Cổ chân tôi mỗi lúc một sưng to, cảm giác đau nhức càng lúc càng khó chịu, tôi gục đầu xuống gối, cảm nhận nơi đau đớn giật lên từng nhịp. Không ai biết tôi đang ở đây thật, đã khuya lắm rồi, trăng đã qua đỉnh đầu lặn đi mất từ lúc nào mà không thấy tiếng người. Nơi tôi ngã không xa khu vực resort là bao, tại sao không ai nghĩ đến nơi này? Có lẽ vì… tôi khóa cửa ngoài, mọi người nghĩ tôi và Bách xé lẻ đi chơi đâu rồi nên không ai thèm tìm kiếm. Cắn răng tôi di chuyển về vách đá, tựa lưng vào thở phì phò. Cứ nghĩ sẽ giúp được Bách bớt cơn khó chịu, cuối cùng lại để anh vật vã nằm đó một mình tự thoát khỏi cơn say. Anh tỉnh lại rồi, liệu anh có thắc mắc về tôi không? Hay anh cho là tôi cố tình chạy trốn khỏi anh? Chắc hẳn anh không ngờ tôi lại chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này để rồi ngã oạch xuống hố. À… còn anh quản lý, hẳn anh ấy biết tôi đi về phía này chứ? Thôi thì… cố gắng chờ đến sáng, sáng mai có thể sẽ có ai đó tìm được đến đây…
Tiếng bụng tôi sôi lên ọc ạch, tôi đói rồi, đói đến mức muốn ngủ cũng chẳng ngủ được, thêm cả cái chân vẫn cứ rộn lên nhói buốt. Cái hố này xung quanh toàn đá, chẳng có nổi cây cỏ mà tìm xem có gì nhá được không, mà kể có cũng chẳng dám nhai, tối thế này ăn phải lá độc có mà đi đời. Đêm xuống sương lạnh, gió thổi vào vách đá nghe như tiếng nỉ non… tôi rùng mình, cả người run lên bần bật. Cuối cùng mệt mỏi kiệt sức tôi cũng thϊếp đi…
– Kiều Anh!
Tiếng gọi giữa chốn hoang vu tối như hũ nút khiến tôi giật mình. Bách? Có phải tiếng Bách không? Là tiếng Bách hay là ảo giác của tôi? Giờ là mấy giờ rồi? Tôi không biết, chỉ biết tôi phải gào to lên hết cỡ, gào bằng tất cả sức lực để anh có thể nghe đến:
– Anh Bách… Tôi ở đây!
Không có tiếng đáp lại. Tôi lại tiếp tục gào to:
– Anh Bách… Tôi ngã ở cái hố này… Gần hồ nước ấy…
Đáp lại tôi chỉ có tiếng gió rì rào, tiếng dế kêu rỉ rả. Không lẽ… tôi mong quá mà nghe nhầm sao? Nước mắt tôi bắt đầu lăn, tôi vừa gào vừa khóc:
– Anh Bách… anh Bách… tôi ngã ở đây… huhuhu… anh đang ở đâu?
Có ánh sáng đèn pin chiếu từ trên cao, nhiều âm thanh vang lên:
– Tìm thấy rồi! Cô ấy ở đây!
– Cứu…. cứu tôi với!
Tôi biết mình được cứu rồi, ruột gan tim phổi cùng lúc đều đập như muốn văng ra ngoài, mừng đến muốn òa lên khóc. Nhóm người trong đoàn cuối cùng cũng đã tìm đến đây rồi!
– Cô có trèo lên được không?
Có thang dây thả xuống, tôi bám vào thang mà cái chân đau khiến tôi không lên được, đành nhăn nhó nói với mấy người ở trên:
– Tôi… bị sái chân, đau lắm… không bước được.
– Cô ấy nói bị sái chân!
Giữa những khuôn mặt đàn ông xa lạ, Bách xen vào giữa, khuôn mặt trắng bệch anh khẽ thở phào. Thoáng thấy anh, cơ thể tôi như được thả lỏng, cảm giác tin tưởng ùa đến, tôi lắp bắp khi anh trèo thang xuống dưới.
– Chân nào sái?
Bách cau mày khẽ hỏi. Tôi sụt sịt ngồi phịch xuống đá, giơ cái chân sái sưng tấy đỏ lên. Bàn tay ấm áp nắm lấy cổ chân tôi xoa nhẹ.
Khậc!
