Đầu tháng trước, lúc nghe nói Ôn thị muốn gửi hai tiểu công tử tới Vân Thâm cầu học, Ngụy Vô Tiện cực kỳ cao hứng, dù sao thì Ôn Triều cùng Ôn Húc cũng là hai đàn em của hắn, đi theo hắn cùng bắt gà trộm chó, lại còn chủ động nhận tiếng xấu thay cho hắn, hai thằng đệ quả thật là không chê vào đâu được.
Một tháng trôi qua, mãi mà vẫn không thấy động tĩnh gì, Ngụy Vô Tiện rút cuộc mới nóng ruột đi nghe ngóng một chút tin tức, thì ra là do tông chủ Ôn gia ngày trước lúc trừ yêu tại núi Phong Lôi không may bị sét đánh, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn biến thành một tên ngớ ngẩn chỉ được mỗi cái đẹp trai, Ôn Triều cùng Ôn Húc cũng thuộc dạng hiếu thuận, ở lại Ôn gia, học cách xử lý tông môn sự vụ, làm trụ cột Ôn thị.
Không lâu sau, Ôn Triều ham chơi, thế nào lại chạy tới núi Phong Lôi, thật sự là tự tìm sét đánh, không chỉ hóa thành đồ đần mà tóc còn bị cháy không còn sợi nào, xấu tới ma chê quỷ hờn. Lúc Ngụy Vô Tiện nghe tin còn chạy tới thăm hỏi một chút, sau đó lại nghe nói rằng từ khi không còn Ôn Nhược Hàn quản thúc gò ép, lại không còn Ôn Triều cùng tranh chức gia chủ, Ôn Húc đã hoàn toàn buông thả bản thân, hàng ngày sau khi học xử lý tông vụ xong thì liền chạy đi du sơn ngoạn thủy, chỉ có mỗi việc phải chăm lo cho phụ thân ngốc nghếch cùng đệ đệ đần độn, lại thêm một đám môn sinh đi theo cũng đều thuộc dạng ngớ ngẩn, so với trước kia thì tự do tiêu sái hơn rất nhiều, bỗng chốc chợt thấy thật đáng ao ước a.
Giang Trừng nghĩ ngợi vu vơ một chút, tỉ dụ như "nếu như phụ thân bị sét đánh, mình liệu có thể tự do tiêu sái được như vậy chăng", sau đó nhớ ra vẫn còn a nương ở đó, liền dập tắt ý đồ xấu.
Phụ thân mặc dù quan tâm mình không đủ, thế nhưng dù gì thì năng lực xử lý tông vụ cũng không tệ, mình không cần phải học cách xử lý tông vụ từ nhỏ, a nương còn ở bên cạnh giúp đỡ phụ thân, mình cũng có thể rong chơi thêm mấy năm, huống hồ, bị Tử Điện của a nương quất lên người đau không phải dạng vừa a.
Ngày hôm nay lúc ngồi học tại Lan Thất, Lam Khải Nhân lại nhắc tới vụ việc của gia chủ Ôn thị Ôn Nhược Hàn, sau đó còn nghiêm mặt nhắc nhở học trò phải cẩn thận, nếu tới núi Phong Lôi thì nhất định phải thực hiện tốt biện pháp tránh sét, nếu không thì có một trăm cái mạng cũng không đủ cho sét đánh.
Lam Vong Cơ ngồi phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Trừng, Lam Hi Thần ngồi bên cạnh lặng lẽ nhích lại gần, ghé vào tai hắn nói thầm: "Ý Vong Cơ là, nếu Giang công tử muốn tới núi Phong Lôi, xin hãy nói với y một tiếng, dụng cụ tránh sét của Lam gia chính là đương kim đệ nhất lợi hại!"
Sự thật thì Lam thị song bích cũng không có quy củ cho lắm, đôi khi cũng sẽ lên lớp ngồi học với bọn hắn, thế nhưng vì cái gì mà luôn bắt ta làm ống truyền tin? Lại còn lấy ta làm lá chắn? Lam Vong Cơ quá mức e thẹn, nhìn xem có khác gì tiểu cô nương không, Ngụy Vô Tiện ngồi ngay đằng sau y, y cũng không dám trực tiếp nói với hắn.
Giang Trừng khẽ gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó ngoái đầu lại nói với Lam Vong Cơ ngồi phía sau: "Lam nhị công tử xin cứ yên tâm, ta nhất định sẽ nói lại với Ngụy Vô Tiện."
Lam Vong Cơ lặng lẽ nhìn chằm chằm Giang Trừng, trong đôi mắt lãnh đạm ánh lên một chút tủi thân khó nói thành lời.
Lam Hi Thần an ủi: "Vong Cơ đừng buồn, Giang công tử chẳng qua là thẹn thùng mà thôi."
Lam Vong Cơ ngồi thẳng tắp dậy, ánh mắt đang ảm đạm chợt sáng lấp lánh, Lam Hi Thần thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy Vô Tiện ngồi phía sau bóng lưng vững chãi thẳng tắp của Lam Vong Cơ, ngủ tới chảy nước miếng.
TBC