Chương 6: Nhϊếp Hoài Tang Kỳ Thật Rất Thông Minh

Trước khi gặp gỡ quen biết Kim Quang Dao, người Giang Trừng không thích đứng cạnh nhất là Nhϊếp Hoài Tang, bởi vì mỗi lần nói chuyện hắn đều phải cúi đầu mới có thể nhìn vào mắt người kia. Thế nhưng hắn lại ghét nhất là cúi đầu, hắn cần phải giữ gìn hình tượng đạo mạo (tự phong) trong lòng các bạn học a, cho nên mỗi lần nói chuyện với Nhϊếp Hoài Tang hắn đều duy trì khoảng cách ba bước chân, thế này thì chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn vào mắt Nhϊếp Hoài Tang rồi.

Nhắc tới Nhϊếp Hoài Tang thì chính là mười phần ngưu tầm ngưu mã tầm mã với Ngụy Vô Tiện, mà Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện lại là trúc mã trúc mã, quan hệ giữa Nhϊếp Hoài Tang và Giang Trừng không thể nói là quá tốt, cũng không tới nỗi rất kém. Có điều Giang Trừng luôn cảm giác rằng Nhϊếp Hoài Tang không quá thích hắn, không phải là loại "thích" kia mà chỉ đơn thuần "thích" theo kiểu tình bạn. Sau này Giang Trừng mới biết được, là do Nhϊếp Hoài Tang thấy hắn chỉ liếc nhìn mình mỗi lần nói chuyện nên đã hiểu lầm rằng Giang Trừng coi thường mình.

Nửa tháng trước Giang Trừng còn cảm thấy Nhϊếp Hoài Tang vừa nhát vừa đần, thế nhưng sau nửa tháng Giang Trừng dần dần cảm thấy chính mình mới là đồ đần.

Nhϊếp Hoài Tang có một đại ca, Giang Trừng luôn thấy mình quả thật mười phần vinh hạnh mới gặp qua được vị ca ca soái ngầu lạnh lùng kia, từ lần đầu gặp mặt hắn đã bị thân hình cao lớn cùng thần thái cuồng dã của vị kia làm chói mắt, cho nên lúc hắn gặp gỡ Nhϊếp Hoài Tang, chênh lệch quá lớn giữa hai người làm hắn rất khó chịu.

Hết lần này tới lần khác, Nhϊếp Hoài Tang mỗi ngày đều chạy theo Ngụy Vô Tiện, mở miệng là lại luôn mồm nói "Đại ca ta...", sau đó chính là một chuỗi lắp ba lắp bắp, đại loại là: "Nếu ta làm chuyện này chuyện kia, đại ca ta nhất định sẽ vác đao chém chết ta, hoặc là nếu ta còn như này như nọ, đại ca ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ta...", nháo nhào tới mức người khác có mù cũng thấy được biểu cảm hoảng sợ của hắn.

Giang Trừng cảm thấy trên trán tên kia giống như được viết một chữ "Sợ" phát sáng, đi tới đâu chiếu rọi mù mắt người khác tới đó.

Ngoài sợ sệt ra thì Nhϊếp Hoài Tang còn đần, hôm nay còn không học thuộc nổi Nhã Chính Tập, ngày mai thì ngay cả mặt chữ cũng không nhận ra. Nghe nói là hắn ngày trước đã từng tới cầu học tại Lam gia một lần, Lam Khải Nhân vì sao vẫn chưa bị hắn làm cho tức chết?

Từ khi nào thì Giang Trừng có cái nhìn khác về Nhϊếp Hoài Tang? Có lẽ là từ khi tên kia có thể phán đoán chuẩn xác chỗ nào có gà rừng ngu xuẩn nhất để bắt đầu.

