Làm Vợ Hà Bá

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình xuyên không, đa phần nữ chủ khi xuyên qua, cảnh ngộ có tệ lắm thì cũng là tỳ nữ, thế nhưng nàng xuyên qua lại bị quăng xuống sông gả cho Há Bá. Chính xác hơn là bị đem  …
Xem Thêm

Nghĩ vậy, Minh Nguyệt không biết nên đồng tình hắn, hay nên cười hắn đang tự lừa mình dối người, bởi vì mộng chung quy vẫn là mộng, cho dù làm lại cũng sẽ không thể trở thành sự thật.

“Món cá kho này là do nương ta dạy, tuy rằng mọi người đều nói làm ra hương vị giống nhau như đúc, chỉ là luôn thiếu thứ gì, ta nghĩ hằn là tình yêu của mẫu thân đối với ta, cho nên người khác cũng không thể bắt chước được.” Minh Nguyệt đối với nam nhân bướng bỉnh đáng đánh đòn này, tâm không khỏi sinh ra thương hại :”Nếu ngươi cảm thấy nơi nào không đúng, cứ việc nói với ta, ta có thể tuỳ thời mà điều chỉnh lại hương vị.”

Nếu nói món cá kho tàu này có thể cởi bỏ khúc mắc của hắn, có thể khiến hắn buông bỏ, không lại chấp nhất, đây cũng có thể coi là một công đức, Minh Nguyệt liền nguyện ý mỗi ngày làm cho hắn ăn.

Lời nói này khiến biểu cảm của Hàn Tĩnh nổi lên một gợn sóng, bất quá rất nhanh liền quay về vẻ mặt cố chấp cùng cuồng vọng.

“Ngươi lấy lòng bản phiên như thế, thật ra có dụng ý gì?”

Minh Nguyệt thật sự rất muốn trợn to mắt, nam nhân này bị chứng vọng tưởng quá nghiêm trọng rồi :”Không cần thiết cũng không quan hệ, ta sẽ không miễn cưỡng mỗi ngày phải làm cho ngươi ăn, chỉ là muốn trao đổi một điều kiện…”

Hắn trừng mắt nhìn nàng, chờ đợi câu nói sau.

“Có thể không cần mở miệng ngậm miệng đều là “bản phiên” hay không, ngươi không cần mở miệng tự xưng mãi, ta nghe đến lỗ tai đều cảm thấy không thoải mái.” Minh Nguyệt nghĩ rằng ít nhất có thể khiến hắn đem thói quen bỏ đi, trước kia được phong vương tước thì như thế nào, tất cả đều đã trôi qua, không cần lưu luyến mãi không buông. “Thế nào?”

Hàn Tĩnh đột nhiên đứng dậy, bỏ lại một câu nói :”Ngày mai vẫn làm món cá nấu tương như bình thường.” Nói xong, hắn liền xoay người đi ra khỏi phòng.

“Những lời này có ý tứ là đáp ứng rồi?” Minh Nguyệt không xác định hỏi lại.

Sau khi Minh Nguyệt đến cái thế giới này, liền nghĩ lấy lòng vị thần sông này, sau đó tìm một công việc tự nuôi sống bản thân. Nhưng hiện tại ý tưởng này lại có chút thay đổi, nếu có thể lấy một chút sức lực cùng tấm lòng mà có thể trợ giúp được người khác, thì nàng cũng rất vui lòng đưa tay ra giúp đỡ.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình rất vĩ đại, nhưng mà cùng người thường thì lại có điểm bất đồng, có thể nhìn thấy được thứ mà người khác không nhìn thấy được, cho nên nàng cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn.

Trong nháy mắt, Minh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của bồ tát, sứ mệnh thứ hai của nàng là vì cái nam nhân này mà đến, hy vọng hắn không tiếp tục chấp nhất chuyện của kiếp trước, muốn mình giúp hắn học cách buông bỏ chấp niệm.

Chỉ là… Cái sứ mệnh này độ khó không phải là rất cao sao.

Hôm sau-----

Minh Nguyệt mơ mơ hồ hồ trải qua một ngày một đêm bên trong toà cung điện xa hoa, đói bụng liền đến “Ngự thiện phòng” nấu này nọ để lót dạ, nguyên liệu nấu ăn bên trong nhiều đến không đếm được, một người thì không cách nào ăn hết, thật sự có chút lãng phí. Mệt mỏi liền trở về “Tẩm cung” ngủ, buổi sáng tỉnh dậy lại có cung nữ vì nàng sửa soạn, đây thật sự là cuộc sống hậu cung trong cổ đại chính hiệu mà.

Mà Hàn Tĩnh sau khi biến mất một ngày một đêm cuối cùng cũng xuất hiện.

“Ăn cơm! Ăn cơm!” Nàng một mặt bưng món cá kho tàu đang nghi ngút toả hương khắp bốn phía, một mặt la hét, phía sau còn có vài cung nữ bưng mâm thức ăn, bên trên là món rau xào cùng canh, còn có một nồi cơm trắng nhỏ.

Hắn nhìn Minh Nguyệt đang tự ngồi xuống, chỉ tà nghễ liếc mắt nhìn một cái, xem như là đang cam chịu hành vi này.

“Cá kho tàu hôm nay ta chỉ dùng xì dầu cùng nước màu, không có bột ngọt với bột nêm, lại cho thêm đậu tương cùng rượu vào, ăn vào có thể tương đối giống được món cá nấu tương truyền thống…” Minh Nguyệt đã nghiên cứu mất cả một buổi sáng, đương nhiên đối với thành quả này rất vừa lòng :”Ngươi nếm thử hương vị trước, xem có giống không.”

