Chương 6

Nhạc Đồng Quang hài lòng lắc đuôi, nhìn qua bụi cây nhìn ra đường, có mấy chiếc ô tô chạy qua, hoặc là có mấy dì giúp việc vội vàng rời đi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nhân loại như cũ.

Con mèo rất giỏi chờ đợi, cô ép con rắn và lắng nghe những âm thanh xung quanh. Có tiếng nói chuyện xa xa, tiếng bước đi, tiếng đạp xe và một ít tiếng chó chạy, hẳn là mấy con chó lớn chạy rất nhanh. Cô còn nghe thấy tiếng Hầu Tái Lôi di chuyển xung quanh, rất nhẹ nhàng.

Thời gian rất nhanh đã đến sáu giờ, nhân loại vẫn không hề xuất hiện.

Lỗ tai Nhạc Đồng Quang run run, không nhịn được tiến lên một bước, thò đầu ra khỏi bụi cây, nhìn ra ngoài.

Hôm nay nhân loại đến muộn, ngày thường hắn sẽ không về nhà khi quá sáu giờ thế này.

Có lẽ có chuyện gì đó trì hoãn.

Nhạc Đồng Quang vẫn kiên nhẫn chờ đợi, tuy nhiên, sự chờ đợi kéo dài từ sáu giờ đến sáu giờ ba mươi, ánh hoàng hôn chiều tà đã biến mất, bầu trời xanh thẫm, bóng cây đung đưa, phía dưới ánh đèn đường, những con côn trùng nhỏ xíu bay khắp nơi.

Cứ tiếp tục trì hoãn nữa cũng đã muộn rồi, hôm nay cô còn phải về nhà rồi đi làm nữa.

Nhạc Đồng Quang thả con rắn ra, nhảy lên thân cây chạy nhanh về phía cổng lớn tiểu khu, có lẽ là trùng hợp, khi cô chưa kịp chạy tới cổng, từ xa đã nhìn thấy một bóng người đang xách một túi đồ vật dưới ánh đèn đường đi đến.

Nhân loại chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã trở lại! Nhìn dáng vẻ này có vẻ như hôm nay hắn ra ngoài mua sắm.

Nhạc Đồng Quang lập tức chạy lại, nhanh chóng chộp lấy món quà đã chuẩn bị trước đó, ngồi xổm dưới bóng cây chuẩn bị phóng tới.

Gần hơn, gần hơn.

Ngay khi nhân loại còn cách cô mười bước, Nhạc Đồng Quang nhắm chuẩn thời gian ném con rắn ra ngoài.

Sau đó, cô phe phẩy cái đuôi đi ra từ trong bóng tối, ngồi ngay ngắn ở ven đường, đuôi cụp dưới chân, ngửa đầu đầy mặt chờ mong nhìn nhân loại.

Tám bước, năm bước, ba bước, một bước.

Nhân loại giẫm phải con rắn mềm như bông, tự nhiên giơ chân lên rồi bước tiếp mà không cúi đầu, thậm chí còn không dừng lại.

Nhạc Đồng Quang sững sờ nhìn bóng dáng rời đi của hắn.

Hắn không nhìn thấy món quà.

Nắm lấy con rắn, Nhạc Đồng Quang nhanh chóng nhảy tới trước mặt nhân loại, đặt con rắn xuống, lùi lại vài bước rồi hét to hai tiếng để nhắc nhở.

Lần này nhân loại cuối cùng đã nhìn thấy con rắn và nhìn thấy cô, anh dừng lại, tựa hồ cau mày lại thở dài.

“Lại là mày.” Nhân loại bất đắc dĩ nói.

Nhạc Đồng Quang lắc lắc đuôi nhẹ nhàng kêu một tiếng, hắn chú ý tới cô rồi.

“Meo ~” Nhạc Đồng Quang tiến lên một bước lại gần, cô đặt một chân lên con rắn, đẩy nó về phía trước ra hiệu cho anh nhận, nhận rắn rồi tức là anh đã chấp nhận cô.

Nhân loại phớt lờ con rắn, cúi đầu nhìn xuống nó một lúc.

“Mày muốn theo tao về nhà? Không sợ sao?”

Lỗ tai Nhạc Đồng Quang lập tức dựng lên, cô chắc chắn không sợ con người, mặc dù thành tinh xong cái gì cô cũng không biết ngoài việc biến hình, nhưng cô có thể chạy có thể nhảy, tốc độ nhanh lại có móng vuốt sắc bén, nếu thật sự phải đánh một trận với con người, chưa chắc con người đã giành được chiến thắng.

“Meo meo.” Để chứng tỏ mình thực sự không sợ hãi, Nhạc Đồng Quang trực tiếp bước qua con rắn và khéo léo cọ vào chân anh.

Nhân loại lại xách gáy cô lên, Nhạc Đồng Quang sợ anh lại ném mình cho nhân viên bảo vệ nên vùng vẫy một chút rồi dùng hai chân ôm chặt lấy cánh tay anh. Nhưng nhân loại lại không tìm bảo vệ một lần nữa, mà mở miệng túi treo trên cổ tay, trực tiếp thả cô vào trong đấy.

Chiếc túi không lớn lắm, bên trong chứa một ít đồ ăn vặt và đồ hộp, Nhạc Đồng Quang thu người lại, giẫm lên nắp lon điều chỉnh tư thế rồi thò đầu ra khỏi miệng túi, một đôi mắt to tròn nhìn ra bên ngoài.

Đây là muốn mang cô về nhà đúng không! Cuối cùng cô đã thành công rồi!

Chiếc túi lắc lư có chút không vững, Nhạc Đồng Quang dứt khoát giương móng vuốt ra nắm lấy mép mỏng của chiếc túi.

Nhân loại bị bộ dáng của cô chọc cười, ngoắc ngoắc tai nói: “Đây là do mày tự đòi vào đấy.”

Nói xong anh đem nó về nhà.

Nhạc Đồng Quang đã đến khu biệt thự nhiều lần như vậy nhưng chưa từng bước vào nhà, cô không ngờ ngôi nhà ở đây lại rộng như vậy.

Nhà của gia chủ là một căn biệt thự đơn lập, có lối vào sân vườn rộng, tổng cộng có ba tầng kể cả tầng âm, tầng một là phòng khách cực rộng, có thể nhìn thấy bức tường TV khổng lồ phía trước ghế sofa. Liếc mắt một cái là có thể thấy tấm thảm lông mềm mại vô cùng, không biết là da thú con gì, nhìn rất mịn màng.

Nhạc Đồng Quang dùng đầu bàn chân nhẹ nhàng cọ túi, phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhỏ.

Sô Ngu đi đến ghế sô pha mở túi ra, con mèo bên trong lập tức nhảy ra, cẩn thận giẫm lên, tựa hồ đang tuần tra lãnh thổ của mình, vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Đây sẽ là nhà của cô trong một thời gian tới.

Cô đang làm quen với ngôi nhà mới của mình, không để ý đến người đứng sau thả cô ra mà không hề di chuyển, anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn xem cô sẽ làm gì.