Chương 6: Nói xấu sau lưng

Sáng hôm sau, Hải Lan Nhu dậy rất sớm, cả đêm cô chỉ chợp mắt được một xíu rồi lại nằm chờ đến sáng. Mon men vào phòng tắm, đèn đột nhiên cảm ứng bật sáng, Lan Nhu giật mình, nhảy tót ra ngoài.

Cô chìa đầu vào trong ngó nghiêng, thấy không có gì bất thường, mới dám đi vào. Hải Lan thấy cái gì cũng lạ lẫm, nhớ đến hôm qua từng thấy người ta sử dụng, cô đưa tay dưới vòi nước, thì dòng nước bắt đầu xả ra trên tay cô. Vẻ mặt của Lan Nhu vô cùng thích thú.

"Ô, có nước thật này."

Liếc qua bồn vệ sinh, cô lại chầm chậm đến gần, đôi mắt tò mò ngắm nghía.

"Thứ này... là để đi vệ sinh sao?"

Cô thử ngồi lên, cảm giác lưng thật thoải mái, không giống lúc ở trên núi, lúc nào cũng phải ngồi xổm, muỗi đốt xưng chân. Đi vệ sinh ở đó có thể coi là một cực hình.

"Ở thành phố đúng là tuyệt thật."

Thành phố rất tuyệt, mọi thứ đều tiện lợi, cô luôn không hiểu vì sao trước đây ông không cho mình hòa nhập với bên ngoài, cô thậm chí không biết thế giới bên ngoài như thế nào, ra làm sao.

Lúc đi ra ngoài, cô lại chạm mặt Vệ Quân Lan Trầm, hắn một thân uy phong trong bộ quân phục bước ra, Lan Nhu lỡ nhìn thẳng vào mắt hắn, cô nhanh chóng liếc ra chỗ khác, cô vẫn còn nhớ như in dáng vẻ chết chóc trong im lặng của hắn tối qua, thì không khỏi rén. Lan Nhu chạy tọt lại vào phòng, cô thầm cầu nguyện hắn không đánh chết mình.

Vệ Quân Lan Trầm bỏ lại một tiếng: "Con điên!" rồi rời khỏi. Lời này Lan Nhu nghe rất rõ, "con điên" là một câu chửi đúng không?

Mọi người hầu hết đã ngồi vào bàn dùng bữa sáng, trừ Lan Trầm đã đi từ sớm, nhưng vẫn chưa thấy Hải Lan Nhu đâu, đốc quân liền bảo quản gia đi gọi cô.

"Tiểu Nhu đâu? Bảo con bé xuống đây ăn sáng cùng cả nhà."

"Dạ."

Đệ nhất phu nhân không nhịn được, bà đập đũa xuống bàn, nghiêm mặt với chồng.

"Tôi không thể chịu được khi có một kẻ xa lạ sống trong ngôi nhà của mình. Nếu mình vẫn giữ ý định để nó ở lại, tôi sẽ tuyệt thực cho mình xem."

Đốc quân gật đầu, bình thản húp một ngụp súp nóng.

"Mình yên tâm ăn ngon, từ hôm nay Tiểu Nhu sẽ không ở cùng chúng ta."

"Tốt quá." Bà rạng rỡ, nắm lấy tay chồng. "Cuối cùng mình cũng suy nghĩ thấu đáo, tôi trách nhầm mình rồi."

Bà biết ngay mà, chỉ cần bà giở trò một tý, con trai và chồng sẽ chiều mình ngay, đệ nhất phu nhân hí hửng cầm lại đũa, ăn một miếng thật to. Thật ngon, tý nữa sẽ bảo quản gia thưởng cho đầu bếp.

Nhưng chưa để vợ mình vui vẻ trở lại được bao lâu, đốc quân lại dội ngay cho bà một gáo nước lạnh thấu tận óc.

"Mà từ giờ sẽ sống tại nhà riêng của Lan Trầm."

"Khụ khụ khụ..."

Bà bị sặc canh, chút nữa thì bị sặc chết rồi. Chồng bà định gϊếŧ người không dao sao? Vệ Quân Lan Trầm thường sống ở nhà riêng, rất ít khi về ở biệt phủ. Ông muốn cho cô và hắn sốn chung để có nhiều thời gian gặp nhau, từ đó, tình cảm mới tốt lên được.

Đệ nhất phu nhân nhất quyết không chịu, tương lai của con trai bà sao có thể lấy một đứa vô học, điều kiện không cân xứng như Lan Nhu được kia chứ, bà nhất quyết phản đối. Nhưng dù cho bà có cầu xin dọa nạt thế nào, ông vẫn quyết định đưa cô đến nhà của hắn.

"Tôi chết cho mình xem."

