Chương 4

“Hôm nay các cậu ra ngoài đi săn à? Mọi chuyện thế nào?”

Con mèo hoa mất nửa râu bên trái nói: “Không tốt lắm, chuột ở gần đó đều đi hết rồi.”

Một con mèo mướp khác có một đốm đen tròn ở giữa trán nói: “Chỗ này có rất ít người, chuột cũng chạy hết, chúng ta chỉ có thể đi đến chỗ xa hơn tìm kiếm.”

Con mèo hoa thiếu râu ngẩng đầu kiêu ngạo: “Bọn em bắt được một con rắn, còn mang về một đoạn. Đại ca, chị có muốn ăn không?” Nói xong, nó quay người chạy ra ngoài nhà mà không mang theo rắn vào, bởi vì Nhạc Đồng Quang từng nói, nhà cửa nhất định phải sạch sẽ ngăn nắp, không được tùy tiện lôi đồ vào nhà, cũng không được giấu vào trong góc nhà.

Trong nhà này cũng không có mấy thứ như hộp cát cho mèo, để giải quyết nỗi buồn, lũ mèo đều đi vào nhà vệ sinh, bên trong là cái bồn cầu ngồi xổm. Mà cái bồn cầu kiểu cũ, thay vì nhấn nút ở phía sau, cần phải giật cái dây phía trên. Bọn mèo trong nhà sau khi giải quyết nỗi buồn xong sẽ duỗi móng kéo dây xả nước, ở đầu dưới của sợi dây có buộc một búi lông vào để dễ dàng nắm lấy. Nhạc Đồng Quang đặc biệt dạy bọn chúng cách sử dụng nó.

Bọn mèo muốn ở lại đây rất nghe lời cô, những con không học được sẽ được những con mèo khác dạy dỗ, ngoại trừ những con thiếu chân cẳng hay không nhìn thấy, về cơ bản chúng sẽ thành thạo sử dụng nhà vệ sinh. Vì vậy, dù có rất nhiều mèo sống trong ngôi nhà này nhưng không không hề có mùi hôi lắm.

Nhạc Đồng Quang tuy đói nhưng vẫn từ chối thịt rắn, thân là đại ca, cô tuyệt đối sẽ không giành đồ ăn với đàn em của mình.

Nhìn thấy một nửa túi thức ăn cho mèo rơi xuống, hầu hết lũ mèo đều đã no. Nhạc Đồng Quang buộc miệng phong túi cất vào trong bếp, dư lại đều là khẩu phần ăn ngày mai, những con mèo này mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, một bữa sáng và một bữa tối, những con mèo có khả năng săn mồi sẽ ra ngoài tìm thức ăn của riêng mình và cũng sẽ mang một ít về để cho đồng bạn ăn, dẫu vậy thì bọn nó vẫn sẽ ăn thức ăn cho mèo là chủ yếu.

Sau khi nhìn vào trong phòng, Nhạc Đồng Quang lấy chiếc điện thoại cũ ra, ấn nút, sau đó lại biến lại hình dạng ban đầu, nhảy ra ngoài qua cửa sổ bếp.

Bên ngoài hoàn toàn tối đen, màn đêm là màu sắc bảo vệ tốt nhất, cô chạy rất nhanh, dọc theo nơi này không có bất kỳ ánh đèn nào, còn nhanh hơn ban ngày một chút.

Nơi cuối cùng cô dừng lại là một quán cà phê phim tư nhân nằm ở ngoại ô khu thương mại sầm uất, ngoài trang trí đẹp và bầu không khí tốt, quán cà phê phim này còn có một điểm bán hàng là có mèo làm bạn. Thêm bảy mươi đồng là có thể thuê một chú mèo dễ thương cùng xem phim trong ba tiếng đồng hồ, còn được tặng một túi nhỏ thức ăn cho mèo và đồ ăn vặt cho mèo.

Những con mèo trong cửa hàng đều có nhiều mức giá khác nhau, và Nhạc Đồng Quang chính là chú mèo quý giá nhất trong quán.

Sau khi điều chỉnh lại ngoại hình, Nhạc Đồng Quang chạy vào phòng, nhảy lên bàn lễ tân, liếc nhìn Tiểu Lý đang cúi đầu nghịch điện thoại trước quầy lễ tân.

Nhân viên lễ tân đã quen nhìn cô, liền sờ lưng cô nói: “Em tới rồi, hôm nay sớm hơn mười phút.” Tiểu Lý nhìn ra ngoài nói: “Sao chủ của em lần nào cũng không dắt em vào trong vậy? Cũng dễ dãi thật đấy, không sợ em bị bắt cóc.”

Còn chưa tới giờ buôn bán, Tiểu Lý ôm mèo cho cô ăn chút thức ăn mèo và uống nước, khi có đồ ăn, Nhạc Đồng Quang ra sức làm nũng một hồi.

“Đã đến giờ rồi, chúng ta vào trước đi. Mèo con lại phải ra sức kiếm tiền cho cửa hàng, vất vả thật đấy.” Tiểu Lý hôn đi hôn lại lên trán con mèo, sau đó bế cô lên kệ và lấy một cái đĩa đựng đầy đồ chơi đặt lên cho mèo, cô ấy lại lấy một túi nhỏ thức ăn và đồ ăn vặt cho mèo từ kệ bên kia rồi đặt chúng lên đĩa.

Nhạc Đồng Quang ngoan ngoãn ngồi xổm trên đĩa, dùng chân nhẹ nhàng kéo cánh tay Tiểu Lý, nhìn chằm chằm vào một túi thức ăn cho mèo khác nặng gấp đôi.

Tiểu Lý tức khắc vui mừng: “Em sợ cái túi này ít quá đúng không? Ha ha ha, mèo tham lam, không biết chị còn tưởng em là con mèo vàng đấy. Chị đổi cái túi khác cho em, em mau đến ăn đi, không được để ông chủ phát hiện đâu đấy.”

Nói xong Tiểu Lý thay túi thức ăn mèo cho nó, Nhạc Đồng Quang lúc này hài lòng thả tay ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào túi thức ăn cho mèo lớn.

Càng đói bụng.

Nhạc Đồng Quang dụi cái đầu đầy lông của mình vào người Tiểu Lý, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn cô ấy, trong miệng phát ra một tiếng meo meo khe khẽ.

Tiểu Lý nhịn không được hôn đi hôn lại lên trán.

“Bé ngoan, đúng là bé ngoan, ở chỗ này em là giỏi làm nũng nhất, khó trách ông chủ luôn miệng nói phải bỏ nhiều tiền mới mua được em.”

Cô ấy lưu luyến không rời ôm con mèo vào một căn phòng cho thuê, đây là phòng dành cho hai người, khách còn chưa đến, nhưng bên trong đã sắp xếp xong xuôi.