Chương 1: Nghịch nước bị phạt đánh mông

Thôn Bạch Thạch có một con sông nhỏ chảy qua, một bên sông là nhà của người dân, một bên là ruộng lúa bát ngát, vừa đến mùa thu hương lúa sẽ quanh quẩn ngay đầu mũi.

Hiện tại đang là mùa hè, một thiếu niên mặc một chiếc áo vải thô màu trắng, hai ông quần được thiếu niên xắn lên bắp đùi đang ở vùng nước cạn trên sông nghịch nước, một chân đứng một chân không ngừng chơi đá nước, tay chân trắng nõn bại lộ dưới ánh mặt trời lại càng trắng đến chói mắt.

Thiếu niên lớn lên rất đẹp, một đầu tóc đen óng mượt, gương mặt xinh đẹp cùng với chiếc cằm tinh tế, hai cánh mũi nhỏ xinh , cái miệng như cánh hoa tươi hồng hồng đáng yêu, con ngươi như hàm chứa làn nước mùa thu có thể đem đối phương hút ra hai phần hồn phách.

Phương Đồng sinh ra liền đẹp đến như thế, ai thấy đều khen cậu giống như minh tinh Thủy Linh hay xuất hiện trên báo, chỉ tiếc cậu lại sống trong thôn nhỏ ở phương Bắc.

"Đồng Đồng!"

Phía sau vang lên một giọng nam hồn hậu quen thuộc, làm cho nam hài còn đang đứng nghịch nước bị hù đến nhảy dựng, lòng bàn chân bị trượt, thiếu chút nữa thì mông đã đập xuống nước, quần đều bị bắn ướt.

"Lôi Tử ca...!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hàn Lôi đi nhanh về phía trước dùng một tay đem cậu ôm lên, cánh tay thô tráng rắn chắc liền hung hăng hạ xuống mông nam hài mấy bàn tay.

Quần bố ướt đẫm đem mông thịt tròn trịa phác họa đến rõ ràng, Hàn Lôi càng nhìn càng bốc hỏa, đem người vòng trong khuỷu tay, bàn tay lại không đình chỉ liên tục đánh đến khi mông nhỏ phì nộn lảo đảo lắc lư.

"Con mẹ nó ai cho em nghịch nước!" "Bang!"

"Ta mẹ nó nói với em bao nhiêu lần?!" "Bang!"

"Không đánh cho cái mông này nát thì trí nhớ cũng kém đi!" "Bang!"

"Ô... Lôi Tử ca... Đừng, đừng đánh ở bên ngoài..."

Bàn tay dính nước làm tiếng quất đánh càng thanh thúy vang dội, Phương Đồng đau đến dậm chân nhưng cũng không dám khóc lớn tiếng, tay nhỏ nắm chặt góc áo nam nhân, khóc nức nở cầu xin.

Hàn Lôi đánh một hồi đến khi cơn tức giận giảm một chút mới dừng tay, chung quanh dần dần có vài thôn dân tụ tập nhìn qua, họ đều rất hứng thú nhìn Hàn Lôi dạy dỗ tiểu tức phụ của hắn, ánh mắt không chút che giấu đều dừng lại trên cặp mông vì bị đánh mà phát run của Phương Đồng.

Rõ ràng là một nam tử nhưng so với những cô nương trong thôn tay thô chân thô đều nhỏ nhắn xinh đẹp hơn rất nhiều, cũng khó trách một đám nam nhân lại rất thích nhìn cậu.

Hàn Lôi cũng yêu tức phụ của mình muốn chết, một tay đem bé cưng chỉ cao đến bả vai mình vác lên vai như khiêng bao tải, bàn tay to che lại hai quả bóng nhỏ mê người không cho mắt người khác chiếm tiện nghi cục cưng, bước nhanh đi về nhà.

Hàn Lôi ngưu cao mã đại, so với nam nhân bình thường lớn lên trông rất đoan chính, mày rậm mũi cao môi mỏng, gương mặt phơi nắng đến ngăm đen, ngũ quan rõ ràng, là một nam hán tử chuẩn phương Bắc.

Hắn vừa mời làm việc về mồ hôi đầy đầu, trên người chỉ mặc một cái áo vì giặt đi giặt lại nhiều lần mà phai màu, một thân cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, làn da ngăm màu lúa mạch đầy khỏe khoắn, lúc này trên vai khiêng một thiếu niên trắng nõn mềm mại, độ tương phản càng thêm rõ ràng.

