Chương 3

Tôi vào bệnh viện trong trạng thái đầu bù tóc rối, váy cưới trên người vừa dính m.áu vừa nhếch nhác, bẩn đến mức không còn màu sắc ban đầu. Mấy người trực lễ tân thấy vậy mới tốt bụng hỏi tôi:

“Này, có cần tôi báo công an giúp không?”.

“Hả?”. Tôi trợn tròn mắt, nghĩ nghĩ một hồi mới hiểu ra bọn họ tưởng tôi bỏ chạy trong ngày tổ chức kết hôn, đành xua tay: “À… không. Tôi bị ngã vào vỏ chai vỡ nên mới bị đứt tay thôi. Cho tôi lấy số ạ”.

“Có người nhà đến cùng không?”.

Tôi quay đầu nhìn thử phía sau, thấy Xuyên đỗ xe xong đang đi đến, đành nói: “Có”.

Bạn lễ tân kia vừa thấy anh ta thì thái độ thay đổi ngay lập tức, mắt dán chặt lên người anh ta: “Chồng của bạn đấy à?”

Tôi đáp: “Không, anh ấy là bố tôi”.

“Gì cơ?”

Tôi nghĩ Trần Lịch Xuyên 35 tuổi, tôi 26 tuổi, nói phét là bố thì hơi quá. Chẳng qua là tôi không thích công nhận anh ta là chú rể của mình, càng ghét việc bọn họ thấy trai đẹp là mắt sáng lên rồi quấn lấy tôi, nên mới bịa chuyện như thế.

Nhưng sự thật chứng minh là tôi càng nói thì bọn họ càng không tin, từ khi Xuyên xuất hiện, ánh mắt ai cũng sáng rực nhìn anh ta, còn tôi thì chỉ nhận được một cái liếc mắt đầy khinh bỉ.

Cuối cùng tôi đành sửa lại: “Anh ấy là chú họ tôi, không phải chú rể”.

Mấy người lễ tân gật gù, tiện tay lấy số cho tôi: “Chú họ của bạn có vợ chưa?”.

“Ba vợ, con lớn gần bằng tuổi tôi rồi”.

“Ba vợ?”. Một người kêu lên, nghĩ ngợi thế nào lại hỏi: “Có nhu cầu lấy thêm vợ nữa không?”.

Tôi nói dẹp đi, sau đó giật lấy tờ giấy ghi số thứ tự trên tay cô lễ tân đó, đi thẳng vào khu chờ làm tiểu phẫu.

Thấy không? Anh ta rõ ràng có thể lấy thêm chục người nữa làm vợ hai, vợ ba, vậy mà lại đi đường vòng chọn tôi. Hành hạ thì chưa thấy, còn bị tôi chuốc phiền vào người.

Có lẽ qua 20 năm rồi, anh ta vẫn chưa biết tôi của năm 26 tuổi ăn hại thế nào đâu nhỉ?

Tôi với Xuyên một trước một sau cùng đến khu tiểu phẫu, không ai nói chuyện, chỉ im lặng ngồi ngoài hàng ghế chờ. Đợi qua bốn, năm số, cuối cùng tôi cũng được gọi vào. Bác sĩ kiểm tra vết thương trên tay tôi xong, không tốn thời gian nhiều đã phán:

“Phải khâu 6 mũi, bảo người nhà ra đóng tiền viện phí đi rồi mang hóa đơn quay lại đây”.

“Khâu tận 6 mũi hả bác sĩ?”. Tôi không tin hỏi lại: “Cháu thấy tay cháu cũng không nặng lắm, bị cứa đứt ít da thôi. Băng lại thôi được không bác sĩ?”.

Vị bác sĩ già kia trợn mắt: “Ô hay cái cô này, cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ đấy? Muốn nhiễm trùng c.hế.t thì cứ việc băng lại, còn muốn lành lặn lại bình thường thì mau đi đóng tiền viện phí đi rồi về khâu”.

Cuối cùng, tôi không muốn bị nhiễm trùng c.hế.t nên đành chọn đi đóng viện phí.

Nhưng lúc cầm tờ giấy chỉ định mới nhớ ra tôi không mang tiền, điện thoại cũng chẳng biết vứt ở đâu rồi, bên ngoài không có người nhà mà chỉ có ‘chồng tôi’, tôi với anh ta lại chẳng thân thiết đến mức nhờ đi đóng tiền viện phí giúp.

Nhưng tôi vẫn ôm tâm lý may rủi đi ra, thấy anh ta vẫn ngồi ở hàng ghế chờ bên ngoài thì giả vờ gượng gạo cười bảo: “Tôi đi đóng tiền viện phí”.