AAA… Tôi hét lên trước cơn đau bất ngờ, vài giây sau cảm thấy nhẹ tênh, chỉ biết mấp máy câu cảm ơn trên môi không thành tiếng.
Bách ngồi quay lưng lại tôi, nhàn nhạt nói:
– Leo lên đây được không?
Tôi ôm lấy lưng anh, tấm lưng rộng lớn vững chãi cho tôi cảm giác bình yên. Bách từ từ đứng dậy, anh bám vào thang dây, vài bước là nhô lên tới mặt đá bên trên, có người kéo tôi đỡ tôi lên. Tiếng người ồn ã reo lên xung quanh:
– Cứu được người rồi!
– Chồng tìm được vợ rồi, thích nhé!
– Phải báo cáo ban quản lý về cái hố này thôi! Ngã vào đây đúng là tìm bằng giời!
Bách quay sang tôi, khẽ hỏi:
– Có đi được không?
– Chắc… chắc được!
Tôi tập tễnh bước đi, chợt anh bước hai bước trước mặt, lại ngồi xuống vỗ tay vào vai. Chẳng cần anh nói, tôi ôm lấy lưng anh, trái tim tôi đập liên hồi… cả vì mừng rỡ… cả vì biết ơn… cả vì… tình cảm tôi dành cho anh. Từng bước chân vững chắc, trên lưng Bách, tôi áp má vào gáy anh, cảm nhận mùi rượu… mùi mồ hôi… mùi nước hoa trầm ổn của riêng anh… Cứ nghĩ tôi cứu anh, cuối cùng lại thành… anh cứu tôi. Vừa xấu hổ lại vừa cảm thấy mình có lỗi, bao nhiêu cảm xúc khiến tôi chẳng thể nói gì, chỉ lặng lẽ nuốt trộm một ngụm nước bọt.
Xuống đến con đường mòn bên dưới, xe điện đã chờ sẵn đưa mọi người cùng về. Đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền mọi người thế này, tôi áy náy chỉ biết cúi mặt. Bách ngồi bên tôi, tay kéo eo tôi sát lại mỗi khi có cơn gió mạnh, cứ như anh sợ… tôi sẽ bay ra khỏi xe vậy. Giờ là ba giờ sáng, mọi người… tìm tôi bao lâu rồi?
Có người quan tâm nhìn tôi hỏi:
– Sao cô không bảo ai đi cùng lại đi một mình thế?
– Tôi… tôi cứ nghĩ đơn giản, khu du lịch thì ngã thế nào được… đâu phải tôi đi rừng lần đầu đâu.
– Chẳng có gì là chắc chắn cả, lần sau đừng thế nữa không kẻo sếp tổng chết non đấy!
Những tiếng cười trêu vang lên, Bách vẫn im lặng, bất giác cảm thấy tay anh kéo eo tôi sát thêm lại gần anh. Chẳng lẽ… anh đã lo lắng cho tôi lắm sao?
– Lão quản lý cam đoan cô đi về bên trái, thế quái nào lại đi về bên phải thế, tìm mãi mới ra!
Tôi nhăn nhó cãi:
– Chiều nay anh ấy bảo bên phải mà! Tôi không nghe lầm đâu!
– Chẳng biết đúng sai thế nào, chỉ biết lão ấy bảo cây gì gì ấy mọc bên trái, lão ta dặn cô đi về bên trái nên chúng tôi cứ theo đó mà tìm, còn đi mãi đến tận cuối nguồn, ai dè chồng cô nghĩ thế nào lại một mình chạy lại tìm cô ở bên phải con đường. Không thì còn lâu mới thấy!
– Thế là thần giao cách cảm đấy à?
Tiếng cười lại rộn lên. Tôi mím môi quay sang Bách, cảm thấy một lời cảm ơn là chẳng đủ, một lời xin lỗi cũng không đủ, chỉ lí nhí:
– Cảm… cảm ơn anh, tôi liều quá… lỗi tại tôi.
– Ừm.
Bách ừm nhẹ, khuôn mặt chẳng lộ cảm xúc, chỉ là… đáy mắt anh khẽ bừng sáng, có gì trong đó như sự yên tâm truyền đến làm lòng tôi nhẹ nhõm. Tôi chủ động ngồi sát vào anh, còn muốn dựa vào anh nữa nhưng chẳng dám. Anh lo lắng cho tôi, anh tìm kiếm tôi… anh đến bên tôi trong lúc tôi cần nhất. Bách… tôi chẳng biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, chỉ biết cảm giác hạnh phúc lan tỏa từng tế bào cơ thể.