Chương 18

Đường đèo Hà Giang quanh co khúc khuỷu, một bên là vách núi một bên là vực, xe của chúng tôi đ.âm qua taluy rồi rơi thẳng xuống dưới, may sao ở đáy vực lại là một cánh rừng già nguyên sinh, lúc sắp chạm đất thì được mấy tán cây dày cản lại.

Xung lực khi xe rơi xuống được giảm bớt, nhưng bốn bánh vừa chạm đất thì vẫn nghe “Rầm” một tiếng, nội tạng của những người ngồi bên trong lộn tùng phèo cả lên, tim phổi của tôi cũng như muốn bắn cả ra ngoài.

Tôi nói là không sợ c.hế.t, nhưng khi rơi xuống vẫn kinh hãi hét lên:

“AAAAA”.

Trần Lịch Xuyên cũng bị va đập đến mức mặt mày xanh mét, một tay anh ta vẫn nắm chặt cổ tay tôi, gầm to một tiếng: “Ép người lại, nghe thấy không, ép người lại”.

Tôi không nghe nổi giọng anh ta, chỉ cảm thấy tai mình ù đặc!

Túi khí trong xe bật tung, đè ép ngực tôi và lưng ghế phía sau, tôi càng hét to thì càng có cảm giác không thở nổi. Lúc này, xe hình như đã lao qua một sườn dốc cao nào đó, không thể phanh lại, cứ thế đ.âm qua hàng loạt cây cối rồi chạy băng băng xuống dốc, từng lần mui xe đập vào cây đều là từng lần tôi bị giật ngược về phía sau, thân thể khắp nơi đều đau nhói.

Trần Lịch Xuyên vẫn nói gì đó bên tai tôi, nhưng đầu tôi ong ong, chỉ nghe được mỗi tiếng hét của chính mình và có cảm giác rằng chắc chắn hôm nay mình sẽ c.hế.t. Tuy nhiên, ngay sau đó bỗng dưng có một bóng người chồm qua chỗ tôi, anh ta giữ chặt một đầu dây an toàn bên ghế tôi, thít chặt tôi cố định vào lưng ghế.

Giữa những tiếng “rào rào” của cây gãy đổ, cuối cùng tôi đã nghe được giọng người đó. Anh ta nói: “Đừng hét, nghe rõ không, áp sát người về lưng ghế. Hét trong lúc bị va đập sẽ làm em nổ phổi”.

Giọng của anh ta kiên định, vững vàng, mang theo sự mạnh mẽ khiến người khác có cảm giác như được trấn an. Lúc này, tôi mới mở mắt ra nhìn Trần Lịch Xuyên, đầu anh ta đầy m.áu, từ bả vai đổ xuống có một sợi dây an toàn vắt ngang, nhưng thân thể vẫn đập ầm ầm vào tablo phía trước.

Khi đó tôi rất sợ hãi, nhưng so với nỗi sợ c.hế.t, tôi còn sợ Trần Lịch Xuyên c.hế.t cùng tôi hơn nên lập tức ngậm miệng, không hét nữa. Tôi ôm lưng anh ta, cố giữ cho cơ thể Trần Lịch Xuyên thôi va đập: “Anh mắng tôi thần kinh làm gì?”.

Anh ta nhìn tôi, miệng vẫn nói: “Ép chặt người lại”.

“Hai chúng ta đều thần kinh, Trần Lịch Xuyên, anh thần kinh, tôi cũng thần kinh”. Phổi tôi căng tức, như muốn vỡ tung, nhưng không la hét nữa nên đã có cảm giác thở được: “Rơi xuống đây rồi cũng sẽ c.hế.t thôi”.

“Đừng nói nhảm”.

Anh ta vừa dứt lời thì tôi thấy trước mặt là một khoảng không gian thoáng đãng, tiếng cành cây gãy đổ biến mất, chỉ còn một bầu trời xanh ngát và trong vắt.

“Trời…”. Tôi tưởng đã thoát, liền kêu một tiếng. Nhưng Trần Lịch Xuyên lại nói với tôi: “Không phải trời”.

Anh ta mở thật to mắt nhìn phía trước, thốt ra thêm hai từ: “Là hồ”.

“Gì cơ?”.