Anh ta khẽ gật đầu, không hỏi cũng chẳng nói gì, chỉ lạnh nhạt liếc qua bàn tay của tôi rồi lại cúi đầu xem điện thoại.

Tôi nghĩ cũng phải, làm gì có ai đi đóng tiền viện phí giúp kẻ thù của mình bao giờ, thế nên cũng không có cảm giác thất vọng, chỉ ảo não tự xách váy đi ra khu viện phí. Tôi định sẽ mượn điện thoại của ai đó gọi cho bạn của tôi, nhưng đường thì xa mà người ở bệnh viện thì nhiều, ai thấy tôi mặc váy cưới bẩn thỉu cũng quay đầu lại nhìn, nhất là mấy bác trung niên.

Mấy bác ấy nói: “Ôi cái bạn kia tay chảy nhiều m.áu thế mà vẫn xách váy cưới à? M.áu rớt hết ra váy rồi”.

“Mượn bộ đồ bệnh nhân mà thay ra đi chứ. Nặng thế sao xách được”.

Tôi cười cười: “Không sao đâu ạ, cháu đi ra ngay kia đóng tiền viện phí thôi”.

“Người nhà đâu? Sao khổ thân thế? Ngày cưới mà bị thế này còn không có ai đi đóng tiền viện phí giúp à?”.

Tôi chẳng biết nói sao nên chỉ ậm ừ, mấy bác kia thì cứ xuýt xoa bảo tay tôi chảy nhiều m.áu mãi, có người còn định đứng dậy nâng váy giúp tôi.

Nhưng cùng lúc này, bỗng dưng có một giọng nói vang lên từ sau lưng: “Đưa tôi”.

Tôi quay đầu lại, thấy Xuyên đã đứng dậy đi lại gần tôi từ khi nào: “Gì ạ?”.

“Giấy chỉ định đóng tiền viện phí”. Anh ta chìa tay ra, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại phảng phất vẻ bất đắc dĩ. Tôi nghĩ anh ta không hề muốn giúp tôi, chỉ là tôi và những người xung quanh phiền quá mà thôi.

Nhưng miễn cưỡng giúp còn hơn không, cho nên tôi cũng giả vờ như hiểu ra, “À” một tiếng rồi đưa giấy chỉ định cho anh ta.

Trần Lịch Xuyên liếc qua nội dung bên trong rồi bảo tôi: “Vào khâu trước đi, tôi đi nộp giúp em”.

“Vâng”. Tôi khách sáo nói một câu: “Làm phiền anh quá, cảm ơn anh”.

Anh ta gật đầu, không nói thêm gì, chỉ đi thẳng qua tôi rồi nhanh chóng khuất sau ngã rẽ. Lúc này, tay tôi đã chảy rất nhiều máu, sắp rớt cả ra sàn, không dám đứng thêm nên vội vã quay vào trong phòng tiểu phẫu, kết quả lại bị bác sĩ mắng thêm một trận vì tội có mỗi đưa tờ giấy cho người nhà cũng lâu.

Mắng xong, bác sĩ kia lại nói: “Tốn thời gian quá, giờ mà chờ người nhà thanh toán thì đến lúc nào. Thôi khâu trước đi, làm nhanh tôi còn làm cho bệnh nhân khác”.

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn để bác sĩ khâu tay. Kỳ thực, từ nhỏ đến lớn tôi rất sợ khâu vá gì gì đó, một đứa con gái nhà giàu như tôi được bao bọc cẩn thận, 26 tuổi mới bị thương nặng lần đầu tiên. Lúc này rõ ràng bàn tay tôi rất đau, nhưng không còn cha mẹ và anh trai ở bên để dựa dẫm nữa, tôi chỉ có thể cắn răng tự chịu đựng một mình.

Bác sĩ bảo tôi rất may vì các vết cứa không làm đứt cơ và gân xương, chỉ cần khâu lại chừng nửa tháng là khỏi. Còn nói đùa bảo tôi đen đủi, đúng ngày cưới của mình mà lại bị thương.

Tôi cười đáp: “Có để lại sẹo không bác sĩ?”.

“Cũng tùy cơ địa. Có người sẽ có sẹo, có người da thịt dễ lành thì không có sẹo”. Vị bác sĩ kia chậm rãi nói: “Yên tâm đi, tay nghề khâu của tôi cũng được, tôi khâu thế này là đẹp nhất rồi”.

Vừa nói đến đó thì Xuyên bước vào, trên tay là tờ giấy hồng có đóng dấu đã thu viện phí. Bác sĩ nhìn thấy anh ta mặc bộ đồ chú rể thì biết ngay là chồng tôi, chẳng thèm hỏi đã dặn dò luôn:

“À chồng đây phải không? Về nhớ chăm sóc cho vợ, hạn chế đυ.ng nước và thay băng thường xuyên nhé. Tay phải khâu 6 mũi như này là nặng lắm đấy. Mới cưới thì phải yêu thương vợ nhiều vào”.

