Lần đầu tiên Nghiêm Khê cùng Tạ Trường Tùng phát sinh quan hệ ngoài việc công tác là vào khoảng nửa năm trước.
Khi đó Tạ Trường Tùng đã làm việc dưới trướng Nghiêm Khê một năm, nửa năm trước chỉ là trợ lý bình thường, sau nửa năm Nghiêm Khê thấy anh có năng lực hơn hẳn những người khác, liền để anh làm thư kí bên cạnh mình, tiền lương cũng càng nhiều hơn, bởi vậy Tạ Trường Tùng có thể tiếp cận sinh hoạt cá nhân của Nghiêm Khê.
Vốn dĩ ôm tình cảm khác với cấp trên Tạ Trường Tùng càng là gần quan được ban lộc, dùng nửa năm để thăm dò thói quen sinh hoạt, khẩu vị ăn uống thậm chí là nhãn hiệu vật dụng hàng ngày yêu thích, thậm chí còn ngẫu nhiên được hưởng quyền lợi ở lại qua đêm ở nhà của Nghiêm Khê khi làm việc. Nghiêm Khê cũng bắt đầu thoải mái mà thả lỏng tư thái ở trước mặt Tạ Trường Tùng sau khi tan làm, đến mức chính Nghiêm Khê cũng cảm thấy, bản thân thật sự không thể không có vị trợ lý đắc lực này.
Tạ Trường Tùng thấy mục đích ban đầu đã đạt thành, tư tâm thực hành bước tiếp theo, xâm nhập càng sâu vào lĩnh vực ta nhân của Nghiêm Khê. Trong một lần Nghiêm Khê bị một nữ đối tác bày tỏ, Tạ Trường Tùng nói bóng nói gió, rốt cuộc từ trong miệng Nghiêm Khê xác nhận hắn là đồng tính luyến ái, hơn nữa đã thật lâu rồi không yêu đương.
Sau khi xác nhận tính hướng của Nghiêm Khê, Tạ Trường Tùng khó tránh khỏi bị vui sướиɠ choáng váng đầu óc, trong nhiều lần lén ở chung không khống chế tốt chừng mực, làm Nghiêm Khê phát hiện manh mối. Không biết vì sao Nghiêm Khê không có chọc thủng, thậm chí không có ý tứ ngăn cản Tạ Trường Tùng.
Tạ Trường Tùng còn nhớ rõ ngày anh cùng Nghiêm Khê thẳng thắn. Buổi tối ngày đó, đi tham gia xã giao, Nghiêm Khê uống vào chút rượu, thời điểm cùng hắn đi ra ngoài, một người qua đường từ phía trước đi tới hướng bên này nhìn qua, đột nhiên kinh hỉ mà kêu lên: "Học trưởng!"
Nghiêm Khê cũng nhận ra người tới, dừng bước chân hàn huyên vài câu. Tạ Trường Tùng nguyên bản an an tĩnh tĩnh mà chờ ở một bên, thường thường nhìn sườn mặt Nghiêm Khê một cái. Đột nhiên, anh ý thức được thanh âm người đáp lời có chút quá khoa trương khẩn trương cùng nhiệt tình, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng tức khắc vang lên chuông cảnh báo.
Vị học đệ ngẫu nhiên gặp được lớn lên không tồi, còn sẽ trang điểm, thời trang thịnh hành nhất mặc ở trên người hắn không có chút khuôn sáo cũ nào, ửng đỏ trên mặt gãi đúng chỗ ngứa, thời điểm nói chuyện cố ý thu cằm, nâng lên đôi mắt thẳng tắp đưa tới hướng người đối diện, nói chuyện còn dựa đến bên người Nghiêm Khê, cả người liều mạng mà tỏa ra mị lực.
Nghiêm Khê có uống chút rượu, so với ngày thường thả lỏng một chút, đối mặt người quen cũ, thái độ hắn rất là ôn hòa, cũng nói chuyện có chút lâu.