Chỉ trong tích tắc tiếp theo chiếc xe của chúng tôi lao thẳng xuống hồ nước, bốn phương tám hướng đều vang lên những âm thanh “rào rào” của nước bị xé tung, tứ phía có bọt trắng văng tung tóe.

Lúc này, tôi mới chợt hiểu ra bầu trời xanh ngát mà tôi đã thấy ban nãy hóa ra không phải là đường thoát, mà là hình ảnh phản chiếu của bầu trời trên mặt hồ. Nếu xe mắc kẹt ở một gốc cây nào đó, tôi còn có hy vọng có thể sống được, còn xe chìm xuống hồ nước sâu dưới vực thế này thì…

Nghĩ đến kết cục, một cảm giác kinh hoàng lập tức dội thẳng vào tim tôi, khiến tôi có cảm giác hãi hùng còn hơn khi rơi xuống vực vừa rồi. Sống lưng tôi lạnh toát, vội vã quay sang nhìn Trần Lịch Xuyên, lại thấy anh ta đang gấp rút tháo dây an toàn, vội đến nỗi không kịp lau máu trên mặt:

“Tháo dây an toàn, chúng ta bỏ xe bơi lên”.

Cửa kính sau lưng anh ta đã ngập nửa phần nước, nếu lúc này bỏ xe bơi lên thì vẫn còn đường thoát. Tôi cũng muốn bơi lên, nhưng lại chỉ nói với anh ta: “Anh bơi trước đi”.

Động tác của Trần Lịch Xuyên bất giác khựng lại, anh ta quay đầu nhìn tôi, thấy tôi vẫn ngồi yên một chỗ mới nói: “Tháo dây an toàn, tôi đỡ em lên”.

“Tôi biết bơi, tôi tự lên được”. Tôi ấn nút hạ cửa kính xe nhưng có lẽ khi bị va đập đã hỏng, hoặc bị khối lượng lớn nước đè ép nên không thể hạ được. Rút cuộc, tôi chỉ có thể nói: “Anh phá kính đi”.

Trần Lịch Xuyên không nghi ngờ gì, xoay người dùng khuỷu tay phá kính. Nhưng xe của anh ta là loại xe cực tốt, rơi từ trên cao xuống như vậy mà kính không hề bị nứt vỡ, chỉ có thân xe bị xung lực đánh đến mức sắt thép rã rời, từ những khoảng hở ấy nước bắt đầu tràn vào, róc rách chảy vào khoang xe.

Áp lực của nước bên ngoài quá lớn, giống như đổ bê tông cả khoảng không bên ngoài, Trần Lịch Xuyên đập ầm ầm vào kính nhưng không xi nhê gì mới quay sang tôi: “Tôi nhớ trong xe có búa phá kính, em thử tìm ở hộc đồ cạnh cửa xem có không?”.

Tôi gật đầu, tay lần mò tìm búa phá kính, nhưng mò mãi mò mãi mà không tìm được. Lúc này, Trần Lịch Xuyên dường như cũng phát hiện ra gì đó nên đột ngột quay đầu lại, tôi nghĩ anh ta thấy tôi chậm chạp nên muốn tự tay tìm búa phá kính, không ngờ Trần Lịch Xuyên lại lao đến đẩy người tôi về phía sau, kéo túi khí ra rồi nhìn xuống chân tôi.

Khi thấy rõ bên dưới, vẻ mặt anh ta lập tức cứng đờ: “Chân em…”.

Phải! Lúc xe rơi xuống chân tôi vẫn ghì chặt ở chân phanh, cả quá trình va đập nhiều như vậy, phần mui xe móp vào nên chân tôi bị kẹt rồi, bây giờ ngay cả đau cũng không có cảm giác nữa, chỉ biết là rút mãi không ra thôi.

Cho nên tôi mới nói, bị mắc ở gốc cây nào đó còn có hy vọng sống, còn rơi xuống hồ thì đời tôi xong rồi!

Tôi đáp: “Chân tôi bị kẹt, không bơi được. Anh không việc gì thì mau bơi đi”.

“Tôi không đi”. Anh ta nói xong, không đợi tôi đáp đã kéo chân tôi, nhưng ở đó kẹt rất sâu, trừ khi chặt đứt nó ra, nếu không Trần Lịch Xuyên có làm cách nào cũng không lôi được.