Xuyên khẽ nhíu mày, không nói gì. Bác sĩ tưởng anh ta đang chuyên chú lắng nghe, lại nói: “Với cả theo dân gian thì tránh sẹo thì nên kiêng đồ nếp với rau muống. Tay vợ cậu đẹp thế này mà để lại sẹo thì tiếc lắm, về nhà nhớ đừng cho vợ ăn mấy món đó, biết chưa?”.

Tôi với anh ta không phải loại quan hệ đó, sợ bác sĩ nói nhiều sẽ làm phiền Xuyên nên định lên tiếng ngắt lời. Nhưng cùng lúc đó cũng nghe thấy anh ta nói một cách rất khiêm tốn: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ”.

Bác sĩ cắt gạc trên tay tôi: “Trông cậu có vẻ chững chạc hơn cô ấy nhiều nhỉ. Cậu ba mươi chưa?”.

Xuyên đáp: “Tôi ba mươi lăm”.

Bác sĩ “Ồ” một tiếng: “Vợ cậu hai mươi?”

Lần này đến lượt tôi đáp: “Cháu hai mươi sáu ạ”.

“Trông hai người trẻ quá”. Bác sĩ gật gù cười: “Ngày cưới đến bệnh viện để khâu tay, 9 tháng 10 ngày sau đến sinh em bé nhé. Hai người đẹp đôi lắm”.

Tôi chẳng quan tâm đến việc có đẹp đôi hay không, chỉ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi khách sáo nói cảm ơn, Xuyên thì không tỏ thái độ gì, chỉ im lặng đứng một bên lắng nghe, lát sau lại đi lấy thuốc theo chỉ định của bác sĩ.

Bạn nhân viên trong phòng đánh máy rất nhanh, một loáng đã in ra một đơn thuốc dài. Tôi vẫn không có tiền nên Xuyên là người đi mua, lát sau anh ta quay lại, đưa cho tôi một túi giấy nặng trĩu.

Tôi cũng lười mở ra, chỉ ôm túi thuốc ấy rồi lẽo đẽo theo anh ta lên xe. Khi xe bắt đầu rời khỏi bệnh viện, tôi mới nói: “Cảm ơn anh, hôm nay gia đình tôi làm phiền anh nhiều rồi. Số tiền viện phí và thuốc ngày hôm nay tôi sẽ trả anh sau”.

Xuyên khẽ liếc tôi, ánh mắt vô cùng nhạt: “Tiền thì không phải trả, nhưng em nên chăm sóc bản thân cho tốt”.

Giọng anh ta tông trầm, rất dễ nghe, lúc nói mấy lời này dễ khiến người khác liên tưởng lung tung, ngay cả tôi cũng vậy.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ anh ta vẫn là chàng thiếu niên tốt bụng trước đây, lúc nhỏ cho tôi một xâu quả bồ quân, lớn lên thì đưa tôi đi bệnh viện, đóng viện phí giúp, còn nhắc tôi nhớ chăm sóc bản thân.

Tôi quay đầu nhìn anh ta, nói hai chữ “Cảm ơn”, nhưng giây tiếp theo đã bị tạt ngay một gáo nước lạnh: “Không cần cảm ơn, tôi ngại tốn công chăm sóc người bệnh”. Xuyên vẫn chuyên chú lái xe, ngữ điệu lại có phần xa cách: “Tôi đổi tòa nhà A lấy em không phải để phục vụ em, hiểu không?”.

Mặt tôi nóng ran, khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi. Sau này sẽ cố gắng không để phiền anh nữa”.

“Tốt nhất là nên thế”.

Xe chầm chậm chạy đi, không ai nói chuyện nữa, tôi cũng không hỏi anh ta đi đâu, chỉ thấy những con đường phía trước đều hướng về phía Tây, chắc anh ta sẽ đưa tôi đến sân bay, hoặc khu nhà nào đó ở phía Tây thành phố.

Buổi tối, dòng người đi lại trên đường vẫn đông như mắc cửi, con phố phía trước là nơi tôi đi qua mỗi ngày, nhưng chẳng biết sao hôm nay lòng tôi có cảm giác kỳ lạ lắm, tựa như đang đi trên một giao lộ xa lạ chưa từng đặt chân đến bao giờ vậy.

Tôi không biết mình sẽ dừng lại ở nơi nào, cũng không rõ tương lai sẽ ra sao. Lúc trước vẫn nghĩ tung bay chán rồi sẽ quay về Việt Nam, yêu đương cùng một người đàn ông tốt rồi tính chuyện kết hôn, nhưng hôm nay người tôi thích bảo sẽ trở về từ Pháp vì tôi, vậy mà tôi lại không chờ được.

