Kim Tử Hiên nhập học sau mọi người, khi bọn họ đi được nửa chặng đường thì hắn mới tới, lúc đầu hắn nói với Giang Trừng rằng sẽ nhập học cùng lúc với mọi người, thế nhưng Giang Trừng chờ hắn ba tháng tại Vân Thâm mới trông thấy bóng dáng người mặc áo bào kim tinh tuyết lãng kia, đứng giữa đám môn sinh ba hoa khoác lác, thần sắc cao ngạo tự đắc, giống hệt một con chim công rực rỡ, ngày ngày xòe đuôi.
Lúc hắn nhìn thấy Giang Trừng, vui mừng thấy rõ, khóe miệng kéo tới tận mang tai, thế nhưng tới lúc chào hỏi nhau thì lại nỗ lực bày ra dáng vẻ bình thản, cười tủm tỉm nói: "Ha ha, Giang Trừng, lại gặp nhau rồi."
Giang Trừng còn lạ gì tính nết cùng đức hạnh của hắn, vỗ vỗ vai hắn, mắng: "Làm sao mà giờ mới đến? Bị phụ thân ngươi nhốt lại sao?"
Nhắc tới phụ thân của Kim Tử Hiên, đó chính là một đại thúc lưu manh đầu trọc mỗi ngày đều trêu ong ghẹo bướm không làm chuyện đứng đắn, thế mà Kim Tử Hiên còn dám khoác lác nói phụ thân hắn hồi trẻ phong lưu phóng khoáng, dung mạo tuấn mỹ, trên bảng xếp hạng tiên môn thế gia công tử chính là đứng hạng nhất, ai mà tin nổi a?
Kim Tử Hiên đi theo phía sau Giang Trừng, mím môi phủ nhận: "Không phải, cha ta còn lâu mới nhốt ta a, chỉ là vừa đúng lúc có việc bận, cha ta để ta giúp đỡ xử lý vài chuyện trong nhà, cũng là để rèn luyện ta."
A, ngươi lại lỡ lời rồi. Giang Trừng đã quá quen với việc này, chỉ đảo mắt một cái, bước về phía Tàng Thư Các, biết rõ Kim Tử Hiên chắc chắn sẽ đi theo sau, thuận miệng hỏi: "Vậy lúc nào thì ngươi mới tới cưới a tỷ của ta?"
Bước chân Kim Tử Hiên chợt khựng lại, sau đó lại nhắm mắt theo đuôi đuổi theo, mạnh miệng nói: "Không vội, không vội."
Giang Trừng liếc hai vành tai đỏ bừng của hắn, đang muốn trêu chọc vài câu, đã thấy Ngụy Vô Tiện phi như trâu đồng từ Tàng Thư Các lao ra, tặng một đấm lên mặt Kim Tử Hiên.
Trong một nháy mắt, hốc mắt Kim Tử Hiên hiện lên màu xanh tím dọa người, Giang Trừng rất vô lương tâm mà bồi thêm một câu: "Quên không nói, hai ngày trước Ngụy Vô Tiện bị phạt chép gia quy, từ đó tới giờ vẫn luôn ở tại Tàng Thư Các."
Ngụy Vô Tiện tức tới đỏ mắt, trừng mắt nhìn Kim Tử Hiên, quát: "Không vội cái gì mà không vội? Ngươi còn muốn bắt sư tỷ đợi đến bao giờ?"
Nếu như là trước đây nghe nói như thế, Kim Tử Hiên nhất định sẽ ngây ra chốc lát, nói không chừng còn vui tới phát khóc, thế nhưng lần này có lẽ là do Ngụy Vô Tiện ra tay quá hung ác, đánh hắn rất đau, hắn cũng không rảnh đi nghe xem Ngụy Vô Tiện đang nói gì, quay lại liền lao vào đánh nhau với Ngụy Vô Tiện, miệng còn la hét: "Mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi lấy tư cách gì ra mặt thay nàng?!"
Ngươi và nàng là quan hệ như thế nào? Ngươi không phải đang dòm ngó Yếm Ly đấy chứ? Ta sớm biết nhãi con ngươi không có ý tốt mà, cách xa Yếm Ly ra một chút cho ta! Trong đầu Giang Trừng tự động thuyết minh xong mấy lời Kim Tử Hiên muốn nói, khoanh tay, thờ ơ đứng bên cạnh nhìn hai người kia hỗn chiến.