Nhưng anh ta vẫn kiên trì nói: “Cố chịu đau một chút, sắp xong rồi”.

Tôi lắc đầu: “Tôi thử rút ra rồi nhưng không rút được, anh cũng không kéo được, nhân lúc chưa chìm xuống đáy hồ thì bơi lên đi. Anh còn dùng dằng ở đây thì không kịp đâu, phá kính rồi bơi lên đi”.

Trần Lịch Xuyên không trả lời, vẫn kiên trì lôi kéo chân tôi. Lúc này chẳng biết xe đã chìm đến nơi nào dưới lòng hồ rồi, tôi ngẩng đầu chỉ thấy mặt nước không còn sáng nữa, khắp nơi đã lờ nhờ đầy rêu xanh, nếu anh ta không đi ngay thì không kịp nữa.

Nhưng Trần Lịch Xuyên lại nhất quyết không đi vì tôi!

Nhìn người đàn ông kia cả người đầy máu vẫn không ngừng giằng co bên dưới, nước mắt tôi không nhịn được, cuối cùng vẫn ào ào rơi xuống. Tôi nhớ lúc thang máy rơi anh ta chịu thương tổn thay tôi, bây giờ có cơ hội sống mà vẫn cố chấp đặt bản thân vào hiểm nguy vì tôi. Vì một đứa con gái của kẻ thù mà gánh nhiều phiền phức như vậy có đáng không? Trần Lịch Xuyên, có đáng không?

Rút cuộc, tôi không thể chịu đựng thêm, hét to: “Nước sắp ngập khoang xe rồi, anh không mau đi đi thì không có cơ hội sống nữa đâu. Anh nhìn rõ tôi đi, anh nhìn xem tôi là ai. Tôi là kẻ thù của anh, anh mạo hiểm ở đây cứu tôi làm gì? Mau đi đi”.

“…”

“Tôi không có gì cả, tôi c.hế.t cũng được. Tôi c.hế.t coi như đền mạng cho cha mẹ anh”. Tôi vừa khóc vừa nói: “Nhưng anh còn vợ anh, con anh. Anh không thể c.hế.t được. Ít nhất thì bây giờ anh không thể c.hế.t được. Anh đi cho tôi”.

“…”

“Anh nghe không? Anh đi…”.

Trần Lịch Xuyên kéo không được thì đột nhiên nổi đ.iê.n, tôi còn chưa mắng hết anh ta đã nhào lên, tóm lấy mặt tôi rồi đ.iê.n cuồng hôn xuống. Nụ hôn của anh ta có vị tanh của m.áu, có vị mặn của nước mắt, thậm chí tôi còn nếm được cả vị đau thương đến cùng cực trên bờ môi anh ta.

Tôi cũng khóc như một kẻ đ.iê.n, ghì lấy đầu Trần Lịch Xuyên hôn trả, hôn đến mức tim phổi như muốn nổ tung, cõi lòng tan nát. Tôi biết sau nụ hôn này thì tôi sẽ c.hế.t, lần đầu tiên hôn người đàn ông kia rồi cũng sẽ trở thành lần cuối được bên anh ta, sau này tôi sẽ ở lại đây, chìm xuống lòng hồ rồi kết thúc sinh mạng ở đó.

Nhưng Trần Lịch Xuyên lại nói với tôi: “Tôi chưa từng làm gì với người phụ nữ khác, ai nói với em là tôi có con?”.

“Gì cơ?”. Trái tim tôi như bị thứ gì đó đập mạnh vào, tôi mở to mắt nhìn Trần Lịch Xuyên, lại thấy ánh mắt anh ta kiên định không suy chuyển nhìn tôi.

Anh ta lau nước mắt trên mặt tôi, nói: “Tôi không cần em đền mạng, em phải sống cho tôi. Chỉ cần khoang xe vào nước chậm, chờ được đến khi có người đến cứu thì chúng ta vẫn có thể sống. Em có nghe không? Đừng nói gì đến c.hế.t, ở yên đây chờ tôi tìm cách cứu em”.

Nói rồi, anh ta mới buông tay khỏi mặt tôi, nhắc lại một lần nữa việc tôi ở yên chờ anh ta, sau đó mới quay người đi tìm điện thoại.