Tôi không chờ được anh ấy, mà cũng chẳng chờ được bản thân tôi, tôi chọn ở lại và đặt cuộc đời của mình vào tay một người mà tôi không yêu, nói chấp nhận, nhưng thực ra lại không cam lòng.

Bởi vậy tôi mới nói, đường phố hôm nay và những người mà tôi thấy khác lắm, tựa như thế giới tự do ngoài kia đã không còn thuộc về tôi nữa, thanh xuân tươi sáng đã chẳng còn dấu chân tôi, và con đường phía trước cũng chẳng phải là đường mà tôi về nhà!

Vậy còn cảm giác của Trần Lịch Xuyên thì sao? Chắc hẳn sẽ là thoải mái lắm nhỉ?

Tôi lặng lẽ nhắm mắt, hít vào mấy hơi thật sâu mới chậm rì rì nói: “Tôi hỏi anh vài câu được không?”.

Người đàn ông bên ghế lái đáp: “Em hỏi đi”.

“Anh sẽ không vì lấy tôi làm vợ hai mà buông tha cho gia đình tôi, phải không?”.

Trong khoang xe thoáng chốc chỉ còn lại tiếng “tích… tích” của đồng hồ trên Radio, không nghe được tiếng anh ta đáp. Tôi cứ nghĩ Xuyên sẽ không nói, nhưng đến khi tôi sắp từ bỏ, lại nghe một âm thanh: “Phải”.

“Vậy anh định hành hạ tôi như thế nào?”. Tôi cười: “Tôi hỏi không phải để chạy trốn, mà là để chuẩn bị tinh thần”.

Lần này anh ta không đáp nữa!

Tôi lại tiếp tục: “Nếu không thì tôi đổi qua một câu hỏi khác đi. Tôi vẫn luôn thắc mắc, có rất nhiều cách để anh trả thù gia đình tôi, lấy tôi làm vợ hai có thể khiến bố mẹ tôi không ngẩng đầu lên nhìn ai được nữa, nhưng ngược lại, anh cũng gặp nhiều phiền phức. Sao anh không dùng cách khác dễ hơn, ví dụ như bóp c.hế.t hẳn công ty của gia đình tôi?”. Tôi chậm rãi mở mắt quan sát từng biểu hiện rất nhỏ trên gương mặt của anh ta: “Công ty c.hế.t, gia đình cũng tôi chẳng ai được sống tử tế”.

Khóe miệng của người đàn ông kia cong lên, im lặng vài giây rồi hỏi ngược lại tôi: “Nghe nói ở Pháp em là luật sư?”.

Tôi chột dạ, nói: “Phải”.

Nụ cười trên môi anh ta càng sâu hơn, nhưng lại khiến người ta không thể nắm bắt được: “Tôi phải nhắc cho em nhớ, tôi không phải là đối tượng tranh tụng của em, không cần phải thăm dò tôi”.

Quả nhiên là người đã nếm trải đủ gió mưa, có đủ tỉnh táo và nhãn quan nhìn nhận sắc bén, một con nhóc 26 tuổi như tôi không đủ bản lĩnh để qua mặt được Trần Lịch Xuyên.

Ai mà biết anh ta đã phải trải qua những gì mới leo lên được vị trí tổng giám đốc tập đoàn Vạn Thịnh chứ?

Tôi ngượng đến chín mặt, hơi mất tự nhiên đáp: “Không phải tôi thăm dò, tôi chỉ thắc mắc thôi”.

“Không cần thắc mắc”. Anh ta đáp: “Chủ yếu là tôi không ngại phiền phức”.

Không ngại lấy vợ hai sẽ phiền phức, ý anh ta là như vậy!

Cuối cùng, tôi không hỏi nữa, chỉ im lặng nhìn đường phố cho đến khi xe chạy đến một khu dân cư bình thường, sau đó đi sâu vào một con đường nhỏ, đến cuối một con ngõ phủ đầy rêu xanh mới dừng lại.

Ngõ nhỏ đến mức xe không thể quay đầu được, cũng không thể đi qua cổng của căn nhà trước mặt. Tôi cứ nghĩ Xuyên đi nhầm đường, nhưng anh ta lại tháo dây an toàn, bảo tôi:

“Xuống xe đi”.

Tôi không hỏi, máy móc nói “Vâng” một tiếng rồi mở cửa đi xuống. Cuối ngõ là một căn nhà cấp 4 có vườn tược rộng rãi, mái che cổng là một giàn hoa giấy đỏ rực đang vào độ nở hoa. Xuyên đi trước, mở chiếc cổng sắt kẽo kẹt kia xong mới quay đầu nhìn tôi:

“Từ giờ về sau em sống ở đây”.