Hàn Tĩnh nhếch khoé môi, khuôn mặt cười có chút tà khí, nhưng lại xinh đẹp đến nổi làm người ta nhìn không chuyển mắt :”Ngươi nịnh bợ như thế mục đích đến cùng là gì?”

“Xem như ngươi nói đúng, ta thật ra là có mục đích a.” Nhìn nam nhân trước mắt, Minh Nguyệt không khỏi ớn lạnh, tuy rằng bộ dáng hắn tương đối thuận mắt, nhưng tính khí lại hỉ nộ vô thường, thường thường đều sẽ rất dễ phát hoả, quả thật rất hao tổn tâm trí ứng phó. Bất quá hiện tại đã nói ra, nếu buông tha thì không phải là quá sớm sao? Cho nên vẫn là cố gắng nổ lực thử xem.

Nghe chính miệng nàng thừa nhận, Hàn Tĩnh sắc mặt liền biến đổi, có vẻ dữ tợn.

“Ta chỉ hi vọng một ngày kia, có thể thuyết phục ngươi đồng ý cho năm ngàn đại quân kia rời đi, cho bọn họ tiến vào luân hồi, nên đầu thai đến nơi nào liền đến nơi đó.” Nếu không có mệnh lệnh của nam nhân này, Minh Nguyệt biết bọn họ cũng sẽ không đi, thật sự là một đám ngu ngốc mà.

Hắn ngửa đầu cười to, tiếng cười kiêu ngạo tà tứ.

“Có gì đáng buồn cười?”

“Ngươi cũng muốn học Tạng vương bồ tát, độ hoá hết thẩy chúng sinh sao?” Hàn Tĩnh giống như cười nhạo nàng không biết gì :”Nếu ngươi hi vọng có được đại công đức, sau này có thể thành Phật, trước tiên nên ăn chay mới được.”

Minh Nguyệt một mặt tức giận nói :”Ta không nghĩ muốn thành phật, huống chi chuyện này ăn hay không cũng không liên quan, trên đời này vẫn có người luôn ăn chay niệm phật nhưng toàn làm những chuyện xấu, đó cũng là một ví dụ, bất luận là chuyện gì, cũng phải lấy lòng cảm ơn cùng sự tôn trọng mà đối đãi, từ nhỏ ta đã được cha mẹ dạy như thế.”

Cách nói như thế này Hàn Tĩnh chưa bao giờ nghe qua.

“Ta càng làm không được loại chuyện độ hoá người khác, chỉ là trong lòng có chút không đành, cho nên----“

“Bọn họ không cần ngươi quan tâm.” Hắn trực tiếp hắt một chậu nước lạnh.

Nàng không dám nói thêm gì nữa, nếu tiếp tục chọc nam nhân này giận thật thì không có lợi gì, ngược lại còn hại bản thân cũng nên :”Đúng rồi! Vì sao ngươi không hỏi tên ta là gì?”

Hàn Tĩnh yên lặng ăn cá của hắn, ngoảnh mặt làm ngơ, hình như chuyện đang nói kia rất không quan trọng.

“Về sao làm sao xưng hô với ngươi? Ngươi lại không nói tên cho ta biết, cũng không muốn bị kêu là thần sông…”

Hắn hừ một tiếng :”Tất nhiên là thiên tuế.”

“Ta nghĩ gọi ngươi là Ninh vương vẫn tốt hơn…” Ngàn tuổi cái gì, Minh Nguyệt ở trong lòng mắng thầm, cũng may là nam nhân kia chưa nói là muốn xưng hô một tiếng vạn tuế với nàng, bằng không rất có thể là nàng sẽ đánh vào đầu của hắn :”Kỳ thật ngươi đem tên thật của ngươi nói với ta cũng không phải chuyện tốt, nói không chừng sẽ rất nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?” Hàn Tĩnh vừa thốt ra, liền có chút hối hận vì đã hỏi nàng.

Cô gái này trên danh nghĩa là thê tử của mình, nhưng mà hắn cũng không thiệt tình thừa nhận, giữ lại chỉ để giải buồn, mỗi ngày làm món cá nấu tương cho hắn thôi, căn bản không nhất thiết phải lãng phí nước bọt trên người nàng.

Minh Nguyệt lấy khăn tay lau miệng :”Ngươi không biết sao? Trên đời này thứ dễ kêu nhất chính là tên, chính là người, rừng, biển, quỷ, quái, thần đều có thể kêu, giống như là hai cái thanh trúc dài dùng để gắp đồ ăn này, kêu tên cho nó là “chiếc đũa” như vậy nó liền thành “chiếc đũa”, đem mặt trời kêu là “bánh nướng”, như vậy về sau tên nó liền trở thành “bánh nướng”, đây là “kêu”, chỉ cần có “tên” sẽ bị “kêu” trói buộc, nên tuỳ tiện nói tên cho người khác, nói không chừng sẽ bị đối phương kiềm chế.”(A, ta bắt đầu rối rồi, loạn quá a…)

“…” Hắn nghe vậy liền sửng sốt.

Nàng rốt cuộc là từ đâu đến, luôn có những suy nghĩ mà hắn chưa bao giờ nghe thấy, còn có ngôn từ, nếu nói là người dị tộc, lại không nghĩ ra được đến cùng là bộ tộc nào.

Nàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống :”Ta họ Cao, gọi là Cao Minh Nguyệt, ngươi có thể kêu ta là Minh Nguyệt.”

Nghe vậy, Hàn Tĩnh không khỏi tức giận :”Ngươi mới vừa rồi không phải nói là không thể tuỳ tiện đem tên nói cho người khác, sẽ bị đối phương trói buộc kiềm chế sao.”

Thêm Bình Luận