Trong thôn có rất nhiều cô nương thích Hàn Lôi, còn có vài bà cô mỗi lần hắn vào thành đều sẽ trộm nháy mắt với hắn, mà hắn chỉ nhìn bọn họ thôi cũng chướng mắt. Thẳng đến khi cha hắn cưới tức phụ mới còn đem theo cả một thiếu niên như búp bê sứ đến ở nhà hắn, Hàn Lôi mới biết được chính mình vì sao không thích các cô nương trong thôn.

Nhà của Hàn gia ở ngay bên cạnh con sống, phía Bắc có một cái sân nhỏ, tường nhà cao bốn mét, tiến vào cửa chính còn có một cái sân lớn có thể dùng để phơi lương thực, Hàn gia ở thôn Bạch Thạch có thể nói là điều kiện không tồi.

Một tay khóa cổng lại, nam nhân trở tay túm lấy một cây chổi, đi đến bàn đá trong sân trước, buông tiểu tử trên vai xuống rồi ấn xuống bàn, lột quần ra liền đánh.

Toàn thân Phương Đồng đều trắng, mông nhỏ vừa mới bị nước làm ướt trông càng phấn nộn trắng trẻo như trứng gà, chỉ cần đánh một chút da thịt liền hồng một mảng, run run rẩy rẩy vừa đáng thương vừa thiếu đánh.

"A!.... Lôi Tử ca... Ô... Em sai rồi.. Em sai rồi ô...."

Thân mình bị ép xuống bàn đá cứng rắn lạnh lẽo, trên mông cảm giác nóng bỏng quen thuộc như dời non lấp biển mà đến, Phương Đồng đau đến muốn chạy trốn, nhưng eo lại bị nam nhân gắt gao ấn xuống, mông vặn vẹo như thế nào đều không tránh được những đòn đánh thô bạo.

"Nghịch nước này!" "Bang!"

"Trong sông kia đã chết bao nhiêu người?"

"Đầu óc không nhớ được thì để mông nhớ!" "Bang!"

Nam nhân vừa đánh vừa rống, khí thế khϊếp người, chỉ cần nhìn cánh tay thô tráng hiện rõ cơ bắp kia liền có thể tưởng tượng được lực đánh vào mông có bao nhiêu đau.

Vốn dĩ Phương Đồng không muốn kêu to sợ cha mẹ nhọc lòng nên vẫn luôn chịu đựng mà mím môi khóc, nhưng bị đánh đến thật sự không thể chịu được nữa, cuối cùng quang quác khóc rống lên, hai bàn tay nhỏ nghĩ muốn che mông nhưng lại không dám, sợ trượng phu đem cậu trói lại đánh.

"Ca... Ô a... Đồng Đồng sai rồi...! Ô... Đồng Đồng biết sai rồi... Lôi Tử ca.... Ô.... Không đánh..."

"Đồng Đồng đau.... Ô.... Thực xin lỗi ca...."

Cành mận gai được bó lại thành chổi nên uy lực mười phần, đánh trên mông có thể đem da thịt đánh đến chia năm xẻ bảy, đừng nói đánh lên da thịt non mịn như Phương Đồng, cho dù người bị đánh là một đại nam nhân cũng sẽ quỷ khóc sói gào nửa ngày.

"Ô.... Đau... Đau muốn chết... Ô... Ca.. Tha Đồng Đồng đi..."

Mông nhỏ bị dấu đánh che kín tứ tung ngang dọc, toàn bộ đều sưng lên, trên mông trải đầy vết bầm tím, nam hài đã khóc đến thở hổn hển, cuối cùng thật sự nhịn không được, hai tay che mông lại, nói cái gì cũng không cho trượng phu đánh nữa.

Trì Hàm nương của Phương Đồng tránh ở phía sau cửa phòng khách, một bên nhìn lén một lên lại gạt nước mắt không dám lại gần khuyên, nàng mang theo nhi tử chạy nạn đến thôn Bạch Thạch, nếu không phải có phụ tử Hàn gia thu lưu nàng không biết tương lai hai mẹ con nàng sẽ như thế nào. Càng đừng nói đến Đồng Đồng có đặc thù kết cấu sinh lý, cũng may Hàn Lôi thích, trừ bỏ tính tình thường hay nóng giận có khi sẽ động thủ đánh người nhưng ngày thường đối đãi với nhi tử vẫn luôn rất tốt.