Ban nãy bị va đập nhiều nên không biết điện thoại của anh ta đã rơi ở chỗ nào, Trần Lịch Xuyên loay hoay một lúc mới có thể tìm được. Có điều, lúc này bên hông tôi đã bắt đầu cảm thấy man mát, nước ở quạt gió trên tablo phía trước cũng ào ào chảy vào khoang xe, chẳng mấy chốc sẽ vùi lấp chúng tôi hoàn toàn trong làn nước.

Tôi biết không còn nhiều thời gian nữa, vực sâu thế này Trần Lịch Xuyên có gọi trợ lý của anh ta đến cũng cứu không kịp, chỉ là anh ta đang cố chấp với một thứ không nên cố chấp mà thôi.

Còn tôi, tôi hiểu rõ mình nên kiên trì cái gì, buông tay vào lúc nào thì tốt nhất, cho nên tôi không chờ được Trần Lịch Xuyên cứu tôi!

Một tay tôi tiếp tục lần mò xuống hộc để đồ bên cạnh cửa, có lẽ ngay cả ông trời cũng ủng hộ tôi nên chỉ một vài giây sau đã sờ được vào một vật nhọn hoắt. Tôi chầm chậm cầm lên, nắm chặt nó trong tay rồi gọi một tiếng: “Xuyên…”.

Anh ta quay đầu lại, thấy búa phá kính trên tay tôi thì sắc mặt lập tức tái nhợt. Trần Lịch Xuyên định lao lại, nhưng tôi đã hét lên: “Tôi bảo anh mau đi đi”

“Đừng…”. Tiếng anh ta gầm lên lẫn vào âm thanh phá kính, vào khoảnh khắc ấy tôi gần như dồn toàn bộ sức lực của cả một đời người, đập đầu nhọn của búa vào mặt kính phía trước. Một vết nứt ngay lập tức xuất hiện trên đó, giây tiếp theo liền nhanh chóng lan ra, giống như một mạng nhện trắng xóa.

Trần Lịch Xuyên lao đến ôm lấy tôi: “Em đ.iên rồi”.

Dòng nước xoáy theo khe nứt của kính ào ào dội vào, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã nhấn chìm đến cổ tôi. Tôi cố rướn lên, thở hổn hển bảo anh ta: “Tôi đền mạng cho cha mẹ anh. Về sau mong anh cũng buông tha cho gia đình tôi. Chúng ta đừng ai hận ai nữa”.

Trần Lịch Xuyên hai mắt đầy tơ máu, liên tục lặp lại: “Tôi không cần em đền mạng, ai bảo em đền mạng. Em đ.iên rồi…”.

Tôi cũng cảm thấy mình bị đ.iên, bởi vì thời khắc này lại thấy đau lòng không chịu được. Tôi không nỡ rời xa Trần Lịch Xuyên, không nỡ buông tay.

Nhưng tại sao tôi lại lưu luyến kẻ thù của tôi nhiều như vậy được chứ?

Xe bị đè nặng bởi nước nên tốc độ chìm xuống nhanh hơn, chẳng mấy chốc đến cả rêu xanh tôi cũng không nhìn thấy nữa, chỉ thấy trước mắt là bùn đất và sinh vật phù du, bẩn và tanh đến nỗi không thể nhìn rõ được.

Tôi nghĩ trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc thế này thì người ta sẽ buộc phải chọn con đường sống, Trần Lịch Xuyên cũng buộc phải bơi lên. Nhưng cuối cùng tôi vẫn chỉ thấy anh ta quanh quẩn ở chân tôi, cố chấp lôi tôi lên.

Tôi đấm anh ta, đẩy anh ta, túm tóc anh ta, nhưng có làm thế nào thì cũng không thể lay chuyển được Trần Lịch Xuyên.

Mặt nước chẳng mấy chốc đã đỏ ngầu máu từ c.hâ.n tôi, tai tôi bị vào nước, ùng ục ù đặc. Trần Lịch Xuyên hình như muốn chặt đứt chân tôi thật nên không tiếc lực lôi kéo, tôi có cảm giác như chân phải của mình sắp bị chia thành hai nửa, một nửa kẹt dưới chân phanh, nửa kia nằm trong tay anh ta, dây thần kinh bị kéo căng đau không gì tả được.