"Mình muốn nhường chức đệ nhất phu nhân cho người khác à?"

"Ý mình là tôi chết mình sẽ đưa kẻ khác về thế chỗ của tôi?"

"Cái ghế đệ nhất phu nhân không thể để trống." Đốc quân giả bộ bông đùa, để xem thái độ của vợ mình.

"Vậy thì tôi sẽ sống thật lâu, tôi sống lâu hơn mình cho mình xem, ai cũng đừng có mơ được động vào chỗ của tôi, chờ mình chết, tôi lấy chồng mới!"

Đệ nhất phu nhân có tuổi nhưng tính khí vẫn rất trẻ con, chảnh chọe, chỉ cần trêu tức bà, mắt bà sẽ long lanh ngay.

"Tôi lấy chồng mới cho mình xem hức... hức..."

Đốc quân nghiêm khắc thế mà lại mềm lòng, ông ôm bà vào ngực mình dỗ dành, trong ánh mắt dành cho bà chỉ có dự nuông chiều.

"Mình chờ còn lâu tôi mới chết, tôi còn đợi cùng mình bồng cháu nữa."

"Tôi không đồng ý hôn sự này..." Bà gắt lên.

"Kệ mình..."

"Ông!!!"

Đốc quân cười vui ngồi ăn, làm cho đệ nhất phu nhân tức chết. Lúc này Lan Nhu đi xuống, cô khép nép cúi đầu.

"Cháu chào ngài đốc quân, chào phu nhân."

"Hừ!" Phu nhân quay mặt đi chán ghét.

Còn đốc quân thì niềm nở bảo cô ngồi xuống bàn ăn, ông bảo người đem bát đũa ra cho cô.

"Ăn đi, tối qua con chưa ăn nhiều phải không. Ăn xong rồi, ta đưa con đến một nơi."

"Ông vẫn giữ ý định đó à?" Phu nhân quay ngoắt lại, giọng gằn gọc.

"Trầm Sương, tức giận là sẽ xuất hiện nếp nhăn đấy."

Phu nhân vừa nghe đã đưa tay lên sờ mặt, bà cố giãn lỏng cơ mặt, để không xuất hiện vết nhăn, bà sợ nhất chính là xấu, những thứ xấu xí luôn coi là bẩn mắt, kể cả Lan Nhu, đúng là con vịt xấu xí và cũng đòi làm thiên nga. Bà lườm nguýt cũng thấy đau mắt.

"Vì sự xuất hiện của cô ta mà tôi già thêm mấy chục tuổi, người đâu, chuẩn bị đến viện thẩm mĩ..."

Trước khi đi, bà còn xỉa xói thêm một câu mới vừa lòng.

"Đúng là mặt dày trơ tráo!"

Lan Nhu đã cầm đũa mà chưa dám gắp, cô mím chặt môi cúi gằm mặt xuống, lúc phu nhân rời đi còn đứng dậy lễ phép cúi chào.

"Tiểu Nhu, đừng để ý, tính khí bà ấy thất thường, nhưng tâm rất tốt. Bà ấy lúc nào cũng hành sử như thế quen rồi. Sau ta sẽ nói chuyện với bà ấy sau. Mau ăn đi."

"...Dạ!"

Cô ăn rất ít, sợ ăn nhiều nhà người khác là không hay. Mặc dù đốc quân đã nhiều lần thúc giục cô ăn thêm, vì Lan Nhu rất gầy, nhưng cô nhất quyết từ chối, đêm qua đã không có gì bỏ bụng, sáng nay ăn nhiều lắm là vài sợi bún.

Sống trên núi không được ăn những món cao hương mĩ vị như thế này, món nào món ấy đều lạ mắt, lạ lẫn miệng.

Đợi đốc quân bàn việc trong phòng làm việc, Lan Nhu tranh thủ đi dạo vườn hoa, nơi này đúng là rộng lớn, đúng chất uy nghi của phủ thống đốc, cao sang thế này, người như cô không phù hợp. Đang mải ngắm những bông hoa, cô lại nghe thấy nhiều tiếng xì xào bàn tán của những người kia.

"Con nhỏ đó quê mùa một cục luôn, thậm chí còn không biết sử dụng nhà vệ sinh, thế mà đòi gả cho thiếu tướng."

"Không biết đốc quân nghĩ gì mà lại muốn cô ta và thiếu tướng kết hôn nữa, tôi nghĩ mà thấy tức. Tôi có gì không bằng cô ta chứ, đầu óc thì ngu ngơ, nhan sắc ở hạng không thể không chê."

"Người như thiếu tướng chắc chắn sẽ không để mắt tới loại người đó đâu, thiếu tướng đâu có mù."

"Mù cũng không chọn."

Hải Lan Nhu: "..."