tiếp với họ, và tôi chưa bao giờ to tiếng với ai.
Hơn nữa, hầu hết nhân viên của tôi đều do một tay tôi đào tạo và nâng đỡ, họ trung thành là điều đương nhiên.
Đây cũng là điều duy nhất tôi biết ơn người cha của mình, thủ đoạn trên thương trường của ông, mượn sức nhân tâm, tôi đã học thành thục.
Mọi người háo hức chào hỏi, nhưng khi nhắc đến Thư Hoài, không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh, ai cũng đều tỏ ra xấu hổ.
Xung quanh kiểu bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, nhưng một câu cũng không thể nói.
Tôi cụp mắt xuống, xem ra mọi người đều đã biết hết mọi sự tình từ lâu, chỉ có tôi là còn ngây thơ lắm.
Trong tình huống khó xử này, trợ lý đặc biệt của Thư Hoài đã phá tan bầu không khí ngượng ngùng này, nói rằng Thư Hoài đã đi ra ngoài họp, hiện không có ở công ty.
Tôi chỉ cười cười nói: “Vậy tôi sẽ đợi anh ấy ở văn phòng.”
Mặc kệ vẻ mặt hoảng hốt trên mặt anh ta, tôi đi thẳng vào nơi Thư Hoài làm việc.
Vừa bước vào, hơi thở thiếu nữ xộc thẳng vào mặt tôi.
Tôi ngây ngẩn cả người, trước đây căn phòng này vốn được trang trí theo phong cách đen trắng, nhưng bây giờ đã biến thành phòng thiếu nữ rồi.
Có nhiều loại búp bê khác nhau trên ghế sofa, những chiếc cốc trên bàn cà phê được vẽ khuôn mặt dễ thương, còn có một tủ trưng bày với các bức tượng nhỏ ở phía bên kia bức tường.
Trợ lý đặc biệt của Thư Hoài biết mọi chuyện đã muộn nên đành phải giả làm chim cút đứng ở cửa, im lặng tự thắp một ngọn nến cho mình.
Tôi từng bước đi về phía bàn làm việc của Thư Hoài, bên cạnh máy tính của anh ta có ba loại khung ảnh lớn, vừa và nhỏ, trên đó đều có khuôn mặt tươi cười của Đinh Đồng.
Trước đây có một bức ảnh của tôi và anh ta được bày ở đây, có lần trợ lý phía đi phía sau tôi vô tình làm vỡ bức ảnh, anh ta đã tức giận đến mức muốn sa thải người đó, vẫn là tôi hết lòng khuyên ngăn mới giữ lại được người.
"Chỉ là một bức ảnh, chúng ta ngày ngày đều ở cùng nhau, anh muốn gặp em lúc nào mà không được? Người trợ lý này đã ở bên anh ba năm rồi, ngay cả lúc khó khăn nhất cũng không rời đi, chỉ vì chuyện nhỏ này mà sa thải anh ấy thì không ổn đâu anh”
Tôi cứng người, mở từng ngăn kéo ra nhưng chẳng có gì cả.
Chẳng có gì cả, dường như tôi chưa từng tồn tại ở đây, không để lại dấu vết.
Kiều Duẫn Nghi, trợ lý đặc biệt của Thư Hoài, khó xử nói.
"Chị, chị đừng tìm nữa. Bức ảnh đó đã bị vứt đi rồi."
Tôi ngồi vào ghế của Thư Hoài, không ai dám tiến tới khuyên tôi.
"Mọi người đi ra ngoài trước đi, tôi chờ anh ấy trở về."
Ba mươi phút sau, tôi rời công ty. So với sự náo nhiệt khi tôi đến, lúc tôi về thì không khí có vẻ ảm đạm đi rất nhiều. Có rất nhiều người đến tiễn tôi nhưng đều mím môi không biết phải nói gì.
Tôi đeo kính râm để che đôi mắt đỏ hoe của mình, mỉm cười chào tạm biệt tất cả. Mà trong điện thoại, cũng có thêm một đoạn video, đủ để làm cho Thư Hoài thân bại danh liệt.
13.
Buổi tối Thư Hoài trở về, tôi ngồi trên sô pha, đồ đạc trong phòng đều đã được dọn sạch, chỉ còn lại tôi và cuốn sổ ở bên cạnh. Nhưng Thư Hoài không có chú ý tới điểm này.
Anh thờ ơ chào tôi rồi vào phòng ngủ thay quần áo. Tôi nói chuyện một cách thoải mái nhất
"Thư Hoài, chúng ta ly hôn đi."
Anh ta như chết cứng tại chỗ, một lúc sau mới quay đầu lại nhìn tôi từ trên xuống dưới.
"Lúc ở bệnh viện sao không nói vậy? Ra ngoài du lịch một chuyến, cánh cứng rồi à?"
“Ly hôn cũng được, nhưng tài sản duy nhất tôi có thể cho cô là căn hộ này.”