Lúc ấy, nếu có thể nói chắc chắn tôi sẽ nói rằng đằng nào tôi cũng c.hế.t, xin anh ta đừng hành hạ người sắp c.hế.t như tôi. Thế nhưng, đột nhiên vài giây sau hình như có thứ gì đó bên dưới “Phựt” một tiếng, tôi có cảm giác như được rút lên, cả người nhẹ bẫng.

Sau đó, tôi nhìn thấy từng lớp rêu xanh dưới lòng hồ phủ lên mặt tôi, nước tràn qua hốc mũi, xộc vào lục phủ ngũ tạng tôi. Phổi tôi không còn không khí để hít thở, l*иg ngực bị đè ép như muốn nổ tung, tôi cứ nhủ mình phải gắng gượng, nhưng chỉ vài giây sau não đã chẳng cảm nhận được gì nữa, ngay cả bầu trời xanh ngay bên trên cũng không nhìn được.

Nhưng tôi lại nhìn được sợi chỉ đỏ ở cổ tay Trần Lịch Xuyên!

Tôi nhớ lúc ở chợ đêm, bà cụ bán mơ đó đã chúc chúng tôi sống hạnh phúc dài lâu, sớm sinh quý tử. Tôi nhớ Trần Lịch Xuyên đã nhìn sợi chỉ đỏ kia rồi ước, ngay cả tôi dù không tin những vẫn nhắm mắt ước nguyện.

Tôi đã ước chúng tôi đều đặt xuống được hận thù, về sau mỗi người đều được sống bình an vui vẻ. Nhưng có lẽ bây giờ chỉ có Trần Lịch Xuyên bình an vui vẻ, còn tôi, tôi sắp c.hế.t rồi.

Thân thể tôi không còn trọng lượng, tôi lơ lửng trong làn nước, sau đó nhìn thấy một cây cầu trắng xóa bắc qua bờ bên kia. Đầu cầu bên đó cỏ cây tươi tốt, không có những khóm hồng đầy gai như ngôi nhà ở cuối con ngõ đầy rêu phong mà chỉ có bỉ ngạn nở đỏ rực, đẹp đến kinh diễm, nhưng cũng lại cho người ta cảm giác bi thương.

Tôi không thích hoa bỉ ngạn, nhưng vẫn chầm chậm đi qua cây cầu đó. Bên tai có tiếng người bảo tôi qua sông rồi thì kiếp này sẽ không còn đau khổ nữa, uống xong một bát canh cũng chẳng còn nhớ đã từng hận thù ai, đau thương vì ai.

Tôi cũng cảm thấy kiếp này đã quá mệt mỏi, muốn chấm dứt toàn bộ khổ đau để chuyển thế sang một kiếp khác, nhưng lúc vừa bước đến giữa cầu thì lại nghe giọng một người vang lên: “Cơm Nắm, mở mắt ra”.

“…”

“Tôi nói em mở mắt ra, có nghe không? Cơm Nắm, mở mắt ra”.

Tôi khẽ giật mình, cảm thấy giọng người này rất quen nhưng không thể nhớ được ra là ai. Trong lúc tôi đang suy nghĩ, lại nghe anh ta liên tục gọi tôi là Cơm Nắm, cuối cùng tôi mới nhớ ra Cơm Nắm chính là tên của tôi.

Không, tên của tôi là Đoàn Nguyệt Khuê, Nguyệt là trăng, Khuê là dịu dàng, tên em là ánh trăng dịu dàng…

Trần Lịch Xuyên!

Một dòng nước từ họng tôi ộc lên, cảm giác đè ép ở phổi lập tức biến mất, tôi bắt đầu có thể thở được, lập tức nghiêng đầu nôn ra thêm một ngụm nước khác. Có người ôm lấy tôi, đập mạnh vào lưng tôi: “Thở đi”.

Tôi ra sức hít thở, ngớp từng ngụm không khí căng tràn vào trong phổi. Lúc này, lục phủ ngũ tạng tôi đều đau nhói, nhưng tôi đã nhìn thấy bầu trời xanh, nhìn thấy hồ nước rộng lớn bên dưới, còn thấy cả Trần Lịch Xuyên.