Nếu Tạ Trường Tùng không ôm ý tưởng gì với Nghiêm Khê, có lẽ sẽ còn thấy trường hợp này mười phần đẹp mắt. Nhưng mà, gương mặt mỹ nhân trong mắt Tạ Trường Tùng chẳng khác nào vết mực trên trang giấy trắng, thế nào cũng phải lau đi. Mắt thấy học đệ phải hướng Nghiêm Khê hẹn lần sau gặp mặt, Tạ Trường Tùng vội chen vào nói: " Nghiêm tổng, xe gọi cho ngài đã đến rồi".
Làm gì có chuyện kêu xe? Tạ Trường Tùng đón Nghiêm Khê từ trước tới giờ đều là dùng xe của mình. Trong lòng Tạ Trường Tùng có chút bất an, sợ Nghiêm Khê sẽ mở miệng vạch trần, nhưng mà Nghiêm Khê chỉ là nhìn hắn một cái, gật gật đầu nói với học đệ: "Tôi đi trước, lần sau gặp".
"Học trưởng!" Người này vội vàng gọi hắn lại: " Em không có phương thức liên hệ của anh..."
Nghiêm Khê dừng lại bước chân, từ trong túi áo khoác tây trang lấy ra một tấm danh thϊếp đưa cho y, lại lần nữa gật gật đầu liền đi ra ngoài. Tạ Trường Tùng theo sát phía sau hắn, trong lòng một trận khoái ý. Anh sao mà không biết, trên danh thϊếp là số điện thoại công tác của Nghiêm Khê, mà điện thoại công tác thu được không biết bao nhiêu tin tức liên hệ, từ trước tới nay Nghiêm Khê đến xem còn không xem.
Xe chạy đến gara dưới lầu nhà Nghiêm Khê, Tạ Trường Tùng đi theo Nghiêm Khê xuống xe, mang lên tươi cười nói: "Nghiêm tổng, hôm nay có chút muộn, tôi có thể ở nhà ngài ngủ lại không?"
Thời điểm đôi mắt đen nhánh của Nghiêm Khê nhìn chằm chằm người khác, dường như muốn xem kỹ, làm người khác cảm thấy không chỗ nào che dấu. Tạ Trường Tùng nỗ lực đối diện cùng cặp con ngươi kia, nghe được Nghiêm Khê hỏi: "9 giờ tính là muộn?"
Tạ Trường Tùng gật đầu: "Tính'".
Cưỡng từ đoạt lý. Anh tự trọng. Nhưng mà anh phân tích từ thái độ của Nghiêm Khê trong khoảng thời gian này, Tạ Trường Tùng cảm thấy làm càn như vậy vẫn ở trong phạm vi tiếp thu của Nghiêm Khê. Quả nhiên Nghiêm Khê không hề hỏi nhiều, nói " Được ".
Qua đêm ở nhà Nghiêm Khê đã không phải là lần đầu tiên, nhưng trước đó đều là bởi vì công việc của Nghiêm Khê quá nhiều, Tạ Trường tùng phụ cho hắn một chút, làm đến quá muộn mới ở phòng cho khách ngủ một giấc. Giống như hôm nay mới có 9 giờ liền trợn tròn mắt nói dối chủ động yêu cầu qua đem, thật ra là lần đầu tiên.
Lúc này đây, sau khi rửa mặt Tạ Trường Tùng không có trực tiếp qua phòng cho khách, mà là đi đến phòng ngủ chính gõ gõ cửa. Nghiêm Khê đang dựa vào thành giường xem di động, nghe thấy động tĩnh hướng anh gật đầu ý bảo có thể đi vào. Tạ Trường Tùng liên đi bước một tới trước mặt Nghiêm Khê, ở mép giường ngồi xổm xuống, cánh tay vừa vặn có thể chống ở trên giường.