Trong sân, hai tay Phương Đồng bị bắt chéo sau lưng tiếp tục bị đánh, hai cánh mông thịt đã đỏ đến phát tím, vết ứ tinh tinh điểm điểm mà hiện lên trên mông, đến ngay cả phần đùi sau cũng bị đánh đến sưng cao.

"Lôi Tử ca... Đồng Đồng lạnh... Bụng lạnh... Ô... Không đánh...."

Đầu chổi đều bay đầy đất nhưng lực đạo đánh xuống vẫn không giảm, nam hài đến sức lực để không đã không còn, nức nở cầu xin, vừa rồi còn giãy giụa nhưng hôm nay có lẽ là quá đau, cả người cũng bắt đầu rùng mình.

Hàn Lôi lúc này mới phát hiện cậu có điểm không thích hợp, ném chổi đi quay lại liền thấy nam hài đã đau đến mức cả người không ngừng run rẩy, mông nhỏ nguyên bản phấn nộn trắng trẻo bây giờ đã sưng đỏ, tím bầm loang lổ.

Hắn đau lòng nhưng cũng không nói ra, nam nhân đem gáy cậu xách lên, mông sưng to phải chịu trọng lượng cả người làm cho mông thịt đau đớn không thôi, cậu khóc rống lên thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.

Hàn Lôi duỗi tay ôm lấy cậu, tùy tay cởϊ qυầи đã ướt đẫm của cậu để lên trên bàn đá, sải bước lên bậc thang trở về phòng.

Mông nhỏ của Phương Đồng bị đánh muốn nát trực tiếp bị ném lên trên giường, đau đến thiếu chút nữa nhảy lên, Hàn Lôi tàn nhẫn đánh lên tay cậu một cái, quát lớn "Cởϊ áσ quần ra!"

Nam hài không dám không làm, run run đem áo ướt đẫm mồ hôi cởi ra, Hàn Lôi lúc này mới tiến lại gần, cầm khăn lông che lại, thô lỗ chà sát thân mình Phương Đồng.

"... Ách a... Tê...."

Phương Đồng bị xoa đau nhẹ nhàng tê ha vài tiếng, sợ hãi ngước nhìn gương mặt mang theo tức giận của trượng phu, nhỏ giọng kêu một tiếng.

"Lôi Tử ca..."

Thanh âm mềm mềm, mang theo dày đặc giọng mũi vì khóc làm người nghe càng thêm thương tiếc, Hàn Lôi bị cậu kêu một tiếng tức giận cũng tiêu đi hơn phân nửa, trên mặt vẫn như cũ hung hăng quát.

"Kêu da^ʍ cái gì! Còn không ra giúp nương làm cơm chiều đi, chờ ta đến hầu hạ?"

"Có thể hay không... Chậm rãi?..." Phương Đồng khoanh tay rụt cổ, đáng thương vô cùng mà run run "Còn có chút lạnh..."

Hàn Lôi lúc này mới chú ý tới môi nam hài có chút tái, một tay đem cậu kéo vào lòng ngực, lại lấy chăn mỏng bọc lưng cậu lại.

"Cục cưng thiếu đánh." Nam nhân ôm cũng đã ôm, còn nhịn không được trầm giọng răn dạy.

Bị ôm vào l*иg ngực cường tráng ấm áp quen thuộc, Phương Đồng cẩn thận xê dịch thân mình cố gắng không đυ.ng trúng vết thương, dán vào thân thể trượng phu.

"Ca... Đánh đau..." Nam hài động động cái miệng nhỏ, nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Đáng." Hàn Lôi trong lòng vẫn còn chút tức giận, không nhẹ không nặng mà nhéo tai cậu "Lần sau còn dám một mình xuống sông ta liền đánh gãy chân!"

"Không dám nữa..." Phương Đồng đầu nhỏ theo bản năng mà cọ cọ, đem ngực nam nhân cọ đến ngứa nhè nhẹ nóng hầm hập.

【 Tác giả muốn nói: 】Bá đạo đầu óc chỉ toàn là giao phối, nhưng là anh nông dân kiên định chăm chỉ lao động công X thoạt nhìn e thẹn nhưng trong xương cốt lại là song tính dâʍ đãиɠ tiểu tức phụ nhi thụ.

...

U mai gót, hố mới này đảm bảo ngọt nước, đừng vì chương 1 công hơi thô bạo mà nghĩ lầm rằng công không thương thụ, công thương thụ muốn chít chỉ là sống cùng với đam mê là đánh mông vợ yêu thôi. Chương này đánh hơi đau mấy chương sau đánh đau hơn nha :3