Người anh ta ướt sũng như chuột lột, nước trên tóc vẫn nhỏ tong tong qua khóe mắt đỏ ngầu, anh ta liên tục vỗ lưng tôi, nói tôi “Thở đi”. Còn tôi thì nhìn thấy anh ta thì liền có cảm giác mình vừa cõi c.hế.t trở về, không nhịn được kích động, nhào đến ôm lấy cổ Trần Lịch Xuyên.

“Xuyên”. Cổ họng tôi đau như bị ai dùng móng tay cào vào, nhưng tôi vẫn cố nói: “Tôi sợ, tôi sợ…”.

“Đừng sợ”. Giọng anh ta khàn khàn, chẳng rõ có phải tai tôi bị vào nước hay không mà còn nghe được cả sự run rẩy trong thanh âm của Trần Lịch Xuyên: “Không sao rồi. Cơm Nắm, không sao rồi”.

Tôi gật đầu, tim tôi vẫn đập đ.iên cuồng vì sợ, nhưng tôi có thể cảm nhận được da thịt ấm nóng trên người anh ta, tôi nghe được hơi thở của Trần Lịch Xuyên, mà chỉ cần như vậy thôi cũng đủ vững tin là mình không sao rồi, vào thời khắc quyết định anh ta vẫn không chịu từ bỏ cũng đã cứu được tôi!

Mặt trời của buổi ban trưa chiếu xuống khe núi, rọi chút ánh nắng ấm áp lên thân thể hai người chúng tôi. Trần Lịch Xuyên ôm tôi ngồi một lúc, đợi đến khi tôi thực sự bình tĩnh lại mới nói: “Chỗ này không ở lâu được, phải đi thôi”.

Tôi sửng sốt hỏi: “Đi đâu?”.

“Kiếm chỗ nào đó có thể dừng chân lại được, nhân tiện kiểm tra vết thương ở chân em”. Anh ta nhìn lên vách núi dựng đứng phía trên kia: “Từ trên đó xuống đây không có đường, chờ được mọi người xuống đến đây thì cũng mất ít nhất hơn một ngày nữa. Mà ban đêm ở trong rừng rất nguy hiểm”.

Anh ta nói tôi mới để ý, độ cao từ taluy đường xuống đây ít nhất phải hơn một trăm mét, xe của chúng tôi rơi như vậy mà còn sống được đến giây phút này đã quá là kỳ tích. Nhưng dù có lách qua được cửa tử nhỏ hẹp thì tới giờ vẫn chưa chắc đã an toàn thoát được.

Xung quanh nơi này là rừng rậm nguyên sinh, chỉ có cây cối núi đá hoang vu, trong hồ kia cũng chẳng biết có những động vật gì. Trần Lịch Xuyên nói phải đi là rất đúng!

Tôi chống tay ngồi thẳng dậy: “Nhỡ không ra được khỏi rừng thì sao?”.

“Ít nhất ở đây cũng có thôn làng gì đó”.

“Sao anh biết?

Anh ta chỉ vào mấy dấu chân bên kia hồ, nói: “Có vết chân trâu và chân người, chắc có đường đi thôi”.

Tôi gật đầu, loạng choạng muốn đứng lên: “Thế thì đi thôi”.

“Tôi cõng em”.

Tôi định nói tôi đi được, nhưng cổ chân tôi lúc này đầm đìa m.áu, da thịt cũng rách be bét, chẳng biết đã gãy mất mấy cái xương rồi. Tôi không muốn cố chấp làm phiền Trần Lịch Xuyên nên cuối cùng đành để anh ta cõng đi, nằm trên tấm lưng rộng lớn của anh ta, tim vẫn đập loạn từng nhịp.

Dù đã nhắc nhở mình đừng nghĩ tới nụ hôn trong xe vừa rồi nữa, nhưng bờ môi tôi vẫn quanh quẩn mãi hương vị của anh ta. Tôi lấy tay quệt đi, sau đó cố kiếm chuyện để nói:

“Anh có cảm thấy từ khi lên đây tôi với anh toàn gặp chuyện đen đủi không?”.

“Có”.

“Cảm giác thế nào?”

“Cảm giác giống như em đang nghĩ”.

“Anh biết tôi nghĩ gì à?”.

Trần Lịch Xuyên cười, bước chân vững vàng dẫm lên nền lá mục, cõng tôi đi sâu vào trong rừng: “Ừ. Em nghĩ có người muốn hại tôi”.