Nghiêm Khê buông di động, quay đầu nhìn anh, nhướn mày, giống như biết anh định nói gì. Nghiêm Khê chuẩn bị đi ngủ đầy người hơi thở ở nhà, ánh mắt nhìn xuống Tạ Trường Tùng sắc bén lại uy nghiêm, sự mâu thuẫn vi diệu này là Tạ Trường Tùng kích động đến có chút phát run.
Anh nỗ lực khống chế âm thanh của mình: " Nghiêm tổng, này cho rằng công việc tôi làm như thế nào? "
" Khá tốt" Nghiêm Khê miệng lưỡi bình đạm " Vô luận là phương diện công tác hay sinh hoạt, cậu đều là một trợ lý tốt."
Tạ Trường Tùng nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn liếʍ liếʍ môi, khẩn trương đến thanh âm căng thẳng: "Nghiêm tổng, tôi cho rằng ở phương diện công tác tôi vẫn có sai lầm. Thân là đặc trợ của ngài, nêu không thể làm được đến tích thủy bất lậu, đó là thất trách của tôi".
Nghiêm Khê đem điện thoại thả lại lên tủ đầu giường: " Sao? Còn có sai lầm gì?"
"Tôi cho rằng, ngày cần một người tới giải tỏa du͙© vọиɠ vì ngài". Tạ Trường Tùng làm cho bản thân nhìn qua càng thành khẩn "Ngài nói qua ngài đã hai năm không có bạn lữ cố định, cường độ công việc cao như vậy nếu không được phóng thích áp lực, đối với thân thể không tốt. Cho nên tôi cho rằng, vì ngài ở phương diện này phân ưu giải nạn, cũng là tư nhân trợ lý hết lòng phận sự trách nhiệm của tôi."
" Tôi có thể chính mình giải quyết".
"Người thật so với vật chết vẫn tốt hơn". Tạ Trường Tùng hết lòng khuyên bảo. " Tôi đã dành thời gian để học tập tri thức cùng kỹ xảo đảm bảo sẽ làm ngài đạt được trải nghiệm càng tốt."
Nghiêm Khê trầm mặc một chút, nói: "Tạ đặc trợ, tôi có thể lý giải là, cậu đang có ý đồ câu dẫn cấp trên?"
Tạ Trường Tùng không trả lời.
Ánh mắt Nghiêm Khê ở trên mặt hắn tuần tra, sau một lúc mới nâng cằm lên ra mệnh lệnh nói: "Đứng lên".
Tạ Trường Tùng ngoan ngoãn làm theo.
"Nếu muốn tự tiến cử, vậy nhìn điều kiện của cậu như thế nào đã." Nghiêm Khê không chút để ý mà quét mắt nhìn thân thể Tạ Trường Tùng, "Cởi đi".
Trong nháy mắt Tạ Trường Tùng có chút kinh ngạc, nhưng anh không có do dự, Nghiêm Khê vừa dứt lời, anh liền lưu loát bắt đầu động tác, nhanh chóng đem chính mình cởi hết.
Nghiêm Khê nhìn dáng vẻ của anh, như là thật sự đánh giá anh như đồ dùng trên giường, ánh mắt kia từng chút từng chút đảo qua làn da Tạ Trường Tùng, nhìn đến Tạ Trường Tùng toàn thân nóng lên, nghi ngờ chính mình sắp bị nhìn đến cương cứng. Thấy Nghiêm Khê đã xem đằng trước xong rồi, vội vàng xoay người đem mặt sau cũng cho hắn xem.
Quay người lại liền nhìn không thấy ánh mắt của Nghiêm Khê, Tạ Trường Tùng không dám tùy ý lộn xộn, không biết qua bao lâu mới nghe thấy Nghiêm Khê "Ừ" một tiếng, anh quay người lại, nhìn Nghiêm Khê gật đầu nói:"Còn có thể".
Tạ Trường Tùng đối với dáng người của bản thân vẫn là có tự tin, vội hỏi: "Vậy ngài cảm thấy..."
"Đem quần áo mặc vào đị," Nghiêm Khê thò người ra đem điện thoại cầm lên tiếp tục xem, "Cho cậu một tháng thử việc, xem biểu hiện của cậu".
