Bốn giờ chiều thứ hai, Nghiêm Khê do dự trước mấy bộ tây trang. Hắn có thói quen chuẩn bị quần áo trong phòng nghỉ nhỏ ở văn phòng, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Chuẩn bị về nhà ăn cơm, hắn quyết định đổi bộ tây trang đen nặng nề này đi, lại không biết nên chọn bộ nào khác mới tốt.
Đúng lúc đó, Tạ Trường Tùng tới gõ cửa muốn đưa văn kiện, Nghiêm Khê để anh tiến vào đặt văn kiện lên bàn. Có lẽ là thấy không có người khác ở đây, Tạ Trường Tùng gọi một tiếng "Nghiêm tổng", rất đúng mực đứng tại chỗ chờ.
Nghiêm Khê nghĩ ngợi, vẫy vẫy tay với Tạ Trường Tùng nói: " Cậu vào đây." Khi Tạ Trường Tùng đến bên cạnh, hắn chỉ vào ba bộ tây trang treo ở phía trước hỏi: "Cậu cảm thấy mặc bộ nào mới tốt?"
Tạ Trường Tùng quay đầu nhìn mặt Nghiêm Khê, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: " Nghiêm tổng là muốn đi ăn cơm cùng Nghiêm Phu nhân đúng không? Tôi kiến nghị ngài nên mặc bộ màu xám sọc, khí sắc sẽ tươi hơn."
Nghiêm Khê gật gật đầu, từ trước đến giờ hắn không hiểu lắm mấy thứ như sắc thái kiểu dáng của quần áo, vậy nên quyết định nghe theo kiến nghị của cấp dưới.
Chờ hắn đổi xong quần áo đi ra khỏi văn phòng, thấy Tạ Trường Tùng còn chờ ở bên ngoài, nhìn hắn đi ra, nói: " Nghiêm tổng, lúc lái xe nhớ chú ý an toàn, chúc ngài cùng Nghiêm phu nhân gặp mặt vui vẻ."
Đặc biệt chờ ở bên ngoài chỉ vì nói câu này? Nghiêm Khê cảm thấy Tạ Trường Tùng chuyện bé xé ra to. nhưng lời hắn nói rất hợp tâm ý Nghiêm Khê, hắn chỉ có thể gật đầu trả lời: " Cảm ơn."
Tạ Trường Tùng cười rộ lên với hắn.
Hiếm khi nào Nghiêm Khê cảm thấy bình tĩnh khi trở về nhà như vậy. Hắn không quá hiểu lí do vì sao lại như vậy, có thể là vì âm thanh của mẹ hắn thông qua điện thoại quá mức dịu dàng, bà không ở trong cuộc nói chuyện vội vàng dò hỏi báo cáo kiểm tra sức khỏe của Nghiêm Khê, cũng không ngấm ngầm sau lưng nhắc tới với hắn một số người có cùng vấn đề như hắn, mà là biểu đạt thẳng thắn nỗi nhớ đối với Nghiêm Khê, nói với hắn: " Mẹ rất nhớ con, về nhà đi."
Sự dịu dàng bất chợt như vậy khiến Nghiêm Khê không thể nào ứng đối được, hắn không có thói quen biểu đạt thẳng thắn như vậy, chỉ có thể đồng ý với yêu cầu về nhà ăn cơm của mẹ hắn, không rảnh quan tâm đến hội nghị quan trọng đã lên lịch sẵn.
Hắn lại nghĩ tới nụ cười vừa nãy của Tạ Trường Tùng. Tạ Trường Tùng có vẻ ngoài rất anh tuấn, đôi mắt như lúc nào cũng mang sẵn nụ cười, hơn nữa hốc mắt của anh rất thâm thúy, khiến cho người khác khi đối diện với tầm mắt của anh luôn cảm thấy vẻ thâm tình chân thành trong đó. Diện mạo như vậy có thể dễ dàng khiến người khác cảm thấy anh ngả ngớn, nhưng Tạ Trường Tùng người cũng như tên, trên người như mang khí chất của cây tùng, làm việc với Nghiêm Khê lâu như vậy chưa bao giờ anh mắc sai lầm, lại hiểu được đúng mực, đối với người khác luôn là một bộ dáng ôn hòa lễ phép. Nghiêm Khê rất nhiều lần nghe được những nhân viên khác lén lút thảo luận, nói Tạ Trường Tùng quả thực chính là người đáp ứng đủ hình mẫu nam chính ngôn tình cần có.