Đúng là như vậy, sự cố rơi thang máy có thể coi là chuyện ngoài ý muốn được, nhưng xe của anh ta là dòng cao cấp, lại thường xuyên được đi bảo dưỡng, rất khó có thể bị đứt phanh. Ở đây chỉ toàn đường đèo như vậy, chỉ cần ngồi xe không phanh coi như mất nửa cái mạng, cho nên sự cố rơi xuống vực vừa rồi, tôi cảm thấy không phải là ngẫu nhiên.

Tôi hít vào một hơi thật sâu, lại hỏi: “Anh có đoán ra là ai không?”.

“Không chắc lắm, nhưng có một người”.

“Ai vậy?”

“Đợi đến khi xác nhận đúng là người đó rồi sẽ nói cho em biết”.

“Anh không ở lại bờ hồ đó cũng là vì chuyện này à?”. Tôi ôm chặt cổ Trần Lịch Xuyên, thân thể lắc lư theo từng bước chân của anh ta, nghĩ ngợi một lát mới nói: “Sợ người kia tìm thấy anh trước sẽ làm hại anh hả?”.

“Tìm chỗ xử lý vết thương cho em trước”.

Thực ra lúc này chân tôi đã bắt đầu lấy lại được cảm giác, nói không đau là nói dối, tôi đau đến mồ hôi lạnh trên trán vã ra, nhưng lại nghĩ Trần Lịch Xuyên khắp nơi đều bị thương mà vẫn cõng tôi, anh ta không kêu mệt thì tôi cũng không nên rêи ɾỉ mới phải.

Tôi áp mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh ta, im lặng rất lâu mới hỏi: “Tại sao lúc đó không bỏ mặc tôi?”.

Hơi thở của Trần Lịch Xuyên hơi sững lại, anh ta trầm mặc chừng một giây rồi lại tiến về phía trước, không trả lời tôi. Tôi cũng không hỏi nữa, nhưng đến khi sắp thϊếp đi thì lại nghe một giọng rất khẽ vang lên: “Tôi sẽ không bỏ mặc em”.

“Tại sao?”.

“Chưa đủ”.

“Cái gì chưa đủ?”.

Lần này, tôi không đợi được khi anh ta đáp đã ngủ quên mất, đến khi Trần Lịch Xuyên đánh thức tôi dậy thì bầu trời đã chuyển về chiều tối, xung quanh vẫn là cánh rừng hoang vu nhưng hình như lẫn trong gió còn có mùi khói bếp.

Trần Lịch Xuyên nói với tôi: “Phía trước có làng”.

“Tôi ngửi thấy mùi thức ăn”.

“Chúng ta đến đó thử xem”.

Không biết đã đi trong rừng bao lâu, nhưng lúc bắt đầu xuất phát thì mặt trời mới ở đỉnh đầu mà giờ ánh chiều tà cũng sắp tắt đến nơi rồi, có lẽ người đàn ông kia đã quá mệt mỏi, nhưng lúc này cánh tay vẫn vững vàng giữ chặt lấy bắp chân tôi.

Tôi rất đau lòng, muốn hỏi anh ta có mệt không, nhưng lúc này trước mắt lại nhanh chóng hiện ra mấy ngôi nhà tranh, còn có một người phụ nữ trông có vẻ nhiều tuổi đang gánh nước.

Trần Lịch Xuyên rảo bước cõng tôi đến: “Chào bà, bọn cháu bị ngã xuống núi, không tìm được đường ra nên lạc đến đây”.

Người phụ nữ kia giật mình, vội vàng quay lại, thấy cả tôi và anh ta đầm đìa máu mới hốt hoảng nói: “Hai người bị ngã xuống núi? Bị thương có nặng không?”.

Trần Lịch Xuyên không nói đến mình, chỉ nhìn tôi: “Bạn cháu bị thương, chắc là gãy chân rồi, chưa có dụng cụ sơ cứu gì cả. Cháu muốn xin bà một vải sạch để buộc chân cô ấy lại”.

Bà cụ mắt kèm nhèm không rõ, cúi đầu nhìn chằm chằm chân tôi một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu gọi to: “Ông ơi, ông ơi, ra mà xem này”.