Vui sướиɠ đột nhiên xông lên trong lòng Tạ Trường Tùng, anh không khống chế được tươi cười trên mặt, đem quần áo trên mặt đất cầm lên, nói: "Cảm ơn Nghiêm tổng!" Anh nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Nghiêm tổng, thời gian thử việc bắt đầu từ đêm nay hay ngày mai?"
Ý tứ của Tạ Trường Tùng rõ như ban ngày. Nghiêm Khê nghe hiểu, lại không ngẩng đầu, chỉ nói:"Chờ không kịp như vậy?" Hắn hướng Tạ Trường Tùng ngoắc ngoắc ngón tay, lúc đối phương thò qua tới, liền dùng đầu ngón tay gãi gãi cằm Tạ Trường Tùng: "Ngày mai buổi sáng lại đây."
Bời vì một câu này, Tạ Trường Tùng thiếu chút nữa mất ngủ cả đêm. May mắn lý trí anh vẫn còn, cưỡng bách bản thân ngủ mấy tiếng, không cần đi làm Nghiêm Khê đều là 8 giờ mới dậy, Tạ Trường Tùng sớm đã biết rõ, buổi sáng ngày hôm sau chuông đồng hồ báo thức vừa vang lên, anh vẫn bị khẩn trương. Nghiêm Khê ngủ không có thói quen đóng cửa, Tạ Trường Tùng liền nhẹ tay nhẹ chân mà đi vào bên trong, đúng lúc thấy Nghiêm Khê mở to mắt.
Nghiêm Khê buổi sáng có chứng gắt ngủ, cần chút thời gian để hòa hoãn lại. Tạ Trường Tùng đợi ở cửa chốc lát, nhìn ánh mắt Nghiêm Khê trở nên thanh tỉnh mới bước vào, xoay người lên giường ngồi ở bên người hắn.
Nghiêm Khê duỗi tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng vuốt ve một chút. Thủ pháp của hắn thực tự nhiên, phảng phất như bọn họ từng vô số lần nằm ở trên cùng một cái giường rồi. Tạ Trường Tùng bị sờ đến tê dại, cong người lên hướng tới khóe môi hắn hôn một cái --- không dám hôn chính diện.
Nghiêm Khê tựa hồ không có gì cái gọi là, lười biếng đem eo bụng anh sờ soạng bất biến, nói: "Không có bôi trơn."
"Không có liên quan đi?" Tạ Trường Tùng hỏi, thử duỗi tay sờ đến bên hông Nghiêm Khê.
"Ừ, là không liên quan." Nghiêm Khê nói, trên tay dùng sức, làm Tạ Trường Tùng nhấc lên, đem quần của anh lột xuống một chút, sau đó đè ở trên người Tạ Trường Tùng, Tạ Trường Tùng lập tức cảm nhận được độ ấm cùng kiên quyết của dương v*t đỉnh ở trên mông anh, nhịn không được cọ cọ, Nghiêm Khê liền duỗi tay đè lại eo anh, nói: "Gấp cái gì".
Tạ Trường Tùng bất động. Rất nhanh, dương v*t thô dài liền đỉnh vào bắp đùi Tạ Trường Tùng, Tạ Trường Tùng sửng sốt, nghe thấy Nghiêm Khê ở bên tai anh nói: "Kẹp chặt". Anh vội vàng đem chân khép lại.
Không có bôi trơn, phần da thịt bên trong đùi tuy rằng non mềm nhưng cũng quá mức khô ráo, Nghiêm Khê thử thọc vào rút ra hai cái, có chút khó khăn, "Hừ" một tiếng, duỗi tay cầm dương v*t Tạ Trường Tùng. Tạ Trường Tùng phát ra một tiếng than nhẹ, bắt lấy cái tay để trên dương v*t của Nghiêm Khê, cùng hắn loát động.
