Sáng hôm sau, Bích mệt mỏi đi đến văn phòng, cô gặp nàng thì tự nhiên cảm thấy mắc cỡ vô cùng khi nhớ lại giấc mơ đêm qua cùng với nàng ân ân ái ái. Đã vậy, cô còn vô tình nhìn xuống tay nàng, thấy móng tay được cắt dũa cụt lủn liền mường tượng ra cảnh nàng và Thắm đêm qua quấn lấy nhau ở trên một chiếc giường. Trong khi cô phải say xỉn, ôm gối "tɧẩʍ ɖυ" một mình, để rồi khi tỉnh dạy liền ôm trong mình một đống tội lỗi. Hiền thấy Bích đờ đẫn, mồ hôi vã ra, gương mặt đỏ bừng, trong khi nhiệt độ trong phòng rất mát mẻ. Mà nàng chào Bích nhưng Bích lại chẳng hề hồi âm. Hiền liền đưa tay ra trước mặt Bích cua qua cua lại và gọi.
"Chị Bích, chị Bích..."
Bích bị tay Hiền đưa tới đưa lui làm hoa cả mắt, cô liền đưa tay nắm lấy tay Hiền ngăn lại. Bàn tay nàng thật mềm, thật mịn và mát cô cùng khiến cô hốt hoảng vội thả ra. Cô ngại ngùng hỏi.
"Em làm gì mà giơ tay qua lại làm chị chóng cả mặt vậy?"
"Em gọi mà chị không nghe, mà sao mặt chị đỏ bừng lên vậy? Chị vẫn mệt hay sao?"
"Mới đi ngoài nắng xong, chị vào rửa mặt đây."
Bích nói xong thì chuồn lẹ vào nhà vệ sinh, Hiền vắt óc nghĩ không ra. Mới sáng sớm, trời râm mát thế kia mà nắng gì trời.
Bích vào rửa mặt xong thì cho nhân viên lại họp và phân công nhiệm vụ trong tuần cho từng nhân viên, cô cũng không quên nhắc mọi người giúp đỡ Hiền khi nàng cần.
Sau vài ngày dằn vặt đầu óc Bích đã nghiệm ra một điều. Không phải cứ trốn tránh là sẽ giúp cô kiểm soát được cảm xúc của mình. Rõ ràng là không phải như vậy, càng cố quên sẽ chỉ càng thêm nhớ mà thôi, càng trốn tránh thì nàng sẽ càng thống trị trong trí nhớ của cô nhiều hơn. Vậy nên cách tốt nhất là đối diện, mối tình đơn phương này cô cứ cất nó ở một góc khuất trong trái tim mình, biết đâu cô sẽ gặp được người con gái khác yêu thương cô, khiến cô rung động như nàng thì sao.
Mọi thứ không quá khó như cô tưởng, khi cô dám đối diện với tình cảm của bản thân. Cô có thể thoả mãi nói chuyện với nàng, mặc kệ con tim đập loạn xạ cả lên, cô không quan tâm tơi nó nữa, chỉ quan tâm đến câu chuyện mà cô đang nói với nàng. Cô cho rằng, cái con tim ấy đã phản bội cô, không nghe lời của chủ nhân nữa, nên sẽ không đáng để cô quan tâm tới, mặc kệ nó hành hạ, thúc giục cô quay lưng lại với lý trí.
Thời gian trôi qua, việc cô chấp nhận rằng mình đang yêu đơn phương một người con gái mà cô tuyệt đối không được yêu đã khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cô cũng có cái nhìn thoáng hơn khi thấy Hiền và Thắm ngày càng gắn kết, yêu thương, vui vẻ bên nhau. Đối với cô, họ hạnh phúc thì cô cũng hạnh phúc.
Một người là tri kỷ, là tấm gương, là người truyền cảm hứng cho cô cố gắng từng ngày. Một người là người cô thầm thương trộm nhớ. Họ có một cuộc sống tốt, lại đang ở cạnh cô, đem cho cô niềm vui, sự ấm áp mỗi ngày, như vậy chẳng phải rất tốt sao. Cô đâu cần phải sân si với họ rồi sinh ra dằn vặt, cáu gắt với chính bản thân chứ.
