============================================================================
“Tiểu cô nương! Tiểu cô nương!”
Đầu có chút đau nhức khiến Minh Nguyệt khẽ tỉnh lại, sau khi khôi phục ý thức, phát hiện bản thân ngã trên một mảnh ruộng lúa, mặt, tóc cùng quần áo đều là bùn, nhất thời ngây ngẩn cả ngưởi.
“Chuyện gì xảy ra?” Lời mới nói ra, liền nhớ đến một giây trước đang nhảy dù, tiếp theo lại ngã vào ruộng lúa, sắc mặt nhất thời tái nhợt: “Chẳng lẽ ta từ trên trời ngã xuống?” Cho nên dù thi thố an toàn, cũng không nhất thiết thật sự an toàn.
“Tiểu cô nương không có việc gì chứ?”
“Có phải nghe không hiểu lời nói của chúng tôi?”
Nàng một mặt kinh ngạc đứng dậy, nhìn vài lão công lão bà ăn mặc cổ trang vây quang bên người mình, đối với bản thân chỉ trỏ, lại ngẩn ra, theo bản năg nhìn bốn phía xung quanh, không chỉ không thấy bóng dáng Đỗ Hiểu Nguyệt, cũng không phát hiện đám bạn học cùng nhảy dù, chỉ có dãy núi xa xa, cùng mấy gian nhà tranh, liền biết là nông thôn nam bộ, cũng không tìm thấy phòng ở.
“Nơi này…. Đến cùng là địa phương nào?” Minh Nguyệt mơ hồ hỏi.
Nghe nàng mở miệng nói chuyện, mấy lão ông lão bà cuối cùng cũng an tâm.
“Nơi này kêu là Lục Giáp thôn…”
“Xem ra không có việc gì…”
“Chỉ là giọng nói cùng cách ăn mặc của tiểu cô nương này, không giống người ở thôn chúng ta….”
Minh Nguyệt tuy rằng nghe hiểu hết mọi lời nói của bọn họ, bất quá giọng điệu lại không phải ngày thường đều nghe được, đầu lại trống rỗng.
“Trưởng thôn đến!”
Chỉ thấy trưởng thôn đức cao vọng trọng đi đến giữa bờ ruông, hoà ái dễ gần đánh giá nàng: “Tiểu cô nương có phải đi lạc đường hay không?”
“Ai… Đại khái là vậy!” Minh Nguyệt chưa là rõ tình huống, đành phải trả lời như thế.
Trưởng thôn híp mắt cười, hiền lành mời nàng: “Tiểu cô nương nếu không ghét bỏ, liền theo ta trở về, trước thay một bộ quần áo rồi nói.”
“Cảm ơn.” Bản thân may mắn gặp được người tốt, nàng không khỏi cảm kích nói.
Cao Minh Nguyệt đi vào nhà trưởng thôn, đối phương lập tức kêu con nấu nước ấm cho nàng tắm rửa, lại kêu vợ lấy quần áo cho nàng mặc, cùng nấu vài món ăn gia đình giúp nàng lắp đầy bụng.
“Tiểu cô nương, ăn nhiều một chút…”
“Đúng vậy, đừng khách khí với chúng ta…”
“Các ngươi nơi này kêu là…. Lục Giáp thôn?” Minh Nguyệt nuốt xuống một miếng đồ ăn, lại hỏi một lần nữa.
Vài cái lão ông lão bà nhiệt tình cướp lời.
“Không sai, nơi này kêu là Lục Giáp thôn…”
“Tiểu cô nương từ nơi nào đến?”
“Chẳng lẽ là người dị tộc?”
Không biết nên giải thích làm sao lai lịch của bản thân, Minh Nguyệt đành theo lời nói bọn họ gật đầu.
“Cũng có thể nói như vậy…” Nàng nhìn thôn dân xung quang, nam mặc áo ngắn vải thô, chân mang giày rơm, nữ thì mặc bộ váy cũng bằng vải thô, búi tóc dùng vải bố bao lại, quả thật giống như đi vào phim cổ trang, đầu óc giống như bị một đạo thiên lôi đập trúng, không nhịn được hoảng hốt hỏi: “Xin hỏi… hiện tại là triều đại nào?”
Lão ông lão bà hai mặt nhìn nhau, sau đó mới trả lời Minh Nguyệt.
Nghe được vị trí triều đại căn bản không có trong sách giáo khoa, chẳng lẽ là thế giới song song? Ngay khi nàng từ trên cao rơi xuống trong nháy mắt, hai cái thế giới vừa vặn cùng xuất hiện, Minh Nguyệt nhớ tới lúc trước còn nói đùa nếu xuyên không sẽ xuyên đến một thời không không có trong lịch sử, không biết được kế tiếp nơi đó sẽ xảy ra chuyện gì, kia mới thật sự thú vị, không thể tin được cư nhiên lại trở thành sự thật.
Chẳng lẽ nàng thật sự “Xuyên không”?
Sẽ không như lời nói trong miệng bồ tát “Thiên cơ không thể tiết lộ”, là muốn nàng đến thế giới song song này hoàn thành cái sứ mệnh thứ hai?
Khi chính tai nghe Minh Nguyệt thừa nhận là người dị tộc, lão trưởng thôn cùng vài lão công lão bà thật nhanh trao đổi ánh mắt, nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt, việc này không thể chậm trễ, chỉ có thể làm như thế.
“Cảm ơn mọi người đã cứu ta.” Đối với lão công lão bà cùng cha mẹ tuổi tác không sai biệt lắm, Minh Nguyệt cũng không có tâm phòng bị, tất nhiên không nhìn ra đối phương đang tính toán cái gì.