Biết ý đồ của Nghiêm Khê, hơn nữa ảo tường ngày thường thành sự thật, Tạ Trường Tùng không có khắc chế, thực mau liền rêи ɾỉ bắn lên tay Nghiêm Khê. Nghiêm Khê dùng chân tách hai chân đang kẹp chặt của Tạ Trường Tùng ra, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ hôi lên bắp đùi Tạ Trường Tùng, không đợi nói chuyện, Tạ Trường Tùng liền chủ động đem hai chân kẹp lấy dương v*t của Nghiêm Khê.
Nghiêm Khê chưa nói gì, gục đầu xuống cắn một chút lên sau cổ Tạ Trường Tùng, đối phương lại dịu ngoan cọ lại.
Có tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm bôi trơn đùi trở lên dính nhớp ướt nhẹp, Nghiêm Khê đỉnh rất mạnh, Tạ Trường Tùng không vững mà lao về phía trước, đành phải đem chính mình nâng lên, sau lưng dán lên ngực Nghiêm Khê, đùi ra sức mà kẹp lấy dương v*t đang thọc vào rút ra. Chân giao chỉ có thể đem tới kí©h thí©ɧ gãi không tới chỗ ngứa, nhưng đối với Tạ Trường Tùng mà nói cũng đã đủ. Qυყ đầυ từ sau chân một đường đẩy tới phía trước, cọ qua hậu huyệt, đâm đến đáy chậu cùng trứng dái, một đường tình nhiệt vén lên tận trời. Rõ ràng không có chân chính cắm vào, Tạ Trường Tùng lại cảm thấy như thể mình bị thao kịch liệt, không khỏi phát ra tiếng thở dốc càng nóng bỏng.
Hô hấp Nghiêm Khê so với dĩ vãng càng sâu càng trầm, hơi thở nóng rực phả vào bên tai Tạ Trường Tùng, làm anh kích động đến run rẩy cả người. Trước đó anh chưa bao giờ nghĩ tới chân giao sẽ mang đến cảm giác tốt như thế. Ngay ở lúc Tạ Trường Tùng sắp bị kɧoáı ©ảʍ trên tâm lý mang đến cao trào, Nghiêm Khê đột nhiên dừng động tác lại.
Tạ Trường Tùng cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội ngẩng đầu lên xem, bị Nghiêm Khê bắt lấy sau cổ ấn xuống, thấp giọng gọi anh: "Tạ đặc trợ".
Tạ Trường Tùng không thể động đậy, từ trong cổ họng phát ra một tiếng trả lời khàn khàn.
"Rõ ràng là cậu nói muốn phục vụ tôi, tại sao vẫn luôn là tôi phải động?"
Tạ Trường Tùng hiểu ý hắn, đem chân khép đến càng chặt, lấy đầu gối làm chống đỡ, eo bụng dùng sức lắc lư trước sau. Anh một lòng muốn đem Nghiêm Khê kẹp bắn, cũng bất chấp tư thế hiện tại có bao nhiên thẹn. Nghiêm Khê vững vàng chống ở trên người anh bất động, Tạ Trường Tùng ra sức làm động tác nhìn qua như thể đang tự an ủi, lại như cực lực lấy lòng.
Bị dương v*t cứng rắn thao hai đùi, Tạ Trường Tùng nỗ lực điều chỉnh góc độ, làm nó có thể chính xác cọ tới chỗ da mềm mại nhất, mỗi một lần đều cắm rất sâu, dương v*t đều từ giữa hai chân Tạ Trường Tùng lộ ra một đoạn, Tạ Trường Tùng duỗi một tay nắm lấy, đảm bảo mỗi thời khắc nó đều được da thịt của mình bao vây.
Nỗ lực của Tạ Trường Tùng rất có hiệu quả, Nghiêm Khê hô hấp càng ngày càng nặng, dần dần duy trì không được tiết tấu vốn có, cuối cùng hắn cắn một ngụm vào bả vai Tạ Trường Tùng, bắn ở giữa hai chân anh. Tạ Trường Tùng cũng ở trong kɧoáı ©ảʍ bị cọ xát chồng chất lên nhau cùng bắn ra.