Nếu Nghiêm Khê không phải đương sự, hắn nhất định sẽ không tin tưởng một người như vậy sẽ ở bên mép giường của một người đàn ông khác, hiên ngang lấy lý do muốn leo lên giường hắn.
Người có bề ngoài thành thục đẹp trai như vậy, ở trước mặt hắn lại luôn có bộ dáng dịu dàng lại bao dung, giống như đem hắn trở thành một người lúc nào cũng cần được dụng tâm quý trọng vậy.
Nghiêm Khê có thể nhìn ra, bản chất của Tạ Trường Tùng cũng không phải là người tình nguyện bị người khác hoàn toàn áp chế. Ví dụ như có đôi khi Nghiêm Khê đem anh ấn ở trên giường, thân thể anh sẽ theo bản năng mà căng thẳng sau đó mới thả lỏng. Lại có lần, lúc ý loạn tình mê, Tạ Trường Tùng sẽ ngẫu nhiên nắm lấy eo Nghiêm Khê, hoặc là ở trên da Nghiêm Khê liếʍ mυ"ŧ, hoàn toàn không giống với bộ dạng ngoan ngoãn lúc thanh tỉnh.
Có lẽ, Tạ Trường Tùng cho rằng Nghiêm Khê ở trên giường cường thế, cho nên cưỡng bức chính mình khắc chế phản ứng của thân thể, đồng thời cũng khắc chế một ít du͙© vọиɠ. Không nghĩ tới, Nghiêm Khê cũng không phải người thích khống chế người khác, chỉ là trong việc tình sự, vì tránh cho bí mật song tính bị phát hiện, chỉ có thể nắm giữ quyền chủ động. Có đôi khi, Tạ Trường Tùng âu yếm hôn môi trên thân thể Nghiêm Khê, càng làm Nghiêm Khê hứng thú tăng vọt.
Lần trước Nghiêm Khê vắng vẻ anh một tháng, chủ yếu là bởi vì lần đó làʍ t̠ìиɦ, Tạ Trường Tùng uống hơi say, lá gan cũng lớn hơn, thời điểm xong việc ôm nhau Nghiêm Khê có chút mệt mỏi, không chú ý tới chân của hai người đan vào nhau, đến khi Tạ Trường Tùng muốn dụ dỗ hắn, ngón tay vân vê núʍ ѵú không nhẹ không nặng mà xoa nắn, đồng thời đùi anh cọ xát thật mạnh lên bắp đùi hắn.
Nháy mắt, một loại cảm giác tê dại chưa bao giờ được thể nghiệm qua xuyên toàn thân thể, lần đầu tiên Nghiêm Khê cảm nhận được bộ vị nữ tính của mình chân thật tồn tại như vậy, cảm giác nóng bỏng từ đầu v* đi qua vùng bụng, lại từ nữ huyệt trào ra.
Tuy chưa từng được cảm thụ qua, Nghiêm Khê cũng cảm thấy đại sự không ổn. Hắn giả vờ không thoải mái đẩy Tạ Trường Tùng ra, đi vào trong phòng tắm dùng ngón tay sờ vào nơi riêng tư kia, đầu ngón tay trơn trượt ướt nóng, hắn vậy mà bị Tạ Trường Tùng cọ đến ướt.
Trước đó Nghiêm Khê trừ khi kiểm tra sức khỏe đều đem khí quan dư thừa này bỏ qua, nó phát dục không hoàn toàn, đã không có kinh nguyệt lại không thể phát dục, Nghiêm Khê chỉ làm như nó không tồn tại, cũng chưa từng lấy tính dục làm mục đích để chạm vào nó. Hiện tại mới biết được, khí quan khiếm khuyết này vậy mà cũng có kɧoáı ©ảʍ, lại còn mãnh liệt như vậy.