Anh ta đi tới, thản nhiên kéo cà vạt trên cổ, cởi bỏ cúc ở ống tay áo rồi tựa lưng vào ghế sô pha. Đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, mang tư thái của kẻ bề trên.
Tôi nở một nụ cười gượng, dùng ngón tay xoa nhẹ cuốn sổ của mình.
"Thư Hoài, tôi không muốn gì cả."
"Mối quan hệ này bắt đầu từ tình yêu. Chúng ta đã chứng kiến những điều tốt đẹp nhất của nhau. Bây giờ tôi không muốn cùng anh làm lớn chuyện, trở thành kẻ thù của nhau.."
Vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống, tôi ngước mắt nhìn anh ta rồi mỉm cười.
"Thư Hoài, anh còn nhớ cuốn hướng dẫn du lịch đó không? Tôi đã thay mặt chúng ta của năm hai mươi ba tuổi đi cả rồi."
"Cuốn sổ này được đưa cho Thư Hoài của năm năm trước, xin hãy đưa nó cho anh ấy."
Nói xong tôi đặt cuốn sổ lên bàn rồi che miệng bỏ đi. Thư Hoài không nói gì, cũng không đuổi theo. Chỉ là ngày hôm sau tôi đã nhận được đơn ly hôn anh ta gửi cho tôi. Việc phân chia tài sản đúng như tôi dự liệu, anh ta đã chia cho tôi 1/10 tài sản của mình.
Tất cả đều là một ít bất động sản và tiền mặt, không có bất kỳ cổ phiếu công ty nào. Ngoài ra, anh ta còn nói: "Tôi sẽ cho em một cơ hội cuối cùng. Bây giờ có hối hận cũng chưa muộn".
Tôi nói với anh ta "Không cần."
Chúng tôi đã thống nhất ngày ly hôn qua điện thoại, nhưng ngày hôm đó có chuyện khác xảy ra khiến kế hoạch bị gián đoạn.
Một hot search về việc nɠɵạı ŧìиɧ của Thu Hoài, chủ tịch tập đoàn Hướng Thần, bất ngờ xuất hiện trên Internet. Bài báo đã sắp xếp dòng thời gian một cách đầy đủ, đăng tải thời điểm anh ta và Đinh Đồng hẹn hò cùng nhau cũng như tất cả những bức ảnh thân mật của cả hai.
Mặc dù không có bằng chứng xác đáng hơn về việc nɠɵạı ŧìиɧ nhưng những điều này cũng đủ để chứng minh sự khác biệt trong mối quan hệ giữa hai người.
Là một doanh nhân mới, mối tình mười năm, có sự tham gia của nhân tình và việc cả hai chúng tôi đều khá ưa nhìn, sự việc này ngay lập tức dấy lên một cuộc bàn tán sôi nổi.
Trong nội dung dài ba mươi trang này, ngoài việc nói về kẻ thứ ba kia có dưa to thế nào, còn nói về tương lai mà tôi đã từ bỏ để đến với Thư Hoài và những hy sinh mà tôi đã thực hiện cho ước mơ kinh doanh của anh ta.
Bức ảnh tôi tu ừng ực một chai rượu trắng đã được truyền đi khắp nơi.
Có người cảm khái: “Nếu trong đời tôi có một người chị xinh đẹp như vậy làm điều này cho tôi thì tôi sẽ trao cả cuộc đời mình cho chị ấy”.
Có người còn nói: “Hóa ra xinh đẹp như vậy, trả giả nhiều như vậy cũng không có được tình yêu, vậy điều kiện để có được tình yêu là gì?”
Ngoài những bức ảnh còn có một đoạn video từ camera giám sát của bệnh viện cho thấy Thư Hoài và tình nhân nghênh ngang bước vào phòng bệnh.
Nhưng chỉ mới bước vào được vài phút, anh ta đã bỏ rơi tôi trong tình trạng gãy xương và chấn động não rồi vội vã bỏ đi
Trong video còn được ghi chú rõ ràng tôi bị tai nạn xe hơi vì đang đi xin bùa bình an cho anh ta. Thư Hoài làm trong lĩnh vực đồ ăn nhẹ, trong vài năm qua, anh ta đã lợi dụng Internet để nhanh chóng trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Giờ thì đó là một đòn chí mạng với anh ta rồi. Bây giờ giá cả leo thang, vật chất khan hiếm, hàng hóa khó khăn. Trên mạng đã từng có rất nhiều khách phàn nàn. Bây giờ lại thêm chuyện này vỡ lở nữa, dư luận càng thêm phẫn nộ. Đã có nhiều người đề xuất tẩy chay sản phẩm của tập đoàn Hướng Thần
Đồng thời, cư dân mạng cũng rất lo lắng cho tôi, hi vọng tôi có thể ly hôn càng sớm càng tốt, tránh xa tên chồng cặn bã này.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lâm Vũ
- Chương 4