Kim Tử Hiên mỗi lần mở miệng không có một câu nào là lời nói thật, bản tính khẩu thị tâm phi khiến cho a tỷ bao lần sầu khổ cả nghĩ, sau đó thương tâm tới rơi lệ, Ngụy Vô Tiện hôm nay đánh hắn, Giang Trừng cũng có chút ủng hộ, dù sao thì Kim Tử Hiên chịu khổ càng nhiều thì sau này sẽ đối xử với Giang Yếm Ly càng tốt, cớ gì mà không làm a?
Giang Trừng vốn muốn khoanh tay đứng nhìn, thế nhưng hắn không ngờ tới là đánh nhau cũng phân chia địa bàn a, ví dụ như nếu đánh nhau tại Kim gia, Ngụy Vô Tiện sẽ chịu thiệt, nếu đánh nhau tại Giang gia, Kim Tử Hiên sẽ chịu thiệt, còn hiện tại đánh nhau tại Lam gia, thật sự là cả hai sẽ cùng chịu thiệt, mà hắn càng không thể ngờ tới, lão phụ thân nhà mình lại đến Lam gia.
Lúc nghe nói tới việc Giang Phong Miên vừa tới Lam gia liền hủy bỏ hôn ước giữa Kim Giang hai nhà, Giang Trừng ngay lập tức dự liệu được kết quả.
Ngụy Vô Tiện bị mang về Giang gia, Kim Tử Hiên thế nhưng lại không phải rời đi, có điều hắn ngồi tại phòng Giang Trừng khóc lóc nguyên một buổi tối, khuôn mặt vốn đã bị thương lại kết hợp với biểu cảm suy sụp, nhìn càng thê thảm khủng khϊếp.
Vấn đề là, con hàng này đã thê thảm đến dạng này, thế mà cái miệng vẫn còn khoe khoang.
"Giang Trừng, ta không muốn a, ta nào biết được sẽ thành ra như vậy? Hu hu hu... Đều là do Ngụy Vô Tiện, đánh nhau ở đâu không đánh, lại đánh ngay tại Lam gia, hu hu hu... Yếm Ly a..."
Mắt thấy đồng phục mình vừa giặt sạch đã bị Kim Tử Hiên coi như giẻ lau, bôi một đống nước mắt nước mũi xanh xanh trắng trắng, thái dương Giang Trừng nổi đầy gân xanh, cuối cùng nhịn không nổi nữa, đứng dậy xách cổ tên kia ném ra phía cửa, ngay lập tức có người gõ cửa bước vào, Kim Tử Hiên liền bị Lam Hi Thần tươi cười niềm nở xách ra ngoài.
Trong phòng rút cuộc yên ắng trở lại, thế nhưng cớ gì Lam Vong Cơ lại xuất hiện trong phòng hắn?
Giang Trừng trơ mắt nhìn Lam Vong Cơ rất tự nhiên mà thả đồ đạc ôm trên tay xuống, sau đó tiện tay thu chăn gối của Ngụy Vô Tiện trên giường, từng cái từng cái ném ra ngoài cửa sổ, rồi lại lấy chăn gối y mang theo đặt ngay ngắn lên giường của mình, cuối cùng đoan trang nhã chính mà ngồi xuống, trong giây lát Giang Trừng hoàn toàn cạn lời.
Lam Vong Cơ khẽ liếc nhìn Giang Trừng, ngẩn ngơ một lúc, dường như đang suy nghĩ gì đó, có điều vừa suy nghĩ được nửa chừng thì đứng dậy bước ra ngoài, tới lúc y quay lại thì trên tay đã cầm theo một lư hương sứ hình dáng hoa sen rất tinh tế, bên trong đốt vài nén hương, thoáng chốc hương thơm lấp đầy phòng ngủ của Giang Trừng, xua tan đi mùi hương của Ngụy Vô Tiện cùng Kim Tử Hiên, chậm rãi thay thế bằng một hương thơm thanh nhã man mát, là mùi hương thuộc về Lam Vong Cơ.
Hương thơm này dường như còn có tác dụng giúp thư giãn an thần, Giang Trừng ngồi một lúc liền cảm thấy buồn ngủ, cả người cảm thấy cực kỳ thư thái thoải mái dễ chịu, ngay cả khuôn mặt lãnh đạm của Lam Vong Cơ cũng trở nên nhu hòa.
Trong lúc mông lung chìm vào giấc ngủ, Giang Trừng mơ mơ màng màng nghĩ: mùi hương của Lam Trạm thật dễ ngửi a~
TBC