Loại cảm thụ này khiến Nghiêm Khê không thể thích ứng được, thậm chí là tâm loạn như ma, thấy Tạ Trường Tùng liền sẽ nghĩ đến loại kɧoáı ©ảʍ đó, tức khắc cảm thấy không được tự nhiên, dứt khoát cả tháng không thèm chạm vào anh nữa. Sau đó lên mạng tìm hiểu rất nhiều tin tức phổ cập, lại chạy đi tìm bác sĩ Trần cố vấn, lúc này mới cảm thấy suy nghĩ thông suốt một chút.
Nghiêm Khê đáp ứng đề nghị yêu đương của Tạ Trường Tùng lí do rất đơn giản, hắn muốn thư giải du͙© vọиɠ nhưng sau đó, chủ yếu xuất phát từ tò mò, muốn nhìn xem Tạ Trường Tùng có thể làm đến mức độ nào. Hắn rất muốn biết Tạ Trường Tùng khi yêu đương có gì khác, cho nên trời xui đất khiến mà đồng ý. Hiện tại hắn vui vẻ hơi buông xuống một chút, làm Tạ Trường Tùng lộ ra một chút bản chất thật.
Bởi vậy, Tạ Trường Tùng khi vừa mới bắt đầu còn biết che giấu một chút giờ càng ngày càng làm càn, anh sẽ ở lúc tan tầm sử dụng ánh mắt lộ liễu để nhìn Nghiêm Khê, trắng ra biểu đạt yêu cầu muốn cùng hắn ở bên nhau, mua đồ dùng sinh hoạt để ở trong phòng Nghiêm Khê...
Nụ cười kia lại một lần nữa hiện lên trong đầu Nghiêm Khê. Khóe miệng nhếch lên một độ cung tuyệt đẹp, lộ ra cái răng năng hòa tan khí độ của người đàn ông thành niên, làm hắn có chút trẻ con, đôi mắt cong lên tràn đầy ý cười, bị một đôi mắt như vậy nhìn một cách chăm chú, khó tránh khỏi sẽ làm người khác cảm thấy, bản thân đối với đối phương là vô cùng quan trọng.
Một Tạ Trường Tùng như vậy làm Nghiêm Khê sinh ra ảo giác, hắn có thể đem hết tất cả bí mật của mình không hề che giấu mà bày ra cho Tạ Trường Tùng xem.
( Lược bỏ đoạn này do tui ko thích: Đại khái là Nghiêm Khê về nhà ăn cơm với cha mẹ nhưng cha mẹ Nghiêm Bảo Bảo lại đem phòng của hắn biến thành phòng chữa bệnh, muốn hắn phẫu thuật xóa bỏ khí quan nữ tính. Nghiêm Khê come out nói mình là đồng tính luyến ái rồi mặc kệ trời mưa mà đi về. Đoạn tình tiết máu chóa nài tui không muốn làm, mn muốn đọc có thể tìm bản convert trên wikidich để đọc. Tui chỉ muốn xem đoạn ngọt sủng thoai.)
Nghiêm Khê lái xe đi thật nhanh, trong đầu không thể nghĩ ngợi gì, không bao lâu liền dừng lại gọi người đến lái thay. Người tới mà một người đàn ông có gương mặt trẻ con, tò mò nhìn Nghiêm Khê cả người ướt đẫm, dường như đã thấy nhiều trường hợp như vậy, cũng không nói lời nào, rất nhanh đưa Nghiêm Khê về nhà.
Trên người sớm đã ướt đẫm, áo sơ mi hơi mỏng ngăn không được gió lạnh, Nghiêm Khê còn đang phát run, hắn vừa mới đi vào cửa, di động liền vang lên, trên màn hình hiện lên chữ: Nghiêm Hải.
Nghiêm Khê làm lơ cuộc điện thoại này, nhanh chóng đi mở nước ấm lên tắm, thời điểm trở về di động đã hiện lên năm sáu cuộc gọi nhỡ, đều là Nghiêm Hải gọi tới. Nghiêm Khê dứt khoát tắt nguồn điện thoại ném sang một bên, trùm chăn lên.
Suy nghĩ của hắn hỗn loạn, trong đầu mơ mơ hồ hồ tràn ngập âm thanh cùng hình ảnh, nhiễu loạn khiến hắn vô cùng khó chịu. Hắn dứt khoát trùm chăn che đầu lại, cũng không biết lúc nào nặng nề ngủ mất.
- ---------