Tôi tròn xoe mắt, hỏi một câu khá ngốc nghếch: “Đây là nhà của anh à?”.

Anh ta không đáp, chỉ bảo tôi vào đi.

Thực ra tôi nghĩ anh ta đã không còn là chàng thiếu niên nghèo khó lúc xưa nữa, có nuôi vợ hai thì cũng sẽ cho tôi một ngôi nhà tử tế, không ngờ anh ta lại dắt tôi căn nhà nát này.

Nhưng ngẫm lại, anh ta mua tôi về để trả thù chứ không phải cung phụng, cho tôi ở thế này mới giống đang hành hạ. Chỉ là khi bước vào bên trong, tôi vẫn không khỏi cảm thấy rất ngạc nhiên.

Từ cổng vào trong nhà sẽ phải đi qua một khoảnh sân rộng rãi, trong sân trồng rất nhiều loại hoa, rực rỡ nhất là mấy chậu hoa hải đường đang vào mùa khoe sắc, cánh phiếm hồng chồng lên màu trắng, đẹp đến chói lòa cả một góc sân.

Bên trong nhà, tường và cửa sổ cũng đã được cải tạo lại, những đồ nội thất đều đồ của thập niên 70 80, tất cả đã được sơn mới, đèn treo kiểu cũ cũng được sửa sang, chiếu ánh sáng dìu dịu khắp hành lang, nền nhà vẫn là gạch bát đỏ nhưng được lau rất sạch sẽ, còn có cảm giác mát mẻ.

Một thím người làm nghe tiếng xe về mới chạy ra đón tôi, thấy chúng tôi cùng bước vào nhà thì cười tươi như hoa:

“Về rồi đấy à?”.

Xuyên gật đầu: “Thím đưa cô ấy vào phòng đi”.

Thím kia lúc này mới nhìn rõ chiếc váy bẩn thỉu và bàn tay bị băng trắng xóa của tôi, kinh ngạc hỏi: “Tay của cô ấy làm sao thế?”.

Tôi cười, giơ bàn tay lên: “Cháu bị đứt tay, không sao đâu ạ”.

Thím người làm liếc nhìn Xuyên một cái, thấy anh ta không nói gì mới dắt theo tôi đi vào phòng. Lúc vào đến nơi tôi còn kinh ngạc hơn nữa, bởi vì căn phòng mà tôi sắp ở là một gian phòng trông có vẻ đơn sơ, bên trong kê một chiếc tủ gỗ lớn, một chiếc giường lớn, trong góc phòng có một bàn trà nho nhỏ, bên trên đặt một bó hồng còn mới, có lẽ được cắt từ khóm hoa trong sân.

Cửa sổ lớn trong phòng hướng ra khu vườn phía sau, buổi tối mùa hè, gió lùa vào làm tấm rèm trắng khẽ đung đưa, đem theo mùi thơm của hoa cỏ lan vào từng ngõ ngách. Mộc mạc và bình dị đến nao lòng.

Tôi không thể không thừa nhận rằng, tôi đã thích nơi này ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không phải, là rất rất thích.

Dù người đàn ông tên Trần Lịch Xuyên kia không cho người vợ hai như tôi cuộc sống sang giàu hay quyền lợi gì gì đó, nhưng thực ra yêu cầu của tôi không cao, chỉ đơn giản thế này cũng đã đủ hài lòng tôi.

Thím người làm thấy tôi cứ nhìn mãi căn phòng này mới bảo: “Cậu Xuyên bảo từ giờ đây là phòng của cô”.

“À… vâng”. Tôi hơi giật mình, vội vàng thu lại tầm mắt: “Cháu biết rồi ạ”.

“Đồ đạc của cô cũng đã chuyển đến đây rồi, tôi không dám tự ý sắp xếp vì sợ không vừa ý cô. Cô xem có thiếu đồ đạc gì hay cần sắp xếp gì không, tôi làm cho”.

“Đồ của cháu ấy ạ”.

“Vâng, đã mang đến đây rồi”.

Ban nãy mải nhìn phòng nên tôi không để ý, hóa ra ở bên cạnh giường có chiếc va ly to tướng của tôi, còn có chiếc điện thoại tôi đã làm rơi trong tiệc cưới, hôm nay tôi tưởng đã làm mất, không ngờ bây giờ đã được đặt ngay ngắn ở đây.

Chẳng hiểu sao bị bán đi mà tâm trạng lúc này của tôi lại cảm thấy ít nhiều vẫn còn chút may mắn, mỉm cười đáp: “Không cần đâu ạ. Cũng có một ít đồ thôi, cháu tự sắp xếp được mà”.

“Tay cô đau mà”.