Chủ động thẳng lưng đón ý nói hùa thực sự là quá mệt mỏi, Tạ Trường Tùng ghé vào trên giường thở phì phò, nghĩ về sau nhất định phải đi phòng tập rèn luyện lực eo nhiều một chút. Nghiêm Khê lẳng lặng mà đem đầu dựa vào bả vai anh hồi phục hô hấp, Tạ Trường Tùng liền quay đầu lại hôn lên gương mặt hắn.
Tạ Trường Tùng cũng không dám nói ra miệng, rằng anh cảm thấy Nghiêm Khê lớn lên rất xinh đẹp. Từ Xinh đẹp vốn dĩ không nên dùng cho nam giới, đặc biệt là loại ngoại hình bên ngoài lạnh lùng giống Nghiêm Khê, nhưng mà giờ phút này kề đến gần sát như vậy, Tạ Trường Tùng nhìn rõ ràng đến từng tấc da thịt của Nghiêm Khê, khi lông mi hắn rũ xuống hay từng thớ cơ bắp mảy may di động, đều mang theo một cỗ mê người đặc biệt.
Có lẽ ánh mắt của anh không hề che giấu, trong lúc lơ đãng Nghiêm Khê cùng anh liếc mắt một cái, không khỏi sửng sốt một chút, đem mặt anh xoay trở về.
Cuối cùng Nghiêm Khê nâng thân lên, từ đầu giường lấy tới khăn giấy đưa cho anh: "Lau khô".
Hắn dùng ngữ khí mệnh lệnh, không có trưng cầu ý kiến Tạ Trường Tùng, Tạ Trường Tùng lại vô cùng hưởng thụ. Anh ngồi dậy, mang theo chút thấp thỏm nói: "Nghiêm Tổng, biểu hiện của tôi như thế nào?"
"Còn được", Nghiêm Khê không chút để ý mà đè đè bụng nhỏ của anh: "Lần sau bắn vào đi."
Tạ Trường Tùng lập tức cảm thấy bụng nhỏ có chút nóng lên, anh tưởng tượng một chút trường hợp Nghiêm Khê bắn vào trong thân thể anh, cảm giác lại muốn cứng, vội vàng dừng suy nghĩ lại, hung hăng gật đầu nói: "Được".
Quan hệ của bọn họ cứ như vậy mà vượt rào. Tiếp theo Tạ Trường Tùng một lần lại một lần ngủ lại, từ chân giao đến mang bao cắm vào, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi ba ngày. Trong sinh hoạt Nghiêm Khê rất hiền hòa, ở trên giường lại muốn đem tất cả của Tạ Trường Tùng khống chế trong tay, giống như sự cường thế trong công tác. Tạ Trường Tùng tuy rằng không thích loại bị động như vậy, nhưng bởi vì đối phương là Nghiêm Khê, nên cũng vui vẻ chịu đựng.
Một tháng thời gian thử việc Tạ Trường Tùng lo lắng rất vững vàng vượt qua, làm phần thưởng cho việc chuyển chính thức, ban đêm hôm đó Nghiêm Khê không có mang bao, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn sâu vào bên trong hậu huyệt Tạ Trường Tùng. Tạ Trường Tùng kích động đến cả người phát run, đằng trước không nhận được bất kỳ an ủi gì mà bắn ra, cả sinh lý cùng tâm lý đều sướиɠ tới cực hạn, suốt mười mấy giây đầu óc đều trống rỗng.