Thời gian trôi qua, Bích dường như đã buông bỏ được cái cục nặng trong lòng. Vậy mà, Hiền lại khiến cô phải nặng lòng suy nghĩ thêm một lần nữa.
Văn phòng luật của Bích khá là nổi tiếng, kể cả nhân viên của cô cũng toàn là những luật sư có năng lực. Vì vậy mà chi phí trả cho mỗi vụ kiện của cô đều là giá cao ngất ngưởng. Những thân chủ của cô đều là những người nhà giàu, chủ nhân của những tập đoàn nổi tiếng. Điều đó đồng nghĩa với việc, cô đang đi theo những người giàu có, và đối đầu với những địa vị thấp kém hơn họ. Đương nhiên, cũng có những vụ kiện lớn của hai người ngang cơ, hoặc thân chủ của cô chỉ thua kém họ một chút. Nhưng những vụ kiện ấy thông thường đều là những vụ kiện lớn, và thời gian giải quyết có khi kéo dài tới vài năm. Và những vụ đấy thì Hiền không đủ trình tham gia vào. Bích chỉ cho Hiền đi tham gia vào những việc nhỏ nhỏ như tai nạn lao động, hoặc là mấy cậu ấm con nhà giàu ăn chơi, sàm sỡ, bắt nạt... thậm chí là cưỡиɠ ɧϊếp những cô gái có địa vị thấp kém.
Hiền cứ nghĩ rằng, bản thân học luật, để tìm đến một sự công bằng cho mọi người, nhưng khi được trải nghiệm cùng với Bích thì nàng đã thật sự sốc. Bích luôn đi hoà hoãn với các nạn nhân, lấy một số tiền lớn từ thân chủ của cô bồi thường cho họ thế là xong, Hiền cảm thấy bất công vô cùng.
Vụ kiện đầu tiên nàng tham gia là một vụ về an toàn lao động. Nàng theo chân Bích đến nhà của một nạn nhân bị tai nạn dẫn đến tử vong trong quá trình làm việc, rõ ràng lỗi xảy ra là do sự bất cẩn của hệ thống an toàn lao động, nhưng Bích đã từ nhẹ nhàng đến doạ nạt, lập luật rõ ràng, biết luật nhưng tìm cách hách luật khiến người nhà nạn nhân phải chấp nhận khoản bồi thường và rút đơn kiện. Hiền thấy bức xúc vô cùng, nàng hỏi cô thì cô chỉ lạnh lùng nói với nàng.
"Tôi có đối tượng khách hàng của tôi, là một luật sư, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ thân chủ của mình. Em đi theo tôi để học luật, em có thể nhớ những gì tôi phản biện ngày hôm nay để sau này nếu thân chủ của em rơi vào trường hợp của người nhà nạn nhân, em sẽ đòi lại công bằng cho họ bằng cách đưa ra dẫn chứng phản biện lại những gì tôi nói. Còn nếu em cảm thấy bức xúc, không theo được với những vụ án của tôi thì tôi sẽ giới thiệu em theo người khác. Văn phòng của tôi chỉ tiếp những người có tiền, và tôi giúp họ giải quyết mọi việc theo hướng có lợi nhất cho họ."
Hiền bị Bích làm cho giận tím mặt nhưng lại chả dám cãi, nàng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cũng không dám than thở với Thắm sợ cô phiền lòng. Sau đó nàng quyết định nghe theo những gì Bích nói, tìm hiểu về những điều luật có thể phản biện lại Bích sau mỗi vụ án để sau này có thể tìm được công bằng cho những người yếu thế.
Nhưng vụ án lần này, đã chạm đến giới hạn của Hiền, nàng đã cãi nhau một trận long trời lở đất với Bích. Vụ án đó là về hϊếp da^ʍ. Hiền từng bị tên khốn chồng cũ bạo da^ʍ, nên vô cùng đồng cảm với nạn nhân, mà Bích thì vẫn một lòng bảo vệ tên thân chủ khốn khϊếp đó.