“Vẫn còn thuốc tê, với cả băng kín lại rồi nên cháu chẳng có cảm giác gì cả. Thím đừng lo”.

Thím giúp việc hơi ngập ngừng, nghĩ ngợi vài giây rồi mới nói: “Vâng, có gì thì cô cứ nói với tôi nhé. Tôi là người làm ở đây”

“Ôi cô đừng gọi cháu là cô thế”. Tôi xua tay: “Cháu tên Khuê, cháu vẫn còn ít tuổi, chắc chỉ đáng tuổi con cháu cô thôi. Cô cứ xưng hô bình thường thôi nhé, đừng gọi cháu là cô nữa, cháu ngại”.

Thím ấy ngây ra mấy giây rồi bật cười: “Như thế có được không?”.

“Được chứ ạ”. Hồi nhỏ ở nhà, người làm cũng hay gọi tôi là cô Út, nhưng tôi không thích nên dần dần mọi người chỉ gọi tôi là Cơm Nắm. Bây giờ lớn rồi, dùng cái tên này thì hơi mất mặt, nên tôi chỉ nói mình tên Khuê.

Thím người làm cũng rất tự nhiên, gật đầu: “Ừ, tôi tên Vân”

“Vâng, thím Vân ạ”.

Thím Vân khoảng gần 60 tuổi, gương mặt hiền hòa, nụ cười cho người ta cảm giác rất dễ gần. Thím ấy nhìn bộ dạng vẫn mặc váy cưới nhếch nhác trên người tôi rồi nói thêm: “Tổ chức đám cưới cả ngày chắc mệt lắm rồi phải không? Thím có nấu một ít đồ ăn nhẹ rồi, cháu tắm rửa xong thì ra ăn nhé?”.

“Vâng ạ”.

“Tay đυ.ng nước không sao đấy chứ?”

“Không sao ạ”.

“Thế thím ra ngoài nấu ăn, cần gì cứ gọi thím nhé”.

“Vâng ạ”.

Sau khi thím Vân đi rồi, tôi ngó ra ngoài không thấy Xuyên đâu mới vội vàng đóng cửa lại, chạy lại cầm điện thoại bật nguồn lên, vừa có sóng đã thấy rất nhiều tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ gửi đến, cả tin nhắn của Quân.

Tôi không có thời gian đọc, chỉ ấn số gọi cho anh cả. Tổng đài thông báo thuê bao không liên lạc được, tôi sốt ruột gọi lần hai, lần ba, cuối cùng mới tìm đến số của bố tôi.

Lần này, chuông đổ ba hồi bố tôi đã nhấc máy:

“Alo, Cơm Nắm. Bố đây”.

Mới có nửa ngày không gặp, giờ nghe thấy giọng bố, tôi cứ có cảm giác đã cách xa cả nửa đời người. Cổ họng tôi bất giác nghẹn lại, muốn nói mà không nói được câu gì.

Bố tôi lại sốt ruột gọi: “Cơm Nắm, con có nghe thấy bố không? Con có sao không? Cơm Nắm”.

Mất mấy giây, tôi mới thông cổ họng được, run run nói: “Bố, con không sao”.

“Con đang ở đâu? Bị thương có nặng không? Có đau không”. Ngừng một lát, bố tôi lại hỏi: “Thằng kia có làm gì con không?”

Tôi lắc đầu: “Không ạ. Con vừa về… nhà”. Chữ nhà này đối với tôi quá xa lạ, không phải nơi có người thân của tôi, nhưng lại là chỗ mà sau này tôi sẽ sinh sống, nói ra vẫn cảm thấy ngượng miệng: “Anh ấy đưa con về nhà, ở ngay bên Long Biên thôi. Phòng rộng rãi lắm, đẹp nữa, bố đừng lo”.

Bố tôi lau nước mắt: “Cơm Nắm…”

Tôi sợ tiếp theo bố sẽ nói ra mấy lời làm tôi đau lòng, sợ tôi sẽ khóc mất, thế nên vội vàng ngắt lời: “Bố ơi, con gọi cho anh cả không được. Bố có gặp anh ấy không?”.

Nhắc đến anh cả, bố tôi lại đùng đùng nổi giận: “Cái thằng hư đốn đó…”.

Ông nói với tôi anh cả phá cửa để chạy đến đám cưới của tôi, bố mẹ tôi về nhà thấy cửa phòng mở toang, biết có chuyện, lại lếch thếch chạy đến nhà hàng. Lúc tới nơi thì thấy anh cả đang gây sự với đám bảo vệ ngay ngoài đường, mặt mày bầm tím, chẳng biết bị ngã hay bị người ta đánh.

Bố tôi thở dài: “Con đừng lo, bố lôi nó về nhốt nó lại rồi. Nó không quậy phá được nữa đâu”.