Từ sau thời gian đó đã nửa năm, tần suất làʍ t̠ìиɦ của bọn họ vẫn luôn ổn đỉnh, thời gian đi làm vẫn luôn duy trì khoảng cách nên có, về đến nhà liền ở trên giường làʍ t̠ìиɦ. Tạ Trường Tùng từng chút từng chút lướt qua "chức trách trợ lý" ranh giới, bắt đầu can thiệp vào sinh hoạt hằng ngày của Nghiêm Khê, thậm chí ngày thường cũng làm những hành động cùng lời nói thân mật với Nghiêm Khê. Nghiêm Khê mở một con mắt nhắm một con mắt, tùy ý anh bắt đầu đơn phương luyến ái. Tạ Trường Tùng rất là thỏa mãn, Nghiêm Khê có thể bị anh nước ấm nấu ếch, nấu thành bạn trai.
Nhưng mà từ một tháng trước, sau lần cuối cùng làm, Nghiêm Khê liền không cho Tạ Trường Tùng qua nhà hắn nữa, Tạ Trường Tủng ngoài sáng trong tối ám chỉ, hắn chỉ nói không có tâm tình, liền ở công tác cũng xã giao bận lu bù cũng không biết là thật hay giả. Tới lần này, vậy mà quá kích đến trực tiếp đẩy anh ra, phản ứng không khỏi có điểm quá lớn.
Nguyên bản Tạ Trường Tùng cho rằng Nghiêm Khê đối anh mất đi hứng thú, hoặc là công việc quá bận rộn không rảnh lo tính dục, nhưng thấy Nghiêm Khê vẫn cứng với anh, liền yên lòng. Cẩn thận suy nghĩ tất cả khả năng, từ bị bệnh nan y đến có lẽ phải về nhà đính hôn, càng nghĩ càng cảm thấy tương lai tối tăm không ánh sáng, suốt một tuần không có ngủ ngon, đi làm áp suất cực thấp, làm cho mấy thực tập sinh mới tới sợ đến mức đối với anh tất cung tất kính.
Kết thúc cuộc nói chuyện với một thực tập sinh, Tạ Tường Tùng nằm ngả lưng vào lưng ghế, xoa giữa mày thở dài. Khoảng cách với lần Nghiêm Khê đẩy anh ra đã vài ngày, Nghiêm Khê vẫn không có đi tìm anh, Tạ Trường Tùng không biết làm thế nào cho phải, lại không dám làm cứng, sợ Nghiêm Khê lại giận anh.
Đột nhiên, điện thoại nội bộ vang lên, hắn vội nhấc lên, nghe thấy được thanh âm Nghiêm Khê: "Trợ lý Tạ, tới văn phòng tôi một chuyến".
Bàn làm việc Tạ Trường Tùng ở ngay cạnh văn phòng Nghiêm Khê, không tới một phút, anh liền tới trước mặt Nghiêm Khê, tiếp nhận một xấp văn kiện lớn.
Nghiêm Khê nói: "Đem văn kiện của các phòng phát đi, làm người phụ trách giao tiếp tốt."
Tạ Trường Tùng đáp: "Vâng, Nghiêm tổng". Chờ Nghiêm Khê bảo anh đi ra ngoài. Không ngờ Nghiêm Khê đột nhiên nói: "Tan làm lưu lại, có một số việc muốn cậu xử lý."
Lời nói như vậy Tạ Trường Tùng trước đó nghe qua rất nhiều lần, mỗi lần đều có thể làm tim anh gia tốc, bánh từ trên trời rớt xuống đầu, Tạ Trường Tùng vui mừng khôn xiết, lại không để lộ, như cũ gật đầu, nói: "Được".
Nghiêm Khê cũng không ngẩng đầu lên mà vẫy vẫy tay: "Đi thôi".
Bên ngoài những nhân viên khác hai mặt nhìn nhau, đều không rõ trợ lý Tạ bị cấp trên giao thêm cho công việc, tâm tình lại chuyển tốt như vậy. Thật sự nghĩ không ra cái giải thích nào hợp lý, đại gia đành phải lắc đầu với nhau, quy kết bởi vì khoảng cách giữa xã xúc và nhân viên ưu tú nên vậy.
- -----------------------------
Lời tác giả:
Giai đoạn đầu Nghiêm Khê vẫn còn có chút khí chất cường công, sau đó bị ta viết đến càng ngày càng mềm...