Chuyện bắt gà rừng là do Ngụy Vô Tiện đầu têu, những ngày bọn hắn học hành lỏng lẻo là những ngày gà rừng gặp xui xẻo, lúc đầu chỉ là vì thỏa mãn cơn thèm ăn, cho nên Ngụy Vô Tiện hay rủ Nhϊếp Hoài Tang vụиɠ ŧяộʍ đi bắt về. Sau này khi Nhϊếp Hoài Tang chính thức nhập bọn thì những ngày bình yên của gà rừng cũng chính thức chấm dứt.

Ăn gà rừng là ngon nhất, nhưng tìm bắt gà rừng là khổ nhất. Ngụy Vô Tiện cũng coi như tai thính mắt tinh, thế nhưng bên sườn núi này nghe cục cục, bên kia lại nghe tác tác, đến cả bóng gà rừng cũng chưa từng nhìn thấy. Giang Trừng tự nhận mình chân tay cũng coi như nhanh nhẹn linh hoạt, rõ ràng là cỏ cây vừa động hắn liền ra tay, vậy mà lần nào cũng bắt trượt.

Nhϊếp Hoài Tang không giống bọn họ, trước khi lên núi đều sẽ dạo qua phòng bếp lấy một nắm gạo, tới khi lên núi liền vung gạo trong tay ra, miệng bắt chước tiếng gà rừng gáy một tiếng thật dài, chẳng mấy chốc, gà rừng kia liền tự mình bay tới trước mặt ba người.

Ngụy Vô Tiện rất nhanh đã bắt chước tiếng gáy kia, thế nhưng toàn nghe như tinh tinh hú hoặc khỉ gọi bầy đàn, đôi khi còn giống như chim sáo đứt cuống họng, tuyệt đối không giống gà rừng.

Sau khi tận mắt nhìn thấy Nhϊếp Hoài Tang bắt gà rừng, Giang Trừng liền âm thầm chú ý tới hắn nhiều hơn, mà sự chú ý này dường như mở ra cánh cửa tới chân trời mới.

Nhϊếp Hoài Tang còn biết trước chuyện sắp xảy ra.

Ví dụ như hôm nào hắn quên mang theo cây quạt nhỏ yêu thích nhất, hôm đó Lam Khải Nhân ở trên lớp sẽ la mắng xối xả, số học sinh bị phạt lại càng nhiều.

Ví dụ như hôm nào hắn mang theo cây bút lông ưa thích nhất, hôm đó Lam Khải Nhân ở trên lớp sẽ giao bài tập nhiều hơn.

Ví dụ như hôm nào hắn không lên lớp, một giây sau liền gặp Nhϊếp đại ca xông ra từ trong gian phòng của Lam Hi Thần.

Rất nhiều "ví dụ", khiến cho linh cảm của Giang Trừng cũng nhạy bén hơn.

Nếu như thấy Nhϊếp Hoài Tang không mang theo cây quạt nhỏ yêu thích, Giang Trừng lên lớp sẽ nghiêm túc hơn một chút, cẩn thận hơn một chút.

Nếu như thấy Nhϊếp Hoài Tang mang theo cây bút lông yêu dấu, Giang Trừng liền chuẩn bị mài mực từ sớm để chép bài tập.

Nếu như thấy Nhϊếp Hoài không lên lớp, hắn liền chuẩn bị gạo cùng gia vị, chờ lúc đêm xuống đi bắt gà rừng.

Cũng rất nhiều "nếu như", khiến cho Lam Trạm đem lòng nghi ngờ.

Giang Trừng hôm nay lên lớp rất ngoan, là bị thúc phụ dọa sợ rồi sao?

Giang Trừng hôm nay mài mực từ sớm, là sợ viết thư pháp chậm bị thúc phụ phê bình sao?

Giang Trừng hôm nay tới phòng bếp, là do thúc phụ dạy quá giờ nên hắn bị đói bụng sao?

Lại rất nhiều "Giang Trừng", khiến cho Lam Khải Nhân hắt xì hơi rất rất nhiều ngày.

TBC