“Vâng. Bố, mấy ngày nữa bố trả điện thoại cho anh ấy đi. Con muốn nói chuyện với anh ấy”.

Cả bố và tôi đều hiểu, anh cả đến lễ cưới làm loạn như vậy, thực ra cũng chỉ vì thương tôi.

Bố tôi im lặng một lúc rồi cũng gật đầu: “Bố biết rồi. Cơm Nắm, con ở bên ấy cố gắng chịu đựng một chút. Nếu lúc nào cảm thấy không chịu được thì cứ gọi bố, bố đến đón con”.

Tôi cười: “Bố, con đã là vợ của người ta rồi. Sao hơi tý là gọi bố đến đón được”. Bên ngoài có tiếng xe nổ máy nhưng tôi không nghe thấy, chỉ cảm nhận được thứ gì đó man mát lăn xuống từ mắt tôi. Tôi nói: “Bố, bố mẹ phải giữ gìn sức khỏe đấy. Con không sao đâu, lớn rồi”.

Bố tôi không đáp nữa, rất lâu, rất lâu sau, tôi mới nghe được mấy từ “Bố xin lỗi” rất khẽ từ đầu dây bên kia. Tôi cũng không dám dây dưa thêm, sợ khóc đến sưng cả mắt thì lát nữa sẽ không thể ra ngoài được, nên vội vàng kiếm lý do để cúp máy.

Tôi lau nước mắt, dọn dẹp quần áo xếp vào một chiếc tủ xa lạ. Tủ gỗ có bốn ngăn, chỉ có một ngăn đặt quần áo nam đã được xếp gọn gàng, ba ngăn còn lại trống trơn, có lẽ anh ta cố ý chừa lại cho tôi.

Tôi thở dài, làm một chuyện rất lãng xẹt, cố gắng xếp đồ của mình ở cách xa quần áo của anh ta một chút, sau đó lại cầm một bộ đi vào căn phòng tắm, nhìn mọi thứ bên trong, tôi có cảm giác như mình đang trải qua một giấc mơ.

Phải nói thật, dù thích nơi này nhưng mọi thứ vẫn rất lạ lẫm với tôi, những người ở đây cũng đều là không phải là người quen của tôi, bảo tôi thích nghi ngay thì chắc chắn là điều không thể.

Nhưng về sau, nơi này sẽ là chỗ mà tôi sẽ ở, không muốn quen cũng phải học, rồi từ từ cũng sẽ trở nên thân thuộc, phải không?

Bên trong nhà tắm có một bồn nước bằng gỗ đã được rải cánh hoa hồng, có lẽ thím Vân đã chuẩn bị nên đã thắp cả nến thơm. Tôi bước vào bồn, chợt nhớ đến bó hoa hồng đỏ đặt ở bàn trà ngoài kia, ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu ra, hóa ra đây là phòng tân hôn.

Nghĩ đến chuyện sắp phải làm, thân thể tôi bất giác run lên, không hẳn là sợ hãi mà là không cam lòng, không biết phải tiếp nhận thế nào, thậm chí còn không hiểu rút cuộc lần đầu tiên có đau không?

Tôi hy vọng không đau, bởi vì tim đã đau rồi, thân thể đau nữa thì tôi sẽ không chịu nổi!

Một lúc sau, tôi sấy tóc đi ra thì không thấy bóng dáng Xuyên đâu, chỉ có thím Vân đang loay hoay ở bếp. Vừa thấy bóng tôi, thím ấy đã nói: “Thím đang định vào gọi cháu, sợ cháu ngủ quên”.

“Dạ, cháu xếp đồ rồi mới tắm nên hơi lâu”. Tôi cười, lảng sang chuyện khác: “Thím nấu xong rồi ạ?”.

“Ừ, nhiều đồ lắm, toàn rau cỏ cho dễ nuốt”. Thím Vân đặt đĩa xuống bàn rồi nhìn tôi, có lẽ vì mới tắm xong nên trông tôi sạch sẽ hơn hẳn lúc mới đến, thím ấy không nhịn được, tấm tắc khen một tiếng: “Chà, Khuê đúng là xinh thật đấy, trắng nữa. Nhìn thế này chắc tưởng chỉ 17, 18 thôi”.

Trong đầu tôi nghĩ: 17, 18 thì nói phét người đàn ông kia là bố tôi cũng không quá đáng lắm nhỉ?

Tôi cười cười: “Thím đừng trêu cháu, cháu lại tưởng thật, tối nay lại mất ngủ đấy”.

“Thật chứ, xinh thế này chẳng trách…”.