Lão trưởng thôn tự mình bưng ly trà nóng đến cho nàng. “Tiểu cô nương, sắc trời đã tối, đêm nay ngủ cho tốt một giấc, có việc gì ngày mai nói sau.”
“Cảm ơn” Nàng vội vã đón lấy.
“Uống nhanh, uống nhanh!”
Vài lão công lão bà đều dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn chăm chú vào Minh Nguyệt, khiến nàng không thể không nhanh chóng mà đem ly trà đến bên miệng, uống liền mấy ngụm.
Một lát sau, Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, mí mắt cũng bắt đầu nặng, chẳng lẽ là do quá mệt? Mới suy nghĩ đến đây, kế tiếp cái gì cũng đều không biết.
Không biết mê man bao lâ, Minh Nguyệt bị tiếng pháo hỉ đánh thức, tiếp theo là mùi thuốc pháo đến gay mũi, khiến ý thức của nàng dần dần rõ ràng.
Minh Nguyệt theo bản năng day huyệt thái dương, lại phát hiện bản thân ngồi trong không gian đen tối nhỏ hẹp, bản năng men theo ánh sáng mỏng manh, dùng sức đẩy, không nghĩ tới cửa rất cứng, cả người nàng thiếu chút nữa ngã lăn ra ngoài, may mắn có người kịp thời đỡ lấy nàng.
“Nàng đã tỉnh!”
“Không thể để cho cô ta trốn thoát!”
Bên ngoài có người hô to.
Nàng nhìn ra bên ngoài tụ tập thật nhiều nam nữ già trẻ, đầu tiên là một trận kinh ngạc, tiếp theo lại phát hiện bản thân nguyên lai là ngồi bên trong cổ kiệu, trên người còn mặc giá y tân nương đỏ thẫm, trên đầu đội mũ phượng, cách ăn mặc này lại khiến Minh Nguyệt sửng sốt, sao mới ngủ một chút bộ dáng lại thay đổi thành như vầy?
Chén trà kia có vấn đề!
Minh Nguyệt trước sau nhớ đến trước khi hôn mê, không thể tin lão công lão bà thoạt nhìn bề ngoài hiền lành nhiệt tình lại tính kế hại nàng.
Nàng nghiêng đầu thăm dò ngoài kiệu, kinh hãi cùng bất an hỏi: “Các ngươi đến cùng là muốn làm cái gì?”
Lão trưởng thôn có chút áy náy đi đến giữa kiệu hoa: “Tiểu cô nương, nể tình chúng tôi cứu cô một mạng, người cũng cứu chúng tôi đi….”
“Cứu? Làm sao cứu?” Minh Nguyệt mơ hồ hỏi.
“Hôm nay là ngày thần sông mười năm cưới vợ một lần, huyện thái gia lệnh cho Lục Giáp thôn chúng tôi cống hiếng một khuê nữ, bất quá trong thôn chỉ có người già và trẻ nhỏ, bằng không thì đều đã lập gia thất, thật sự tìm không được người được tuyển thích hợp, vừa lúc tiểu cô nương xuất hiện, đành phải khiến ngươi uỷ khuất gả cho thần sông…” Lão trưởng thôn dùng tay áo lau lệ, không khỏi êm tai nói: “Như thế liền có thể phù hộ được mười năm, giúp dân vùng Thanh Hà thoát khỏi cảnh bị lũ lũt làm khổ.”
Minh Nguyệt nghe được, không thể tin được lên tiếng: “Hà… Thần sông cưới vợ?”
Đã xem nhiều bộ tiễu thuyết ngôn tình, đãi ngộ kém nhất còn có thể làm một tỳ nữ, cũng chưa từng có một quyển xuyên không nào khi xuyên qua lại gả cho hà bá.
Tiếng pháo đinh tai nhức óc mãnh liệt phát ra, kiệu hoa cũng càng lúc càng tới gần địa điểm.
“Chờ một chút…” Minh Nguyệt thật sự hoảng hốt, nghĩ đến chuyện xưa dân gian “Thần sông cưới vợ” căn bản đều là mê tín, tân nương bị ném xuống sông đều chết chìm, ít nhất đời này nàng còn chưa xem qua bộ dáng thần sông dài méo ra sao, nên không muốn chết một cách khônh minh bạch như thế này.
“Ta có thể giúp các ngươi đàm phán cùng thần sông, khuyên hắn buông tha cho tam giới ngũ hành là được rồi…” Bỡi vì âm tiếng pháo quá lớn, nàng chỉ có thể dùng sức nói, đáng tiếc không có ai nghe thấy.
Kiệu hoa đi đến địa điểm, Minh Nguyệt bị mấy người trung niên áp giải hai bên trái phải, từ bên trong kiệu bước ra, đối mặt với nhiều người như thế, nàng căn bản không có sức phản kháng.
Nàng lên tiếng, ý muốn khiến mọi người tỉnh táo lại: “Các ngươi hãy nghe ta nói trước. Đem ta gả cho thần sông thì vẫn không giải quyết được vấn đề, mười năm sau các ngươi lại phải đối mặt với tình huống giống như vậy…”
“Động tác mau một chút!”
“Không được chậm trễ thời gian!”
Chỉ thấy người ăn mặc theo kiểu tế đàn đạo sĩ, một tay nắm kiếm gỗ, một tay phe phấy bùa chú, hai chân đi vài bước, trong miệng lẩm bẩm, còn có vài quan viên mặc quan phục ở hiện trường, lấy huyện thái gia làm chủ, những người khác cầm nhan hương đi theo quỳ lạy, mấy trăm dân chúng cũng đi theo được phân ra hai bên, tay cầm nhan thơm ngát, thờ ơ lạnh nhạt nhìn người vô tội trở thành tế phẩm.