Thím Vân nói đến đây thì ngừng lại, chỉ cười. Tôi cũng không muốn tiếp tục nên giả vờ ngẩng đầu lên nhìn quanh nhà. Đây là nhà xây kiểu cũ nên chỉ có một phòng bếp, một phòng khách và ba phòng ngủ. Thím Vân ở phòng ngủ nhỏ ở cạnh bếp, bên cạnh phòng tôi thì có một cánh cửa khác, nhưng từ lúc đến thấy đóng im lìm, chẳng biết là phòng của ai.

Thím Vân thấy tôi cứ nhìn mãi mới nói: “Khuê ăn trước đi. Xuyên chưa về đâu, ban nãy dặn thím là không ở lại ăn tối rồi”.

“À… vâng”. Tôi không để ý đến anh ta lắm, chỉ hỏi: “Thím ơi, ở đây chỉ có mình cháu thôi ạ?”.

Vẻ mặt thím Vân hơi ngạc nhiên: “Ừ. Sao thế?”.

“Vợ cả…”. Tôi định hỏi vợ cả của anh ấy không ở đây sao, nhưng nghĩ lại mình đúng là ngu ngốc. Người như anh ta sao có thể để hai người vợ cùng sống chung một mái nhà được, hơn nữa vợ cả của anh ta khác tôi, Xuyên phải cho chị ấy ở một ngôi nhà to thật to mới đúng.

Thế nên tôi nhanh chóng sửa lại: “Không có gì ạ. Cháu thấy nhà rộng mà ít người nên hỏi thôi”.

“Nhà này mới sửa sang lại cách đây nửa tháng đấy”. Thím Vân cười: “Lúc đầu xuống cấp hết, ai cũng bảo đập đi xây lại, nhưng Xuyên nó lại thuê thợ về sửa sang. Cái gì cần thiết thì thay mới thôi, ví dụ như bếp với đồ dùng trong phòng tắm, còn lại thì giữ nguyên hết”.

Thím Vân nói: “Nhà rộng, tính Xuyên nó thích yên tĩnh nên không thuê nhiều người. Trong nhà chỉ có thím phục vụ dọn dẹp thôi. Về sau cháu cần gì, muốn ăn gì thì cứ nói với thím nhé. Miễn là món thím làm được thì thím sẽ làm”.

“Vâng ạ. Cháu dễ nuôi lắm”. Tôi cười: “Thím ngồi ăn cùng cháu đi”.

Ăn uống xong, tôi dọn dẹp phụ với thím Vân, nói dăm ba câu thím ấy đã giục vào phòng đi ngủ, nói là tân hôn phải đi nghỉ sớm mới tốt, chắc tý nữa Xuyên sẽ về ngay thôi.

Tôi thì ngược lại, hy vọng anh ta đừng về mới tốt!

Cả một ngày dài mệt mỏi, lại bị thương nên lúc đặt lưng lên giường tôi mới thấy cả người rã rời, nhưng lại không thể chợp mắt nổi.

Có thể là do lạ nhà lạ giường, cũng có thể do thần kinh của tôi rất căng thẳng, tôi sợ người đàn ông kia quay trở về nhưng chờ mãi, chờ đến tận khi mí mắt tôi trĩu xuống thì quên mất lại ngủ thϊếp đi.

Có điều tôi lại ngủ không được sâu giấc, đến khi nghe tiếng mở cửa là lập tức tỉnh ngay. Nhưng tôi không chào hỏi, vẫn giả vờ nằm im ngủ say như c.hế.t, Xuyên cũng không đánh thức tôi. Tôi nghe thấy tiếng anh ta lấy đồ bước vào phòng tắm, rồi nghe tiếng nước chảy, sau đó tiếng bước chân chậm rãi kia quay lại phòng ngủ, nhưng rút cuộc vẫn chẳng đến gần tôi.

Đèn điện trong phòng đột nhiên tối lại, tôi he hé mắt ra nhìn mới thấy có một bóng người đứng trước cửa sổ. Ánh trăng bên ngoài rọi qua tấm rèm, chiếu lên gương mặt anh ta, người đàn ông kia dường như đứng lẫn trong bóng đêm, từ khuôn mặt đến bóng lưng đều mang dáng vẻ cô độc.

Tôi vẫn còn nhớ rõ sống lưng thẳng tắp của anh ta khi quỳ dưới mưa vào năm đó, đến nay, bờ vai ấy đã rộng dài và vững chãi hơn, nhưng bộ dạng lẻ loi lạnh lùng kia vẫn chẳng chút nào thay đổi.

Chẳng biết có phải hồi ức đột nhiên quay về hay không mà tôi cứ nhìn mãi, nhìn mãi. Cứ nghĩ anh ta sẽ không biết tôi giả vờ ngủ, nhưng rất lâu sau bỗng dưng Xuyên lại lên tiếng: “Không ngủ được à?”.